Lại Trầm Luân Lần Nữa - Chương 06

Tác giả: Hải Ma Phấn

Mau Nhanh Lớn Lên
Lâm Hiếu Quân xanh mặt nhìn xem Cố Noãn Phong đi ra từ khu kí túc xá của tiến sĩ sinh viện y học.
Chiếc áo làm bằng sợi tổng hợp cùng màu với chiếc quần, đơn giản lại thuần phác đến cực điểm. Da thịt trắng noãn dưới ánh chiều tà, giống như trứng gà mới vừa bóc vỏ, tinh xảo trơn bóng phản xạ ánh nắng nhu hòa, đôi mắt lóe ra mơ hồ lệ quang trên khuôn mặt đang nở nụ cười nhẹ nhàng lại có cảm giác mâu thuẫn lực hấp dẫn.
Đôi mắt đào hoa của Lâm Hiếu Quân sóng mắt ẩn tình khẽ nheo lại. Cũng không hiểu gần đây bị làm sao, chính là muốn nhìn nhiều vài lần người nữ sinh mà giữa bầy nữ sinh năm nhất của đại học Tân Thành này cũng không phải là đặc biệt xuất sắc, nhưng mà nàng lại có thể mấy lần chạy trốn ở dưới mí mắt của hắn như một cá con cá trơn trượt.
Có lẽ chính là vì vậy nên ngược lại khiến cho hắn sinh ra hứng thú, đôi mắt sáng khiến cho hắn động tâm kia thường xuyên chẳng phân biệt được thời gian chẳng phân biệt được địa điểm ở trước mắt hắn thoáng hiện lên, có lẽ đây chính là thứ cảm giác gọi là thích đi. Yêu, cái chữ này đối với hắn quá xa xôi, nhưng mà, chỉ cần là thích đối với hắn mà nói cũng đã đến một cực hạn nào đó, cho nên hắn muốn tùy tính mà làm, chinh phục cái nữ sinh khó được làm cho hắn thích này.
Cố Noãn Phong dùng đầu ngón tay lau đi ngấn lệ ở khóe mắt, đem lời nói đến muộn hơn ba năm nói ra, trong lòng nàng thoải mái nhiều hơn. Vừa rồi vội vã rời đi là sợ bị Thanh Thành nhìn thấy đáy mắt nàng có lệ quang, không kịp nhìn kỹ vẻ mặt Thanh Thành sau khi nghe được lời nói ấy, trong lòng tưởng tượng đến bộ dáng của hắn lúc này, Cố Noãn Phong chưa phát giác ra nhoẻn miệng cười.
Đại học Tân Thành mỗi một con đường đi đều rất đặc biệt, muốn lạc đường cũng khó khăn. Bởi vì mỗi con đường lại trồng một loại cây khác nhau, có đường cây hương nhãn, đường cây cọ, tuyết buông, ngô đồng cùng với cây bạch quả, cây phong, cây long trảo hòe các loại bất đồng đường lớn, Cố Noãn Phong hiện tại chỉ cần đi qua đường cây cọ tiến vào đường cây hương nhãn là đến khoa luật.
Ánh mặt trời ngày thu chiếu rọi xuống hàng cây tạo ra một khoảng bóng râm ở trước mắt Cố Noãn Phong.
"Cố Noãn Phong." Âm thanh trầm thấp từ tính vang lên, "Tôi tìm em mấy lần, vì sao em cứ trốn tránh tôi?"
Cố Noãn Phong âm thầm khinh bỉ, cái gì gọi là âm hồn bất tán, chính là đây.
Đường rất rộng, tôi vòng qua ánh mà đi là được. Cố Noãn Phong cúi đầu bước qua "âm hồn" kia, không đếm xỉa đi về phía trước.
Nhìn xem Cố Noãn Phong cố ý tránh qua hắn, Lâm Hiếu Quân không khỏi dâng lên cảm giác thất bại vô lực, biết rất rõ nàng sẽ không để ý tới chính mình, nhưng chính là dù bị coi thường cũng vẫn muốn thử xem, hắn bước vài bước tới liền bắt được một bên cánh tay Cố Noãn Phong, "Không cần đi, em nói thử xem, em muốn thế nào mới có thể cho tôi một cơ hội?"
Ngẫu nhiên có sinh viên đi qua cũng dừng lại xem bọn họ, Lâm Hiếu Quân là nhân vật phong vân ở đại học Tân Thành, nhìn thấy hắn đeo đuổi nữ sinh cũng là chuyện thấy nhưng không thể trách. Các nam sinh thì chỉ cười một tiếng trong lòng, nữ sinh thì đỏ mặt đáy mắt lộ ra thẹn thùng cùng ghen ghét.
"Thực xin lỗi, học trưởng, lời nói của anh tôi nghe không hiểu, còn có xin anh bỏ tay ra." Cố Noãn Phong khinh bỉ nhìn xem bàn tay của hắn đang cầm cánh tay của nàng, vẫn là giống như trong trí nhớ thon dài khớp xương, chỉ là trong lòng lại có cảm giác chán ghét tăng vọt, thật không rõ Lâm Hiếu Quân lại nổi cơn điên gì.
Có lẽ do ánh mắt của Cố Noãn Phong quá chính khí, khiến cho Lâm Hiếu Quân
ngược lại rất nhanh buông tay nàng ra.
"Vì cái gì em lại không cho tôi một cơ hội? Không phải là bởi vì nghe nói qua chuyện xấu của tôi, liền thoáng cái loại bỏ tôi? Cố Noãn Phong, nếu như tôi thật lòng thích một người, em nói xem tôi vì cái gì còn phải không ngừng đổi bạn gái đây? Hơn nữa các nàng đều là chủ động tới tìm tôi, cái này chẳng lẽ cũng là sai lầm của tôi? Nếu như em đáp ứng cho tôi một cơ hội công bình, tôi bảo đảm về sau chỉ có một mình em."
Cố Noãn Phong nhìn xem khoác áo da đen Lâm Hiếu Quân, lời nói động kinh như vậy anh tốt hơn là giữ lại nói với người khác đi, Cố Noãn Phong tôi đã chẳng muốn nghe nữa: "Học trưởng, tôi không có hứng thú tìm hiểu xem anh là người như thế nào, tôi đã có bạn trai, hơn nữa tôi đang vội."
Kiếp nầy chỉ vì tôi không muốn dính dáng gì đến anh, tử tế cũng được ti tiện cũng được, đã không còn bất kỳ quan hệ gì với tôi. Tôi đã có Thanh Thành của tôi.
"Hắn thì có tốt như vậy?" Lâm Hiếu Quân rất không thích loại cảm giác bị người lần nữa bỏ qua này, cảm giác trướng đau trong lòng làm cho hắn rất không thoải mái. Nhíu mày nhìn Cố Noãn Phong đi mất, trong đôi mắt đen như mực lưu chuyển ra gợn sóng ủ dột. Chẳng lẽ mình liền bị thast bại do có danh tiếng xấu loang lổ ?
"Không cần nhìn nữa, người đã đi xa. Thì ra là anh muốn chia tay với em, chính là vì coi trọng cô ta?" Mềm mại giọng nữ hơi mang bén nhọn ghen ghét, thân mật khoác lên cánh tay Lâm Hiếu Quân, "Em lại rất muốn biết một chút vị học muội đáng giá Lâm đại học trưởng của chúng ta than thở khóc lóc tỏ tình này, có chỗ nào hơn người."
"Trương Tư Khiết, cảnh cáo cô cách xa cô ấy ra." Lâm Hiếu Quân lôi cánh tay đang khoác lên hắn xuống, trong tròng mắt đen trước kia gợn sóng ủ dột đều biến mất hoàn toàn, vẻn vẹn giữ lại không thèm che giấu là sự chán ghét nồng đậm.
Trương Tư Khiết không thể không biết lúng túng, co mắt dính lông mi giả của cô ta
diêm dúa chớp động, nửa thật nửa giả nói: "Nếu như em đến gần cô ta, chẳng lẽ anh sẽ ăn thịt em sao?"
Hừ! Cảnh cáo nếu như có hiệu quả, còn cần cảnh sát làm cái gì? Lâm Hiếu Quân, anh càng như vậy, tôi lại càng là muốn nhìn một chút cô ta cùng tôi có cái gì khác nhau.
******
Diệp Thanh Thành làm người an phận, không thích khoa trương, nhưng hắn vẫn tuyệt không kiêng kỵ cùng Cố Noãn Phong yêu đương, đến đâu cũng đều là cùng nàng mười ngón tay đan xen, khiến cho Tần Thương cùng Chu Tử Khanh nhìn mãi cũng quen. Bọn họ mặc dù không có nói gì với Cố Noãn Phong, thế nhưng bộ dáng bất mãn rõ ràng là đang trách Diệp Thanh Thành bởi vì Cố Noãn Phong trọng sắc khinh bạn, Cố Noãn Phong từ trên trời giáng xuống này phá vỡ bọn họ gắn bó nhiều năm thiết lập ra tổ hợp Tam Giác, xem ra lạc đơn (người cô đơn, không có nhóm, cặp) bọn họ cũng lúc phải tự tìm bạn gái.
Đạo sư dạy tiến sĩ học kỳ này của Diệp Thanh Thành họ Triều, Cố Noãn Phong nghĩ đến chuyện về sau bởi vì Thanh Thành cự tuyệt nữ nhi của ông ta là Triều Tiên Na nên bị ông cố ý gây khó dễ, hiện tại nàng cùng Thanh Thành đã xác định quan hệ yêu thương, không biết Triều Tiên Na có biết hay không, có thể còn thích Thanh Thành hay không.
Sau khi tan học Cố Noãn Phong ngồi trên xe Diệp Thanh Thành, lúc hắn thắt giây nịt an toàn cho nàng liền hỏi: "Thanh Thành, đạo sư của anh đối với anh có tốt không?"
"Cũng được, dù sao ông ấy hướng dẫn không ít học sinh, với lại thời gian anh theo học ông ấy chưa lâu."
"Nghe nói nữ nhi của ông ấy rất xinh xắn, cũng học ở viện y học."
Diệp Thanh Thành đang chuẩn bị khởi động xe hơi thấy thế cười nói: "Chắc hỏi câu này của em mới là trọng điểm đi, làm sao lại nghe thấy có vị chua đây?"
"Nói mau là em xinh đẹp hay là cô ấy xinh đẹp?" Cố Noãn Phong cố ý hơi ngẩng đầu bĩu môi.
"Đòi hôn thành công." Hắn mặt mày hớn hở mổ một chút môi hồng của nàng, thỏa mãn chép chép miệng.
"Chán ghét quỷ, nói mau."
"Người còn không có nhìn thấy thì đánh giá như thế nào? Còn có ánh mắt thẩm mỹ của mỗi người bất đồng, đối với anh mà nói thì không có ai sẽ so với em càng xinh đẹp hơn."
"Ba hoa." Triều Tiên Na là nữ sinh có nhân phẩm rất tốt, khi biết rõ Diệp Thanh Thành đã có bạn gái dưới, nàng hẳn là không sẽ chủ động dán vào, Cố Noãn Phong buông xuống lo lắng, "Diệp bác sĩ, anh cần phải thời khắc nhớ kỹ mình là hoa đã có chủ, nếu không, hắc hắc." Nàng cố ý vung mạnh quả đấm nhỏ thanh tú.
"Tuân lệnh lão bà đại nhân." Diệp Thanh Thành đáp trôi chảy, vuốt vuốt mái tóc ngắn của Cố Noãn Phong, sau đó khởi động xe hơi.
"Bây giờ là đi chỗ nào?" Cố Noãn Phong phát hiện không phải là đường về nhà.
"Anh dẫn em đi gặp một người."
"Bây giờ em chưa thể gặp mẹ của anh." Cố Noãn Phong có chút tâm lý e sợ, tài nấu nướng của nàng còn chưa có thuần thục, hơn nữa nàng còn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt, nàng muốn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để cho mẹ của hắn lưu lại ấn tượng tốt, dù sao luôn làm cho Thanh Thành kẹp ở giữa cũng không được.
Diệp Thanh Thành trông thấy nàng phản ứng lớn như vậy chỉ cho là là đang thẹn thùng, bất quá chính hắn cũng biết rõ mẹ hắn thật là người hay bắt bẻ: "Không phải là mẹ của anh, anh bảo đảm."
Đến khi Cố Noãn Phong cùng người đàn ông trung niên kia có nụ cười tươi tắn ấm áp cùng ngồi đối mặt ăn bữa tối, nàng len lén tại trên đùi Diệp Thanh Thành nhéo một cái, hắn bảo đảm không gặp mẹ, nhưng cũng không cần lôi kéo nàng gặp ba của hắn nha?
Diệp Thanh Thành dùng khẩu âm nói: "Noãn Phong, không cần phải lo lắng."
Đổi lại là tới thử xem! Cố Noãn Phong e ngại ở trước mặt trưởng bối, tươi cười rạng rỡ nhìn xem Diệp Thanh Thành.
Diệp Thanh Thành cười tuyệt đối là ôn nhu như nước, đã sớm muốn đem nàng giới thiệu cho cha mẹ, vốn là hôm nay mẹ cũng đến, lại bị trong cục thông báo họp cho nên mới không tới được, hắn định để lần sau, nhưng ba ba nói nếu đã hẹn rồi cũng đừng có sửa lại. Mỗi tội địa điểm gặp mặt từ trong nhà đổi đến khách sạn.
Xem vẻ mặt ba ba rất là hài lòng, quả nhiên thấy hắn cười gật đầu với Diệp Thanh Thành. Diệp Thanh Thành thật cao hứng, tuy nói cha mẹ không thể thay đổi quyết định hắn và Cố Noãn Phong cùng một chỗ, nhưng có thể có được cha mẹ công nhận sẽ càng thêm hoàn mỹ.
"Noãn Phong, hôm nay bởi vì mẹ Thanh Thành tạm thời có việc gấp, nếu không đã hẹn cháu ở nhà, về sau có rảnh liền tới nhà chơi một chút. Bây giờ bác cũng không quấy rầy thanh niên các cháu ước hẹn nữa."
"Thúc thúc, bác đi thong thả." Cố Noãn Phong trông thấy Diệp Thanh Thành ba ba phải đi, vội vàng đứng lên, chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, nàng lập tức làm bộ như không thèm để ý tới Diệp Thanh Thành.
"Tức giận? Nếu không, bây giờ em liền dẫn anh đi gặp bố mẹ của em, anh không ngại."
"Chán ghét quỷ, cũng không nhắc nhở một tiếng, anh xem em chẳng có chuẩn bị gì cả."
"Chuẩn bị cái gì, nhiều như vậy bản sắc, em không thấy bộ dáng hài lòng của cha anh, ông đang khen ngợi con trai của mình thật tinh mắt đây."
"Ra vẻ." Cố Noãn Phong giả bộ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, gò má không tự chủ được lại hiện ra hai đóa rặng mây đỏ, xinh đẹp khiến cho tim của Diệp Thanh Thành bang bang gia tốc đập lên, khiến cho hắn bị hấp dẫn không thể kìm lòng được liền lấy hai tay ôm gương mặt của nàng, như đối đãi một món trâи áι bảo vật vô giá mà động tình nhìn chăm chú.
Môi mỏng hơi lạnh bao trùm xuống, nụ hôn rậm rạp chằng chịt phô thiên cái địa (ùn ùn kéo tới, trút xuống mọi nơi) đem Cố Noãn Phong thôn tính, đầu lưỡi chậm rãi ven theo môi hồng tỉ mỉ phác hoạ, triền miên cọ xát gây cảm giác ngứa một chút làm cho Cố Noãn Phong mềm mại ra như một đống vải bông.
Trong đôi mắt như hắc diệu thạch (một loại đá quý màu đen) của Diệp Thanh Thành lóe ánh sáng sâu kín, hôn vạn phần say mê, lưu luyến trong đôi môi hàm hương mê người không kềm chế được.
"Thanh Thành - -" Cố Noãn Phong mơ hồ không rõ hô tên của hắn, khẽ mở ra cánh môi làm cho lưỡi của hắn thừa cơ từ khe hở luồn vào, linh hoạt chui vào trong miệng nàng, dùng sức hút, thăm dò mỗi một tấc không gian, qua lại truy đuổi.
Diệp Thanh Thành hô hấp càng thêm dồn dập khó nhịn, hắn kìm nén lưu luyến rút đầu lưỡi ra, quyến luyến trên môi hồng: "Noãn Phong, em khiến cho anh có cảm giác rất hạnh phúc, nhanh lên lớn lên, tốt nghiệp anh liền cưới em." (Đọc câu này lại nhớ truy tìm ký ức "chờ em tốt nghiệp liền kết hôn...")
Mia: ngồi nơi đông người edit khó tập trung quá. Chắc sẽ có nhiều sạn ở chương này đây
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc