Ngay sau đó không đến hai phút, Lôi Dực liền chạy như bay đến phòng toilet nữ , chỉ thấy hai cô gái trợn mắt nhìn nhau, giống như muốn ăn đối phương, mặc dù Chu Văn Kỳ đứng ở bên tường, nhưng trên khí thế lại không chịu yếu kém.
Lôi Dực còn chưa kịp mở miệng, thì sau lưng một loạt truyền đến tiếng bước chân , hai người đàn ông giống như là vệ sĩ đã chạy tới, vội vội vàng vàng hỏi: "Đinh tiểu thư, xin hỏi có vấn đề gì?"
"Đánh cho tôi!" Đinh Phiên Phiên đã thấy Lôi Dực, vẫn không khách khí chỉ vào Chu Văn kỳ. "Cô gái này xem thường tôi...tôi muốn cho cô khó coi!"
Hai người bảo vệ đều lộ ra vẻ mặt khổ sở , tiểu thư người ta đáng thương đứng ở bên kia, hai người đàn ông bọn họ sao có thể không biết xấu hổ đả thương người? Việc này trừ là phạm pháp, càng thêm cố tình gây sự! Đinh gia đã sớm chuyển sang loại hình làm ăn đúng đắn, nếu như bọn họ không giải thích được đi đánh người, phần công việc này sẽ bị ngâm nước, nói không chừng còn muốn bị kiện cáo!
Lôi Dực lúc này đã làm rõ ràng tình hình, đi lên trước kéo vợ, đem cô ôm vào trong lòng.
"Không có việc gì, có anh ở đây."
Chu Văn Kỳ nhìn đối phương có hai người vệ sĩ, mình chỉ có một ông chồng, không khỏi khẩn trương, nhỏ giọng nói: "Em nói xin lỗi cô ấy là được rồi."
"Không cần phải." Lôi Dực không cần hỏi cũng biết, nhất định là Đinh đại tiểu thư lại phát bệnh công chúa, về phần vợ anh dịu dàng thông minh, săn sóc rộng lượng, làm sao có thể chủ động trêu chọc loại bệnh thần kinh này?
Đinh Phiên Phiên nhìn về phía đôi nam nữ đang ôm nhau, càng thêm trợn to hai mắt. "Anh Lôi, anh không cần phải lo, tôi muốn đánh cô gái này!"
"Đinh tiểu thư, tôi đến giới thiệu, đây là vợ tôi Chu Văn Kỳ. Kỳ Kỳ, đây là cháu gái của bạn tốt của ông nội anh, Đinh Phiên Phiên." Lôi Dực còn muốn giữ cho Đinh Tuấn Nghiêu chút mặt mũi, giới thiệu xong liền chuyển về phía hai người vệ sĩ nói: "Tôi là Lôi Dực, ông nội tôi Lôi Chân và chú Đinh là bạn bè nhiều năm, các anh trở về thì nói đây chỉ là một cuộc hiểu lầm."
Lôi Dực cũng là vệ sĩ, không muốn làm khó người cùng nghề, hai người vệ sĩ này đều gật đầu bày tỏ đồng ý, một người trong đó mở miệng nói: "Thì ra là ông chủ Lôi, tôi có người bạn làm ở công ty của các ngài, mọi người đều là người quen vậy thì tốt nhất, chúng tôi trở về sẽ hướng ngài Đinh báo cáo, chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Đinh Phiên Phiên cũng không thuận theo, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo gần như vặn vẹo thành một đoàn. "Không thể nào? Làm sao anh lại cưới loại người này làm vợ? Em gọi gọi cô ta đến tạo hình cho em, cô tôi lại dám từ chối em, thật là quá đáng!"
Từ chối rất tốt, nếu như phục vụ loại khách này, tiền kiếm được còn chưa đủ đi tìm bác sĩ tâm lý, Lôi Dực hừ lạnh một tiếng nói: "Vợ của tôi không thiếu tiền, vợ tôi muốn nghỉ ngơi liền nghỉ, muốn làm việc thì làm, xin Đinh tiểu thư đi tìm người khác đi!"
Chu Văn Kỳ âm thầm khen ngợi lão công, cô chính là có ý nghĩ này, không ngờ anh và cô còn có tâm linh tương thông!
Hai người bảo vệ cũng biết tính tình của Đinh tiểu thư, nghĩ thầm đây căn bản không phải hiểu lầm, mà là Đinh tiểu thư lại đang giở trò côn đồ, thậm chí muốn sử dụng vũ lực uy Hi*p, lần này gió không thể kéo dài, trở về nhất định phải hướng ngài Đinh báo cáo, nếu không ngày nào đó làm vệ sĩ bị đưa vào tù trước liền thảm.
Lôi Dực nhìn hai người vệ sĩ coi như người hiểu chuyện, gật đầu nhẹ nói: "Chúng tôi đi trước, thay tôi hướng chú Đinh thăm hỏi một tiếng."
"Ông chủ Lôi xin yên tâm, chúng tôi nhất định giải thích rõ, không có việc gì, đối với ngài phu nhân thật là ngượng ngùng." Một trong hai người vệ sĩ cung kính nói.
"Đinh tiểu thư, chúng tôi tiễn đưa ngài trở về đi thôi." Người bảo vệ thứ hai cũng cung kính nói, mặc dù xem thường Đinh tiểu thư, nhưng là công việc rất quan trọng nha.
"Tôi hết cứ không đi đấy, các anh mau đuổi theo đi, hai người đấu một có tốt cái gì phải sợ? Mau đánh cho tôi a!"
Đinh Phiên Phiên còn nói những cái gì, Lôi Dực cùng Chu Văn Kỳ đã nghe không rõ ràng, bọn họ đi rất nhanh, nhanh chóng rời đi cái người điên ở sau lưng kia, căn cứ vào lập trường của đạo làm người , người bình thường không thể cũng không nên đi công kích kẻ điên, ai biết khi nào kẻ điên sẽ xông lại cắn người một ngụm?
Thời điểm ngồi lên xe , Chu Văn Kỳ trong lòng vẫn còn sợ hãi, hai tay để ở trước иgự¢ cho đỡ sợ. "Đinh tiểu thư đó có phải bị bệnh hay không a?"
"Cô ta quả thật có bệnh, thời điểm anh làm vệ sĩ cho cô ta đã phát hiện, lúc trước anh nhờ chú Đinh điều tra chuyện của La Kiến Lương, bất quá anh thiếu nhân tình đã trả xong, về sau không cần trông coi đại tiểu thư đó nữa." Lôi Dực dùng sức nắm chặt tay lái, không có lập tức khởi động xe, anh cần một chút thời gian khôi phục tỉnh táo, mới vừa rồi anh gần như không nhịn được mà vung tay, thứ nhất là xem ở trên mặt mũi chú Đinh , thứ hai là anh lo lắng không chiếu cố được cô, không thể làm gì khác hơn là lấy phương thức hòa bình giải quyết.
"Xế chiều hôm nay em nhận được một cuộc điện thoại, có một cô gái hỏi cũng không hỏi đã nói muốn em tạo hình cho cô ta, còn nói em sáu giờ phải đi đến nhà cô ta, em vừa nghe đã cảm thấy người này không dễ ở chung, cho nên cự tuyệt, không ngờ đối phương vẫn đến mắng chửi người, em còn muốn tìm anh giúp em điều tra người đó đây, thì ra là người mà anh quen biết." Chu Văn Kỳ đem mỗi sự kiện xâu chuỗi lại, phát giác thật là rối thành một đoàn, thế giới quá nhỏ quá điên cuồng, xoay người cũng có thể gặp được người nhàm chán.
"Xin lỗi." Anh không biết nên nói gì, tất cả đều là tai bay vạ gió.
"Đừng nói như vậy, đây không phải là lỗi của anh, chẳng qua em sợ cô ta còn có thể làm xằng bậy, làm sao bây giờ?"
"Anh sẽ tìm chú Đinh nói chuyện một chút."
"Ai, khó được ra ngoài hẹn hò, không ngờ lại ᴆụng phải chuyện như vậy."
"Về nhà anh giúp em tắm?" Anh thử nghĩ bồi thường cô, đáng tiếc anh không có mấy chiêu có thể dùng, ngược lại là cô thường có chủ ý mới, lần đầu tiên hai người đều cho đối phương, sau lại cũng là cô phát ra có sáng tạo, anh cũng nên tìm thêm tài liệu tới nghiên cứu một phen.
"Đừng nói... Vừa rồi em đi toilet, phát hiện kinh nguyệt tới."
"À, vậy anh giúp em xoa Ϧóþ." Anh có hơi thất vọng, nhưng không muốn làm cho cô phát hiện, sao anh cố gắng như vậy lại vẫn không có thành quả? Thấy cô ánh mặt cô đơn, anh nhắc nhở chính mình không thể cho cô áp lực, phụ nữ ở phương diện này đều nhạy cảm hơn so với đàn ông.
"Về nhà lại nói, hiện tại em cảm thấy chỉ có ở nhà an toàn nhất, còn có điện thoại không thể tùy tiện nhận."
"Được, chúng ta về nhà." Anh khởi động xe, một đường thuận lợi mà trầm mặc, anh bắt đầu suy nghĩ về vấn đề cảm giác an toàn .
Lôi Dực còn chưa có tìm đến Đinh Tuấn Nghiêu, Đinh Tuấn Nghiêu lại có hành động trước, khi bọn họ mở cửa vào phòng, điện thoại di động của anh liền vang lên, sau nhận máy liền được thanh âm xin lỗi của chú Đinh ."A Dực, thật xin lỗi, Phiên Phiên nhà chú lại rước lấy phiền phức cho cháu ."
"Không sao, chỉ cần cô ấy đừng quấy rầy cháu cùng vợ cháu là được." Lôi Dực đối với trưởng bối dĩ nhiên là tôn trọng, nhưng là chọc tới vợ anh thì không thể nhượng bộ, ai biết Đinh đại tiểu thư sẽ có cái hành động kinh người gì, anh phải được cam kết của chú Đinh.
"Sẽ không, con trai và con dâu phải trở về nước, bọn họ sẽ quản giáo nó, cháu yên tâm." Đinh Tuấn Nghiêu quả thật là thể diện bị vứt hết xuống Thái bình dương, cháu gái này nếu lại không quản giáo, Đinh gia bọn họ rất có thể trở thành chuyện cười, hơn nữa còn là bị cười rất nhiều năm.
"Ừ, hôm nào đến chỗ ông nội cháu uống hai chén." Chuyện có thể thuận lợi giải quyết là tốt nhất, dù sao hai nhà bọn họ cũng có nhiều năm giao tình, cũng không phải là thâm cừu đại hận gì, anh cũng không hy vọng cùng chú Đinh trở thành kẻ địch.
"Được, mọi người tụ họp, chú mời khách, bồi tội với các cháu, cháu cũng phải đem vợ đến đây a."
"Cháu sẽ nói cho ông nội cháu biết, hôm nào gặp."
Chờ Lôi Dực cúp điện thoại, Chu Văn Kỳ ôm lấy cánh tay của anh hỏi: "Không sao chứ?"
"Không có việc gì, chú Đinh sẽ trông coi cô ta."
"Vậy thì tốt, em chỉ muốn bình an."
"Yên tâm, có anh ở đây." Trước đây chuyện của La Kiến Lương được giải quyết, thật vất vả để cho cô an tâm một chút, lần này lại xuất hiện một Đinh Phiên Phiên, thật là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, Lôi Dực hi vọng mình có đầy đủ năng lực, có thể bảo vệ nụ cười của cô không cần khô héo.
Rửa mặt xong, hai người cùng nhau lên giường, anh ôm bả vai của cô nói: "Không cần nghĩ quá nhiều, ngủ đi."
"Ừ." Tối nay là không thể làm vận động trên giường rồi, nhưng bọn họ có thể dựa sát vào nhau, cô cần cảm thụ nhiệt độ của anh, hô hấp của anh, mới có thể an tâm ngủ.
Nghe tiếng hít thở trầm ổn của vợ, Lôi Dực xác định cô đã ngủ, thế nhưng anh vẫn cố ý giữ vững tỉnh táo, vì chính là sợ cô gặp ác mộng, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy trong lòng cô nhất định rất không yên ổn.
Kết hôn đến nay đã nửa năm, anh phát hiện vợ anh trừ sẽ gặp ác mộng, còn có thói quen nói mớ, mặc dù nói rất mơ hồ, nhưng anh nghe nhiều cũng có thể nghe được, có mấy câu luôn xuất hiện lặp đi lặp lại. "A Dực, cẩn thận! Không cần ૮ɦếƭ. . . . . . Anh không cần ૮ɦếƭ. . . . . . Thật xin lỗi, đều là em không tốt. . . . . ."
Anh không biết cô đến tột cùng gặp cái mộng gì, cũng không có trực tiếp hỏi cô, đợi khi nào cô muốn nói sẽ nói, anh chỉ biết mình nên trông coi cô, khi cô bị lạc ở trong ác mộng, anh sẽ đem cô ôm và khẽ hôn, từ từ dụ dỗ cô bình tĩnh lại.
Anh không am hiểu lời ngon tiếng ngọt, cũng không bày tỏ anh không hiểu được lòng người, theo ý anh, trong lòng mỗi người đều có ánh mặt trời cùng bóng ma, ngoài mặt cô hoạt bát dí dỏm, cũng xử sự như người bình thường, nhưng ở sau khi sớm chiều ở chung, anh cảm thấy cô nhạy cảm và yếu ớt, cô quan tâm người nhà cùng bạn bè, cô không thích cảm giác thất bại, cô vội vã đem mỗi sự kiện làm đến hoàn mỹ, hình như có một cỗ lực lượng không ngừng yêu cầu, thúc giục cô, nếu không cô sẽ cảm thấy áp lực.
Không biết qua bao lâu, người trong иgự¢ anh bắt đầu cau mày nói nhỏ, giống như cô gái nhỏ lạc đường không tìm được phương hướng, chỉ mong có một ngày anh có thể trở thành nhà của cô, không để cho cô đau khổ nữa, không hề băn khoăn nữa. . . . . .