Đêm thất tịch, ông trời xem như tốt bụng, sau một trận mưa phùn chính là gió đêm mát rượi, trên đường nơi nơi đều có thể thấy được những đôi tình nhân tay trong tay, cho dù là một ngày lễ đã bị thương nghiệp hóa, nhưng vẫn có rất nhiều người thích một bộ này, mua hoa, tặng lễ, mời ăn cơm, phi thường phối hợp với hoạt động lột tiền của thương nhân.
"Tiên sinh Tiểu thư các ngài tốt, mời tham khảo một chút!"
Trên đường phố náo nhiệt, một người phụ nữ dáng người nhỏ bé, sắc mặt tái nhợt đang phát truyền đơn, thái độ của cô cực kỳ chuyên nghiệp, mặt mỉm cười lại vẫn liên tiếp cúi đầu, cho dù trán đã chảy xuống mồ hôi lạnh, cho dù lòng bàn chân đã có chút run run, vì sinh tồn vẫn phải tiếp tục kiên trì.
Năm nay là Dân quốc năm thứ một trăm, có câu \'trăm năm hòa hợp\', trừ đại minh tinh vội vàng muốn kết hôn, dân thường cũng đi theo tham gia náo nhiệt, trong tay cô phát ra chính là đơn quảng cáo áo cưới, vì vậy có không ít tình nhân vui vẻ tiếp nhận, còn cười meo meo thảo luận.
Sau khi phát xong một xấp đơn, người phụ nữ đi đến bên dưới đèn đường nghỉ ngơi một lát, từ trong ba lô lấy ra một bình nước uống hai hớp, suy nghĩ hôm nay nhất định phải phát xong truyền đơn, nếu không sẽ bị trừ tiền lương, cô phải đóng tiền thuê phòng, không thể kéo dài được nữa.
Nhìn các đôi tình nhân mặt mày hớn hở, càng lộ ra cô cô đơn tịch mịch, cô đã từng là hòn ngọc quý được người nhà che chở trên tay, cũng từng có một cuộc sống như tiểu công chúa, nhưng ở sau khi liên tiếp gặp đả kích, cô chỉ có thể dựa vào sức lao động để đổi lấy chút tiền lương, tất cả đều trách cô không biết nhìn người, gặp người không tốt, càng trách cô ban đầu không biết quý trọng, mới có thể từng bước giẫm sai rồi không có cách nào quay đầu lại...
Lắc đầu một cái, cô ép buộc mình không được nhớ đên những chuyện thương tâm kia nữa, cất xong bình nước lấy thêm ra một xấp truyền đơn, chỉ cần thấy tình lữ liền tiến lên kêu: "Tiên sinh, tiểu thư, lễ tình nhân vui vẻ, xin tham khảo một chút!"
Như thế chẳng biết qua bao lâu, khi cô lần nữa khom lưng cúi đầu, thấy một đôi giày cao gót màu đỏ, bàn tay của một cô gái lấy truyền đơn, khẽ cười nói: "Tốt! Tôi đến xem một chút!"
Còn chưa kịp ngẩng đầu lên nói cám ơn, cô đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc nói: "Kỳ kỳ? Tại sao em lại ở chỗ này?"
Đã bao lâu không có người gọi nhũ danh của cô? Chu Văn Kỳ nghe xong suýt rơi lệ, khi cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy một người vốn cho là sẽ không bao giờ nhìn thấy, chồng trước của cô Lôi Dực! Anh vẫn giống như trước không thay đổi, vẫn là tóc húi cua, quần áo màu đen, vóc người vẫn cao vẫn uy mãnh như vậy, chỉ là ánh mắt giống như sắc bén hơn một chút.
Nhưng mà để cho cô cảm thấy không quen chính là, ở bên cạnh anh đã có một cô gái tóc ngắn xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ, không biết bọn họ đã là vợ chồng hay vẫn còn là tình nhân? Mặc dù bọn họ không có dắt tay hay ôm vai, nhưng là đi cùng nhau ở đêm thất tịch, chắc hẳn là quan hệ không đơn giản đi?
Đủ rồi! Chu Văn Kỳ thầm mắng mình nhàm chán, ban đầu chính mình là người nói muốn ly hôn, bây giờ còn ăn dấm linh tinh cái gì? Đột nhiên gặp lại, cô không biết là mình nên xoay người bỏ chạy hay là nên giả vờ không biết, thật muốn hỏi ông trời, vì sao lại để cho cô gặp phải trường hợp lúng túng này? Cô chịu khổ còn chưa đủ phải không?
Đang ở lúc chồng trước và vợ trước nhìn nhau, ở một bên cô gái tóc ngắn vẻ mặt bình tĩnh nói: "A Dực, anh biết vị tiểu thư này à? Vậy thì thật là tốt, nhờ cô ấy giúp chúng ta giới thiệu một chút."
"Xin lỗi, tôi còn phải phát truyền đơn, hai người có thể trực tiếp đi đến tiệm của chúng tôi, chính là ở phía trước gần chỗ đèn xanh đỏ mà thôi, rất gần." Chu Văn Kỳ quả thật có thể giới thiệu đôi câu, nhưng cô cảm thấy mình không làm được, dù sao Lôi Dực đã từng là chồng của cô, hôm nay muốn cô chúc phúc có thể, nhưng không cách nào chủ động thúc đẩy, hãy để cho cô yên lặng liếm vết thương đi.
"Ừ." Lôi Dực nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó bước đi, không hỏi nhiều cũng không quay đầu lại, cô gái tóc ngắn kia không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.
Hai năm không thấy nhưng là gặp lại nhau như thế này, Chu Văn Kỳ không có đưa mắt nhìn bóng lưng của chồng trước, cô còn làm việc, cô phải kiếm tiền, những thứ phong hoa tuyết nguyệt kia đã sớm cùng cô không có liên quan, quá khứ là cô chủ động buông tha, bây giờ anh có đối tượng mới, có cô thể có ý kiến gì sao? Trừ hối hận, hâm mộ, lòng chua xót, cũng chỉ có nhận mệnh.
Phát truyền đơn đến hơn mười giờ, Chu Văn Kỳ nhìn dòng người thưa thớt đi trên đường, quyết định tối nay đến đây liền ngừng, phải đứng quá lâu cô cũng đã mệt lả, nếu không đi về nghỉ thật có thể té xỉu.
Lúc cô cất xong đồ, chuẩn bị đi về phía xe buýt đứng, một trận tiếng bước chân đến gần, một bóng dáng cao lớn đi đến trước mặt cô, cô không dám tin tưởng ánh mắt mình. "Anh... Sao anh lại đến đây?"
"Anh đưa em trở về." Lôi Dực vẻ mặt bình tĩnh, giống như bọn họ chưa từng tách ra hai năm.
"Không cần làm phiền." Anh đã có niềm vui mới, mà cô ngay cả là người yêu cũ cũng không phải.
"Đã khuya lắm rồi, anh đưa em trở về an toàn hơn."
Mặc dù hôn nhân của bọn họ chỉ ngắn ngủi có một năm, cô coi như có chút hiểu người đàn ông này, khi ở trên mặt anh có vẻ mặt \'không cho thương lượng\', cũng chỉ có thể theo ý của anh mà làm, các loại phản kháng đều không có hiệu quả. Nhưng là tại sao ban đầu lúc cô yêu cầu ly hôn, anh không có vẻ mặt kiên định như thế này? Chẳng qua là suy nghĩ mấy ngày rồi cũng đồng ý để cô đi. Quả nhiên giữa bọn họ không hề có yêu.
Lôi Dực đi ở phía trước dẫn đường, hai người cách nhau mấy bước, rất nhanh đã đến chỗ anh dừng xe, anh vẫn giống như trước đây không có thay cô mở cửa xe, cái loại phong phạm thân sĩ đó đối với anh mà nói rất không thực tế, phụ nữ cũng không phải là bị tàn phế, vì sao phải để cho đàn ông mở cửa?
Chu Văn Kỳ nghĩ thầm như vậy cũng tốt, cái gọi là phong phạm thân sĩ có lúc cũng chỉ là thủ đoạn mê hoặc lòng người, giống như sau khi cô ly hôn gặp phải tên lừa đảo kia, lừa đi tình yêu của cô, tiền tài còn có cả tôn nghiêm, hại cô rời vào kết quả như bây giờ, còn để chồng trước đến đưa cô đi một đoạn đường.
Hai người yên lặng lên xe, Lôi Dực khởi động động cơ xong mới hỏi: "Nhà em ở đâu?"
Chu Văn Kỳ nói địa chỉ, không cần phải nói rõ đi như thế nào, trong đầu Lôi Dực tự có một phần bản đồ, anh làm vệ sĩ đã có mười hai năm, từ năm mười tám tuổi vào công ty nhà mình thực tập, chạy hết các góc ở Đài Loan, đối với thành phố Đài Bắc càng rõ như trong lòng bàn tay.
Trên đường, Lôi Dực giữ vững thói quen trầm mặc của mình, không nhìn ra đáy lòng anh đang suy nghĩ cái gì, Chu Văn Kỳ lại đứng ngồi không yên, dù sao vẫn cảm thấy mình không nên ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, vị trí này phải thuộc về vị tiểu thư vừa rồi, cô không muốn phá hỏng chuyện tốt của người khác.
"Khụ, mới vừa rồi vị kia là bạn gái của anh phải không?"
Lôi Dực suy tư một lát mới trả lời: "Lý tiểu thư là kế toán của công ty anh, ông nội muốn anh trong năm nay phải kết hôn..."
Chu Văn Kỳ biết cha mẹ anh đều đã qua đời, ông nội Lôi là người thân duy nhất của anh, vì vậy anh vô cùng nghe theo lời của ông nội Lôi, ban đầu bọn họ kết hôn cũng có một nửa là ý của ông nội Lôi, bây giờ bọn họ cũng đã ly hôn hai năm, cũng khó trách ông nội Lôi vội vã muốn cháu trai tái hôn.
"Hóa ra là như vậy, anh cũng đã ba mươi tuổi, là nên kết hôn không sai." Ban đầu khi hai người kết hôn anh hai mươi bảy tuổi, cô hai mươi hai tuổi, sao mới qua ba năm mà cô đã cảm thấy mình già rồi?
"Ừ." Câu trả lời của anh không tính là khẳng định cũng không coi là phủ định, chỉ có thể bày tỏ anh nghe được.
Một đường trầm mặc đến cùng, cuối cùng xe dừng ở trước một khu nhà trọ, Chu Văn Kỳ không biết nên thở ra một hơi hay là âm thầm thất vọng, tóm lại cô cởi dây an toàn, mở cửa xe nói: "Cám ơn anh."
"Không khách khí." Lôi Dực đáp lại ngắn gọn y như cô.
Giữa hai người trừ nói cám ơn và khách sáo, ngay cả hai chữ \'tạm biệt\' cũng không nói, cô nghĩ thầm cái này gọi là bèo nước gặp nhau đi, từ nay về sau, mỗi người một phương. Nhưng mà cô có thể xác định, anh nhất định sẽ đợi đến khi cô đi vào cửa, thấy đèn sáng, không có dị trạng mới rời đi, đây là bệnh nghề nghiệp của anh, cho dù đối với vợ trước cũng tẫn trách như vậy.
Bất kể nói thế nào, cô vẫn còn muốn cám ơn anh đưa cô đoạn đường này, để cho cô giống như là được trở về quá khứ, ở đó có cuộc sống an nhàn, cô trừ nhàm chán chứ không có phiền não, cuối cùng không tránh được muốn đi xông xáo một lần, cuối cùng mới phát giác mình có bao nhiêu ngu ngốc...
Một đêm lăn lộn khó ngủ, Chu Văn Kỳ đem cuộc sống của mình nhớ lại một lần, hai mươi năm năm qua từng chút từng chút giống như một giấc mộng, vốn được coi là mộng đẹp, sau lại trở thành ác mộng.
Từ nhỏ sống ở trong sự cưng chiều của cha mẹ và anh trai, cô có thể nói là đóa hoa trong nhà ấm, ba năm trước đây lúc cô mới tốt nghiệp đại học, bởi vì hôn nhân là do cha mẹ an bài, chưa có tiến vào kinh doanh đã bước vào hôn nhân, một năm làm vợ người cuộc sống bình thường nên buồn bực, cuối cùng cô quyết định muốn hoàn toàn thay đổi, ai ngờ sau khi ly hôn chính là bắt đầu ác mộng.
La Kiến Lương, một người đàn ông nhã nhặn vui tính, dáng dấp có mấy phần phong thái của minh tinh, bọn họ quen nhau trên mạng, cùng nhau đầu tư, cùng nhau mở cửa hàng, hai người nồng tình mật ý còn dự định muốn kết hôn, kết cục của chuyện xưa chính là hắn ôm tiền bỏ chạy, tiền cô gửi ngân hàng và tiền mặt đều không có.
Lúc ly hôn cô đã cùng người nhà cắt đứt quan hệ, sau khi bị người lừa tiền cô cũng không dám về nhà, cắn răng dựa vào chính mình sinh tồn, thỉnh thoảng đại ca sẽ gọi điện đến hỏi mấy câu, phần thân tình trong quá khứ kia cũng là không tìm về được.
Tại sao cô lại đem cuộc sống của mình làm thành như vậy? Nếu như có thể làm lại một lần, cô nhất định sẽ không xúc động, ngu xuẩn như vậy, bất luận có còn phải làm vợ của Lôi Dực hay không, nhưng ít nhất mỗi bước đi đều phải thận trọng, ở trước khi mình không có năng lực tuyệt đối không mạo hiểm, phải biết sai một ly đi một dặm, lần nữa bắt đầu thật sự rất khó khăn...
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Văn Kỳ mang theo hai đôi mắt thâm quầng rời giường, tinh thần không tốt cũng vẫn phải ra khỏi cửa đi làm, đây chính là thực tế của cuộc sống.
Cầm lên ba lô cô ra mở cửa, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chồng trước của mình, chẳng lẽ tối hôm qua anh vẫn canh giữ ở bên ngoài không có rời đi? Không, nhìn kỹ, anh đã thay bộ quần áo màu đen, đổi thành bộ màu xám tro, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc.
Lôi Dực không thích nói nhảm, vừa mở miệng liền nói thẳng: "Anh đã nói chuyện với điếm trưởng của em, để cho em nghỉ hai ngày."
"Anh, anh dựa vào cái gì mà quyết định thay em?" Tiền lương đối với cô giống như không khí và nước, một ngày cũng không thể thiếu, anh hơi quá đáng.
"Ba em rạng sáng ngày hôm nay đột nhiên chảy máu não, đưa đến bệnh viện cấp cứu còn chưa có tỉnh lại."
Chu Văn Kỳ nước mắt lập tức tràn mi mà ra, cô biết Lôi Dực người này nói chuyện sẽ không rẽ ngoặt, nhưng mà tuyên bố trực tiếp như vậy thật sự khiến cho cô không chịu được, mặc dù tính khí của cha hơi nóng nảy chút, yêu cầu nghiêm khắc một chút, nhưng lại là người thương yêu cô nhất trên thế giới này, từ nhỏ đã không nỡ để cô chịu khổ, ngay cả hôn nhân của cô cũng cẩn thận an bài, chỉ sợ cô gả cho người khác sẽ bị ăn Hi*p.
Lúc trước cô kiên trì muốn ly hôn, cha cô giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ cha con, không cho phép cô bước vào cửa nhà nửa bước, cô vốn là chờ mình có thành tựu rồi nói sau, ai ngờ công việc và tình yêu thất bại thảm hại, cô nào có mặt mũi về nhà? Bây giờ đột nhiên nghe được tin tức cha bị bệnh nặng, cô chỉ sợ mình ngay cả cơ hội gặp mặt cuối cùng cũng không có...
"Rất nghiêm trọng sao? Bác sĩ nói thế nào?" Không để ý nước mắt ràn rụa, cô ngẩng đầu lên hỏi.
"Ba ngày nay là thời kỳ quan sát, nếu như có thể tỉnh lại thì sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, mẹ và chị dâu cũng ở bệnh viện, anh đã nói cho bọn họ biết sẽ mang em đến." Lôi Dực hình như quên hai người đã ly hôn, vẫn đem người Chu gia xem như người nhà của mình.
"Được, anh chờ em một lát..." Đây rất có thể là nhân tố quyết định sống ૮ɦếƭ, Chu Văn Kỳ không có cách nào tiếp tục trốn tránh không cùng người nhà gặp mặt, nhưng ít nhất cô phải trang điểm một chút, cô cảm thấy trong hai năm qua mình tiều tụy rất nhiều, không còn là tiểu công chúa trong nhà, bọn họ nhìn thấy cô có thể hay không rất thất vọng?
Xoay người vào phòng, Chu Văn Kỳ rửa sạch nước mắt trên mặt, tìm ra một bộ âu phục màu lam, lại buộc tóc đuôi ngựa thoa chút phấn, ngườii phụ nữ trong gương xem như trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng tinh thần phấn chấn trong mắt đã sớm bị mất đi, cuộc sống thực tế đã buộc cô phải lớn lên, khắp nơi thỏa hiệp, kết quả chính là lòng tràn đầy tang thương.
Ra cửa, cô vỗ làn váy có chút nhăn, hít một hơi nói: "Chúng ta đi thôi."
Lôi Dực nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, không nói có nhìn được hay không, chỉ bình thản nói: "Trước kia em đã từng mặc qua bộ y phục này."
"Anh còn nhớ rõ?" Nói một cách công bằng, Lôi Dực thật sự là một người đàn ông tốt, cương nghị chất phác, nghiêm túc kiên định, đáng tiếc năm đó cô còn quá trẻ, cần lời ngon tiếng ngọt và lãng mạn kích thích, mà những thứ kia đều không phải là thứ mà anh có thể cho.
"Có chút ấn tượng." Anh cũng không nhiều lời, dù sao đây cũng không phải là thời cơ tốt để ôn chuyện.
Hai người nhanh chóng đi ra nhà trọ, rất nhanh đã lên xe của Lôi Dực, anh khởi động xe trước, sau đó lấy một túi giấy đưa cho cô, giao phó nói: "Ăn một chút đi, tránh cho bị tụt huyết áp choáng váng đầu."
"Cám ơn." Anh lại có thể nhớ cô có bệnh huyết áp thấp, cô không khỏi có một trận cảm động và cảm kích. "Anh ăn rồi sao?"
"Ăn rồi." Làm người phụ trách công ty bảo tiêu, hắn luôn luôn chú ý khỏe mạnh, không để cho mình có cơ hội ngã bệnh.
"Sao đột nhiên ba lại bị chảy máu não? Gần đây thân thể ông có vấn đề sao?"
"Chờ em ăn xong anh sẽ nói cho em biết."
Ai, Chu Văn Kỳ âm thầm thở dài, nghĩ thầm anh một chút cũng không thay đổi, cuối cùng vẫn coi cô là một đứa bé chưa trưởng thành, cho dù ban đầu cô thật sự là như thế, bây giờ anh thấy công việc của cô, chỗ ở của cô, nghĩ rằng cô vẫn còn ngây thơ giống như trước đây sao?
Lôi Dực chuyên tâm lái xe, mặc dù kỹ thuật của anh rất tốt, trên đường cũng cũng không bị tắc, nhưng anh vẫn theo thói quen cẩn thận đề phòng tất cả.
Chu Văn Kỳ gắng gượng ăn sandwich và uống sữa đậu lành, cho dù không có khẩu vị cũng phải ăn, mới có khí lực đi đối mặt với tất cả, trước kia cô kiêng ăn khiến cho cha mẹ đau đầu, trong khoảng thời gian ly hôn và rời khỏi nhà này, cô rốt cuộc cũng học được cách tự chăm sóc mình, lớn lên quả nhiên là phải trả giá thật lớn.
Cô cất xong túi giấy đựng thức ăn, đang muốn hỏi một chút về bệnh tình của cha, ngẩng đầu lại thấy một chiếc xe vận tải giống như bị hỏng phanh, thế nhưng từ làn xe đối diện lao nhanh đến, cô lập tức hô to: "Cẩn thận.!"