An Nhã bị lôi đi mặc dù ả gào thét dữ dội lắm. Căn phòng lại bắt đầu trở nên tĩnh mịch, thoáng chốc lại có tiếng thở dài của mọi người. Nhìn bà nội mà trong cô dâng trào niềm cảm thương, tuổi bà đã cao mà gần đây trải qua liên tiếp những cú sốc khó lường trước được. Nhìn bà mạnh mẽ vậy thôi nhưng dẫu sao bà cũng là một người phụ nữ, bao năm bà gồng gánh mọi thứ để đưa Trần Gia ngày một hùng mạnh, bà trong mắt cô bây giờ thật là vỹ đại. Ngày trước có bà Sáu bên cạnh nên cảm giác bà bớt cô đơn, từ ngày bà Sáu về dưới quê đến nay, lúc nào bà cũng chỉ thui thủi một mình. Càng nghĩ càng thấy Gia Minh giống bà, ngoài lạnh nhưng trong ấm áp, đủ mạnh mẽ, đủ thông minh để nhìn nhận và giải quyết mọi vấn đề. Bà nội định đứng dậy bước đi thì Gia Minh lên tiếng.
- Bà nội. Con muốn xin bà ngày mai cho vợ chồng con về dưới quê thăm ba mẹ vợ con dưới đó.
- Gia Minh. Không phải là bà cấm đoán không cho vợ chồng hai đứa về dưới quê, tại bà thấy vợ con mới bị động thai, bây giờ đi đường xa như vậy liệu có ổn không.
- Bà nội nói phải đó anh ( cô lên tiếng)
Gia Minh chần chừ.. Bà nói tiếp.
- Nếu ba mẹ con không ngại đường xa thì ngày mai nhà mình cho người xuôi về đó đón ba mẹ con lên trên này chơi dăm bữa nửa tháng. Bà nghĩ Nụ đang mang bầu chắc có lúc cũng tủi lắm đúng không?
Nghe được câu nói đó của bà nội như một nguồn suối mát dội thẳng trong tim, cô vui mừng đáp lời.
- Dạ con cảm ơn bà ạ.
- Được rồi. Ráng thêm vài bữa nữa, ít nữa sức khỏe hoàn toàn ổn định thì đi lúc nào chẳng được. Thôi Gia Minh cũng đưa vợ lên phòng nghỉ ngơi đi, ngồi nhiều không có tốt đâu.
- Dạ bà. Vậy vợ chồng con xin phép lên phòng trước.
Bà nội gật đầu. Anh đỡ cô lên phòng, vừa đi cô vừa cười tủm tỉm.
- Cứ nghĩ sắp được gặp ba mẹ mà em vui quá trời. Hồi hộp nữa chứ.
- Xem em kìa, hồi giờ anh chưa thấy em phấn khởi như vậy đó.
- Ai biểu. Lúc biết tin mình có thai em cũng hạnh phúc và phấn khởi lắm chứ bộ.
- Thế lúc biết anh yêu em thì có như vậy không?
- Ơ. Em nhớ là anh chưa tỏ tình em bao giờ.
- Đó là do em tự đổ trước mà.
- Đáng ghét thiệt!
Anh cười tươi véo nhẹ cái mũi cô một cái.
- Mà phải rồi. Lát anh phải tới công ty, dạo này anh vắng mặt nhiều nên chắc chắn việc ùn lên cao như núi mất rồi.
- Em tưởng anh giải quyết được trên máy tính. Tối nào cũng thấy anh thức khuya gõ gõ, toàn tranh thủ lúc em ngủ.
- Em ngủ mà cũng biết à?
- Biết chứ! Lần sau anh có thể làm việc từ sớm mà, không cần đợi em ngủ rồi mới âm thầm làm đâu.
- Anh biết rồi... tuân lệnh vợ!
- À Cúc kia rồi. Anh để con bé đỡ em lên phòng, anh đi đến công ty luôn cho sớm.
- Vừa nói đã đuổi chồng đi ngay được.
- Thiệt tình. Dạo này vừa đanh đá lại còn hay bắt bẻ lắm nghen.
Cô bật cười tiến về đằng trước gọi Cúc lại gần. Anh ngẩn người đứng giữa sân vườn lẩm bẩm.
- Gì chứ? Bảo mình đanh đá sao? Mà đanh đá vì ai chứ?
Trợ lý của anh cầm xấp tài liệu trên tay, kính cẩn hỏi:
- Chúng ta đi được chưa cậu cả?
- Chuẩn bị xe chưa?
- Rồi ạ.
- Mà phải rồi. Dạo này anh thấy tôi thế nào?
- Vẫn đẹp trai và phong độ lắm ạ.
- Không. Ý tôi là tính cách ấy.
- À... cái này tôi thấy cũng lạ, vì càng ngày cậu cả có vẻ dễ tính hơn thì phải.
- Thế mà vợ tôi dám nói tôi đanh đá ấy.
- Đanh đá ấy ạ? Mợ cả hình như dùng từ không chuẩn lắm, ai lại nói cậu cả đanh đá.
- Ai cho phép cậu nói vợ tôi như vậy.
- Sao cơ ạ? Chẳng phải...( anh trợ lý ấm ức hỏi lại)
- Dạo này đừng thấy tôi dễ tính mà làm càn. Còn không đi lấy xe.
- Xe ở sau lưng cậu cả rồi ạ.
Anh gật đầu xoay lưng lại là chiếc xe Audi màu trắng.
- Đi thôi.
Việc của công ty càng về cuối năm càng bận bịu, những hợp đồng chồng chất cao hơn cả núi đặt ngay ngắn trước bàn làm việc của anh. Dù muốn mình trở nên dễ tính cũng không được bởi áp lực công việc quá nhiều, từ trưa cho tới tối muộn anh chỉ ngồi yên một chỗ xem qua đống bản thảo để phê duyệt, một chốc một lát lại có sấp tài liệu bị quăng mạnh xuống sàn nhà khiến anh trợ lý đứng bên cạnh cũng phải thót tim liên hồi, có những lúc như muốn nín thở.
- Những kế hoặch nhiều lỗ hổng và sai xót như này mà cũng được đặt lên bàn làm việc của tôi à?
Trợ lý từ từ cúi xuống nhặt sấp bản thảo lên rồi xem đó là ý tưởng của bộ phận nào rồi nói.
- Tôi sẽ nhắc nhở từng bộ phận một ạ.
Anh hít một hơi thật sâu rồi nói.
- Ra ngoài đi.
Đang trong nguồn cơn nổi giận đùng đùng, bất chợt tiếng điện thoại anh reo lên, âm thanh ngộ nghĩnh dễ thương này chỉ có thể là cuộc gọi từ vợ anh. Nét mặt anh liền thay đổi, cơ thể cũng theo đó là giãn lỏng ra hơn, khoé môi nở nhẹ một nụ cười, nhẹ nhàng gạt sang bên phải.
- Gia Minh. Anh ăn tối chưa?
- Sao vậy? Ngủ không có anh nên khó ngủ à?
- Người ta đang sợ anh bỏ bữa tối đây nè.
- Anh ăn rồi. Hai mẹ con ở nhà đã ăn gì rồi?
- Em hôm nay được ăn mỳ sào hài sản nè. Ngon hết thảy con bà bảy luôn.
- Ừm. Hai mẹ con ngủ trước đi nhé, lát ba xong việc rồi về sau.
- Ba về sớm nhé. Bây giờ muộn lắm rồi ấy.
- Được rồi. Mấy ngày không có mặt ở công ty nên công việc hơi nhiều một chút.
- Vậy anh tranh thủ làm nốt đi. Bái bai anh nhé!
- Hôn....( chưa kịp nói hết câu điện thoại đã reo lên tiếng tút tút)
Anh bật cười, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bóng tối đã phủ kín cả một bầu trời. Những ánh đèn đường đã găng kín một khoảng trời, trên bầu trời lấp lánh những vì sao sáng, có một vì sao sáng nhất chính là cô trong trái tim anh. Cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay đã điểm 21g15p, lúc này anh mới để ý tới cậu trợ lý bên ngoài, dễ chịu nói.
- Anh vào đây đi.
- Dạ. Cậu cả gọi tôi.
- Tối nay đã ăn gì chưa?
- Dạ chưa ạ.
- Đây là tiền thưởng anh làm thêm giờ tối nay.
- Thôi cậu. Là trách nhiệm của tôi mà.
- Tôi bảo cầm thì cứ cầm lấy. Hay muốn tôi khó tánh?
- Vậy cậu cho thì tôi xin. Cảm ơn cậu nhé.
- Ừ. Về đi kẻo muộn rồi.
- Vậy còn cậu có về luôn không ạ?
- Lát tôi về sau.
- Nhưng mà vết thương của cậu, liệu cậu lái xe được không?
- Được. Chuyện nhỏ.
- Vậy tôi xin phép về trước nhé.
Anh gật đầu rồi cúi xuống làm việc tiếp, tới khi sấp tài liệu không còn trên bàn thì đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm. Ánh đèn tầng thứ 32 toà nhà 48 tầng vụt tắt, đi xuống sảnh chính anh bất ngờ thấy Gia Long trước mặt.
- Cuối cùng đã đợi được anh xong việc.
- Sao không gọi cho tôi?
Bảo vệ nói:
- Cậu ấy nói chờ Trần Tổng được ạ.
Gia Minh tiến lại gần, Gia Long nhàn nhạt nói.
- Nếu không sợ vợ thì đi uống với tôi ly rượu được không?
- Ừ.
- Quán bar đối diện kia thôi.
Hai người ngồi ngay bàn thứ 3 bên góc trái tầng một.
- Anh muốn uống loại rượu nào? ( Gia Long hỏi)
- Tuỳ cậu.
- OK! Quản lý, cho tôi rượu Cognac.
- Dạ. Hai anh chờ chút ạ.
- Sao hôm nay lại có nhã hứng mời tôi uống rượu thế này ( Gia Minh hỏi)
- Hơn chục năm rồi ấy nhỉ? Hơn chục năm chúng ta mới có lần nói chuyện gần đây nhất là một tháng trước và đây là lần đầu tiên uống rượu cùng nhau thế này.
Gia Minh nhếch môi cười nhạt.
- Nhanh thật. Đã hơn chục năm rồi.
- Anh và tôi hơn nhau 6 tuổi. Ngày tôi còn nhỏ, mỗi lần tôi trốn học hay làm gì sai, người giúp tôi thoát khỏi những hình phạt của bà nội luôn là anh. Vì bà thương anh, bà không dám làm tổn thương anh. Nhưng tôi lại ghét anh, ghét vô cùng, ghét đến nỗi tôi đã từng nghĩ sẽ chứng minh cho mọi người thấy anh thất bại như nào dưới chân tôi.
- Vì vậy cậu đã giả điên giả khùng để mọi người không nghi ngờ gì đến cậu. Thừa nước ᴆục thả câu, đúng chứ?
- Đúng.
- Hơn chục năm giả khùng, cậu thấy mệt mỏi chứ?
Gia Long im lặng nhìn Gia Minh. Gia Minh thở dài lắc đầu rồi nhấp môi ly rượu vang, anh chầm chậm nói.
- Con người luôn nhìn một mặt của người khác mà chẳng bao giờ chịu nhìn sâu xa hơn. Ai cũng có mặt tốt và mặt xấu, nhiều lúc tôi ước tôi giống cậu, cậu lại ước cậu được giống như tôi. Bà nội không phải là không yêu thương gì cậu, có chăng bà quan tâm tôi nhiều hơn vì tôi thiếu mẹ, còn cậu thì lại có mẹ. Mẹ cậu có thể là người phụ nữ kém cỏi nhất trong số những người phụ nữ bước đến bên đời ba, nhưng bà ấy lại biết yêu thương cậu một cách đúng nhất. Nhưng thôi, chuyện qua rồi, cũng thầm cảm ơn vì cậu đã không đi quá giới hạn, tôi không muốn người trong nhà đấu qua đấu lại vì suy cho cùng có một sự thật không thể phủ nhận được chính là trong người cả hai đều chung một dòng máu chảy, chúng ta là anh em!