- Thiệt tình con bó tay với mợ luôn á. Mà mợ lên nhà thay quần áo đi, con ngồi đây con trông
- Vậy trông giúp mợ nha. Mợ lên phòng rồi chạy xuống luôn.
Cô vừa đi khỏi thì lão phu nhân bước tới, Cúc giật mình cúi đầu xuống.
- Lão phu nhân!
Bà liếc mắt nhìn bàn ăn một lượt, trong ánh mắt có vẻ rất hài lòng rồi dừng lại trước đĩa bánh bao trái đào, bà chầm chậm nói.
- Món này ai làm?
Cúc quay lại nhìn mâm cỗ rồi vui vẻ trả lời.
- Thưa lão phu nhân, món này là do mợ cả làm ạ. Tất cả những món trên bàn đều do chính tay mợ cả làm và trang trí, con chỉ phụ giúp mợ nhặt rau và chuẩn bị nguyên liệu thôi
- Thật chứ?
- Con không dám nói dối người đâu ạ.
- Được rồi. Ra ngoài gọi người bê mâm lên phòng thờ.
- Vâng ạ.
Út Liên từ ngoài cửa đi vào, trên tay cầm theo chiếc điện thoại, hớt hải nói.
- Bà nội..
Bà cau mày hỏi:
- Có chuyện gì mà hớt hải thế kia?
- Chú hai với thím hai vừa gọi điện về kêu đang ở sân bay.
- Vậy đã bảo người tới đón hai đứa nó chưa?
- Con chưa. Nhận được điện thoại là con tới bảo bà liền nè.
- Đứng đây trông mâm cỗ. Bà đi gọi điện cho bố của tụi bay về.
Cô liền rút trong túi áo ra một gói thuốc nhỏ, mắt hướng về phía bàn ăn, mỉm cười mãn nguyện “ để tôi xem lần này bà nội có tha thứ cho chị không hả chị dâu “
- Mọi người bên mâm lên phòng thờ cho lão phu nhân ( tiếng của bé Cúc vọng ra)
Liên vội vàng rụt tay lại, ánh mắt ấm ức nhìn ra bên ngoài, Cúc với hai người đàn ông từ ngoài cửa đi vào.
- Úi mợ ba, mợ làm gì ở đây vậy? ( Cúc hỏi)
Cô tức giận trả lời.
- Tao mới là người hỏi mày làm gì ở đây đấy.
- Vừa lão phu nhân sai con đi gọi người bê mâm lên phòng thờ.
- Ừ. Thế làm đi, tao đi trước.
Cúc lắc đầu thở dài nghĩ thầm.
- Sáng giờ bả làm gì mà cay như ớt thế nhỉ?
******
Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và SafariTrên toà nhà 68 tầng của tập đoàn Trần Gia, cuộc họp cổ đông bắt đầu từ rất sớm. Gia Minh uy nghi ngồi chính giữa ghế đầu tiên, khuôn mặt lạnh lùng cảm giác rất khó gần.
- Ba tôi hôm nay bận nên sẽ không có mặt, mọi người cứ bắt đầu cuộc họp như thường. Bây giờ từng người một báo cáo tình hình công ty tuần vừa qua.
Cổ đông A:
- Tổng giám đốc, không biết anh đã biết bên công ty Vũ Giang có phương án xây dựng, chiến lược quảng cáo và thiết kế gần như là giống bên mình không ạ.
- Vấn đề này tôi đã nghe sáng nay nên mới lập tức họp cổ đông. Tôi muốn hỏi quý vị ở đây, ai có giải pháp thích hợp thì cứ mạnh dạn trình bày.
Giám đốc bên marketing lên tiếng.
- Tổng giám đốc Minh! Tôi xin được trình bày ý kiến của mình ạ. Như chúng ta đã biết vấn đề truyền thông, quảng cáo là rất quan trọng với mỗi dự án, theo tôi nghĩ việc cần thiết bây giờ chính là tìm người thích hợp đại diện hình ảnh quảng cáo cho công ty. Xã hội bây giờ người ta chuộng người nổi tiếng, tôi đã nghĩ được một người rất thích hợp rồi ạ.
- Là ai? ( anh nghiêm giọng hỏi)
- Kiều Trân Trân ạ! Tôi nghe nói cô ấy mới về nước, hiện tại cô ấy đang là ngôi sao hạng A quốc tế ấy ạ.
Anh nghe đến tên Trân Trân, không cần suy nghĩ nhiều đã lên tiếng.
- Tìm người thích hợp hơn đi.
- Tổng giám đốc! Tôi nghĩ cô ấy là lựa chọn thích hợp nhất rồi ạ. Bên công ty đối thủ cũng đang gắt gao gửi thư mời đó ạ.
- Tôi nói đổi là đổi.
- Trần tổng!
Các cổ đông lần lượt lên tiếng.
- Trần tổng! Anh cứ suy nghĩ thật kỹ đi ạ. Tôi nghĩ giám đốc Lý nói đúng đấy ạ. Xét về độ hot bây giờ tất nhiên sẽ không ai bằng cô ấy.
- Chuyện này tôi sẽ nói ở cuộc họp sau. Cuộc họp kết thúc tại đây!
Anh đứng dậy bước đi, trợ lý theo sau anh trở về phòng làm việc.
- Pha cho tôi cốc cafe đen.
- Được rồi. Đợi tôi một lát.
Một lát sau cafe mang tới đặt lên bàn làm việc của anh.
- Cafe của anh đây.
- Ừ ( anh ngả lưng xuống ghế, mắt nhắm lại trả lời)
- Anh vẫn suy nghĩ về việc người đại diện hình ảnh quảng cáo à?
Anh mở mắt ra, ngồi thẳng lưng nói:
- Không! Tôi đang suy nghĩ về việc người đánh cắp tài liệu đưa cho công ty đối thủ.
- Ý anh là trong công ty này có nội gián? Nhưng chẳng phải tài liệu ấy do chính anh quản lý mà.
- Tôi nghi ngờ nhà tôi có nội gián?
- Sao cơ?
- Tài liệu ấy tôi chưa từng mang đến công ty. Bản vẽ thiết kế công trình tôi cũng chỉ mô phỏng lại với ban giám đốc. Tại sao lại trùng hợp đến mức ngày chúng ta khởi công thì công ty đối thủ cũng khởi công, cùng giờ luôn.
- Vậy anh đã nghi ngờ ai chưa?
- Sớm muộn hắn ta cũng lộ diện thôi.
- Mà phải rồi, vết thương bả vai của anh thế nào, đã đỡ chưa?
Nói đến đây anh bắt đầu nhớ đến cô, vết thương này cũng là do chính tay cô băng bó.
- Ừ. Đỡ nhiều rồi!
- Vậy tôi xin phép ra ngoài trước.
Anh gật đầu rồi nghĩ thầm “ không biết nhỏ này ở nhà chuẩn bị lễ Phật thế nào rồi “
“ Hắt xì “ cô lắc đầu, hình như có ai đó đang nghĩ đến mình.
Bà hai bê tới một chậu nước có những cánh hoa hồng đưa cho cô.
- Diệu Anh! Con lấy nước này rửa mặt cho mát này
- Dạ con cảm ơn mẹ hai.
- Mà công nhận con khéo tay thật ấy, hôm nay sư thầy còn khen cách trang trí món ăn ấy. Bà nội vui lắm.
- Dạ có gì đâu ạ. Toàn là những món cũng dễ làm mà mẹ hai.
Bà ba lên tiếng.
- Con lại còn phải khiêm tốn, dễ làm với con nhưng xem có dễ làm với Út Liên không.
Út Liên đứng gần đó gượng gạo cười nhạt.
- Mỗi người một sở trường mà mẹ ba, mẹ so sánh như vậy là hơi bất công cho con đó. Cũng may mà chị dâu trúng tủ giống như cá gặp nước ấy.
- Con nhỏ này, bảo cho mà chịu khó học tập chị dâu con ấy.
- Con biết rồi!
Dứt lời cô ngấm nguẩy bước đi, bà ba nói với bà tư.
- Em xem mà dạy lại con dâu đi nhé, ai lại cứ chiều nó mãi như vậy được.
- Chị ba yên tâm, em sẽ nhắc nhở con bé ( cười nhạt)
Bà nội lúc này tới chậm rãi từ phòng thờ bước ra.
- Mấy đứa không xuống dưới nhà, đứng đây to nhỏ cái gì.
- Dạ vậy tụi con xin phép.
- À Diệu Anh. Lại đây bà biểu đã.
Cô quay mặt lại hỏi bà.
- Bà biểu gì con ạ?
- Cho con ( bà đưa cho cô phong bao đỏ)
- Gì đây bà?
- Tiền thưởng cho con làm tốt nhiệm vụ. Hôm nay ta rất hài lòng.
- Úi con không giám nhận đâu bà. Việc này là việc con nên làm mà.
- Ta đưa thì cứ nhận. Bất kể nàng dâu nào trong nhà đều thế thôi. Ta là người thưởng phạt rõ ràng.
- Vậy con cảm ơn nội nhiều nhé.
- Lát gọi Gia Minh về nhà dùng bữa trưa, nói với nó hôm nay có vợ chồng chú thím hai về chơi.
- Dạ con biết rồi nội.
Cô đi xuống dưới nhà sắp mâm hoa quả với mẹ hai, cô hỏi bà.
- Mẹ hai.. chú thím hai là ai ạ?
- À, chú thím hai là em trai với em dâu của bố chồng con. Vợ chồng chú ấy định cư bên Pháp gần chục năm nay rồi.
- Hình như hôm cưới con chú thím ấy không có mặt thì phải.
- Đúng rồi. Hôm đó chú bị gãy chân nên không về được. Hôm nay được tháo bột nên về luôn này.
- Dạ.
Cô dứt lời thì ba chồng cô từ ngoài đi vào, từ ngày về đây làm dâu, đây là lần thứ 3 cô được gặp ông ở nhà. Nhìn kỹ ông một chút, cô thấy Gia Minh giống ông nhiều nhất, bảo sao số đào hoa! Cô nhanh nhẹn chào hỏi ông.
- Ba vừa mới về ạ?
- Ừ! Ba vừa đi đón vợ chồng chú hai về.
Nói rồi ông đưa chiếc áo vest cho mẹ hai.
- Cất lên phòng dùm tôi, thời tiết năm nay mới vào mùa mà nắng gắt ghê.
- Dạo này thời tiết mưa nắng thất thường lắm ạ. Mà vợ chồng chú hai đâu mình?
- Vợ chồng chú ấy còn ghé tiệm hàng mua gì cho mẹ ấy.
- Vậy em lên cất áo rồi chuẩn bị dọn mâm chờ vợ chồng chú thím ấy.
- Ừ đi đi.
Cô hỏi ông.
- Ba đi nắng về mệt có muốn uống một chút nước không ạ?
- Cũng được. Vậy đi rót cho ba một cốc nước lọc cho thêm vài viên đá nhỏ.
- Dạ con đi ngay đây.
Cô bước đi, ông gật đâu nghĩ bụng “ con bé này xem chừng cũng rất nhanh nhẹn “
Chiếc xe Rolls Royse tiến thẳng vào sân vườn trước cửa chính biệt thự. Từ trong xe bước xuống là một người đàn ông trung tuổi và một người phụ nữ chừng ngoài 40 nhưng vẫn còn rất trẻ đẹp. Sau cùng là cô gái độ tuổi 20 bước xuống, trên tay có xách theo những túi quà rất sang trọng.
Hai người giúp việc chạy tới ngỏ ý muốn cầm đỡ nhưng cô gái liền từ chối.
- Thôi khỏi. Tôi cầm được không mọi người lại làm hỏng hết.
- ÂN Di.. mọi người có lòng tốt muốn giúp đỡ con, con không được khó chịu như vậy.
- Nhưng mà...
- Thôi vào trong đi, kẻo bà nội với mọi người đợi.
Cô lúc này từ phòng khách đi ra, thấy 3 người trước mặt, nghĩ bụng chắc đây chính là gia đình chú thím hai. Mới cất tiếng chào đầu tiên thì ngay lập tức cô gái kia quăng ngay mấy cái túi xách ra trước mặt cô.
- cầm lên phòng giúp tôi.
Cô ngơ ngác nhìn cô gái, ở đâu chui ra cái thứ con gái vô duyên vậy trời.