Lái Buôn - Chương 09

Tác giả: Lục Ngấn

Tiết đầu xuân, Vân Nông đang ngồi trong sân nhìn đám chim chóc tề tụ trên mấy cành cây ở quanh mép sân chi tra tranh cãi ầm ĩ. Vài cành hoa đào, hoa hạnh cùng hoa lý nở rộ, tươi xinh đung đưa trong gió, phất phới hỗn loạn gần như che khuất cả một khoảng trời.
Dạo này, ngay cả những đóa hoa cũng không chịu nở một cách dịu dàng hàm xúc gì cả…
Trước cảnh nắng xuân, Nghiêm Ngạn đứng trong hoa ảnh nhìn nàng mỉm cười.
Vân Nông nửa nằm trên một chiếc ghế dài bọc lông thú mềm mại, nhìn Nghiêm Ngạn tay bưng một cái khay. Trong khay đặt một cái đĩa đựng mấy phần điểm tâm vừa lấy ra từ phòng bếp. Bấy giờ nàng mới cảm thấy, thời gian này Nghiêm Ngạn hay chạy xuống phòng bếp luyện trù nghệ, hình như có chút thiên phú đặc biệt đối với các món điểm tâm.
“Tay nghề của chàng càng lúc càng tiến bộ…” Nàng gắp một miếng đậu phụ vàng có màu sắc óng ánh như hoàng ngọc, cẩn thận nhấm nháp. Hai mắt thỏa mãn gần như muốn híp lại.
Nghiêm Ngạn vui sướng nhìn bộ dáng say mê của nàng, “Ái thê mỹ đức.”
“Đây cũng là giấc mộng nàng dâu?”
“Ừm.”
“Xin mời tiếp tục kiên trì giấc mộng.” Nàng gật gật đầu, tuyệt không để ý đến việc ở phương diện này, hắn tiếp tục đã tốt lại còn tốt hơn.
“Đương nhiên.” Hắn vươn ngón tay мơи тяớи khóe môi nàng, lau đi những mảnh vụn đồ ngọt bên trên. Trước ánh mắt của nàng, đem đầu ngón tay còn chứa hơi ấm cơ thể của nàng lên bên môi.
Không chỉ có Vân Nông mới thật sự hưởng thụ, mấy ngày nay không bị người ngoài quấy rầy đôi tân lang tân nương bọn họ, Nghiêm Ngạn cũng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Túi châu báu lớn mà giáo chủ ma giáo Hướng Vân Thâm tặng cho hắn đủ để cho nửa đời sau của bọn họ không cần lo chuyện ăn uống, không cần thu tiền thuê nhà làm gì, trực tiếp giải quyết vấn đề tài vụ của hai người. Hơn nữa, đám khách trọ đáng ghét kia lúc này cũng không có ở trong trang. Hắn lại có thể cùng Vân Nông quấn quýt lấy nhau ân âи áι ái cả ngày. Những ngày thàng như vậy, thật sự đã làm cho hắn cảm thấy cuộc đời chẳng còn gì tốt đẹp hơn thế.
Ăn xong đồ ngọt, Vân Nông tựa vào lòng hắn, hỏi.
“Đúng rồi, đám khách trọ dạo này đã chạy đi đâu hết rồi vậy?” Ba tên khách trọ kia, mười mấy hôm trước nói muốn đi ra ngoài mua đồ ăn. Kết quả, mua mua, liền mua đến độ không thấy bóng người?
“Không cần quản bọn họ.” Tuyệt đối không chột dạ, Nghiêm Ngạn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài mềm mại của nàng, tiếp theo lại cúi người thâи áι hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng.
“Đầu gỗ, chàng có việc giấu thi*p?” Hắn thật sự nghĩ rằng hắn giấu giếm thiên y vô phùng sao?
“…” Ai đó giấu nàng làm chuyện xấu đang bận rộn lục mắt xem mũi, gãi lỗ mũi.
Chấn động quen thuộc lại thản nhiên theo gió xuân truyền đến. Vân Nông khẽ nhướng đầu mày.
“Không phải là bọn hắn đã trở về đấy chứ?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Một lát sau, Nghiêm Ngạn bị ái thê bắt đi mở cửa sơn trang mới quay trở lại. Chỉ thấy ba luồng gió xoáy xông thẳng vào trong viện, tức giận đùng đùng tìm người hỏi tội.
“Nữ nhân ngươi, ngươi dám đem bán chúng ta!” Ba vị sát thủ đã rời khỏi trang nhiều ngày, vừa trông thấy Vân Nông liền hét toáng lên.
“Chờ chút.” Vân Nông không nhân không chậm giơ một tay lên. “Lần này không phải ta.”
“Không phải ngươi thì là ai?”
Nàng chỉ về phía tên chủ mưu, Nghiêm Ngạn. “Hắn.”
Trên cơ bản, nàng cố ý giả vờ như không biết, chỉ có thể xem như tong phạm.
Cái gì?
“Dưới chướng cường thủ không có nhược binh, dưới tay gian thương không có lương dân.” Nàng buồn cười nhìn ba người bọn họ. “Các ngươi nghĩ xem huynh ấy sẽ thanh thuần đến mức nào?”
Nghe xong lời nàng nói, Long Hạng quay đầu tìm Nghiêm Ngạn tính sổ.
“Nghiêm Tiểu tử, chẳng phải ngươi biến tướng quá nhanh sao? Ngươi không có việc gì làm thì thôi đi, sao lại đi nói cho Tông Trạch biết hang ổ của ta ở đâu làm gì hả?” Đã chạy giống như hòa thượng rồi mà còn hại hắn xây miếu dựng chùa mới cũng không thể là sao.
Đào Thất buồn khổ hỏi: “Ta cũng đâu có ᴆụng chạm gì đến quần áo của ngươi, cần gì phải chặt đứt tay chân của ta…” Mặc dù con đường tình trường của hắn không được thuận lợi, nhưng cũng từng câu dẫn được vô số hoa đào. Vậy mà Nghiêm Ngạn dám loan tin ra ngoài, làm hại hắn ở trước thành trấn bị một đám đàn bà con gái đanh đá cầm dao thái liên tuổi đuổi theo mười con phố.
Hàn Băng trưng ra một bản mặt lạnh ‘sống sót sau tai nạn’, thấu tới trước mặt Nghiêm Ngạn cùng hắn mắt trừng mắt. “Cho ta một lý do không thể Gi*t ngươi đi.”
Tiểu tử này rốt cuộc đã nói gì với Hướng Vân Thâm mà lại hại hắn bất luận chạy đến đâu đều có rất nhiều giáo đồ ma giáo bám theo như hình với bóng, chuẩn bị bắt hắn đem về tổng đàn ma giáo tiến cống cho giáo chủ bất cứ lúc nào?
Nghiêm Ngạn không để ý đến bộ dạng căm giận ngút trời của ba người họ, chậm rãi mở miệng.
“Ta vừa thành thân.”
“Cho nên?”
“Cho nên, cút hết ra ngoài cho ta! Mắc công vướng bận!” Cũng không ngẫm lại xem bọn họ đã nằm lỳ trong nhà hắn bao lâu rồi.
Trong sân, mấy tên sát thủ cuốn lấy nhau ầm ỹ tưng bừng, nhất thời nửa khắc cũng không có dấu hiệu tắt lửa, không đếm xỉa gì đến Vân Nông. Nàng lại nằm xuống ghế, đang muốn tiếp tục nếm thử đậu phụ hoàng hương vị rất ngon lành kia thì Long Hạng đột nhiên rút chân ra khỏi đám nhốn nháo, ngồi xổm bên cạnh nàng, hỏi.
“Ta nói này đệ muội, chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, hay là thương lượng một chút đi?”
Nàng nhướng đôi mi thanh tú, “Nhưng ngươi biết rõ ta không sát sinh, chỉ Gi*t thục.”
“Hết cách, chỉ cần mọi chuyện có thể thành công là được.” Long Hạng cũng mặc kệ nàng thiếu lương thiếu đức thế nào, có thể giải quyết vấn đề trước mắt là quan trọng nhất.
“Không phải lại là Tông Trạch đấy chứ?” Nàng nghĩ nghĩ, sau đó buồn bực hỏi: “Hắn chẳng phải không còn tìm ngươi luận bàn nữa sao?”
Long Hạng rất muốn phát điên, “Nhưng hắn lại đổi thành cùng ta ngồi xuống tĩnh tâm tham thảo võ học mỗi tháng một lần!”
“… Như vậy là ý gì?”
“Ngươi nói xem, hắn làm vậy không phải là đang ép buộc ta sao?” Hắn chỉ là một kẻ thô thiển, làm sao có thể ngồi xuống theo quy củ cùng Tông Trạch thảo luận kiếm chiêu nên khua múa thế nào?
Vân Nông vỗ vỗ vai hắn, nói lời thấm thía: “Hiếm khi minh chủ đại nhân để mắt đến ngươi như vậy, ngươi hãy theo hắn say mê võ học đi.”
“Đừng có đùa!”
Hàn Băng khó dằn nổi cũng đi theo Long Hạng, đến tìm lái buôn được xưng là đã rời khỏi giang hồ xin giúp đỡ.
“Giúp ta .”
Nàng khua tay, “Tại hạ có tài đức gì đâu chứ?”
“Chỉ cần làm cho Hướng Vân Thâm từ bỏ ta là được.” Mặc kệ nàng muốn đùa giỡn muốn nham hiểm thế nào cũng được, hắn đã không thể chịu đựng nổi những ánh mắt u oán vô hạn của đám giáo đồ ma giáo kia nữa rồi.
“Lực bất tòng tâm.” Cứ nói đùa hoài, muốn nàng đi giao tiếp với cái người không nói đạo đức thị phi, càng không xem lễ nghĩa liêm sỉ kia sao? Nàng không bị cắt thi đốt cốt đã là nhờ tổ tông tích đức lắm rồi.
Hắn khẽ cắn môi: “Tiền không thành vấn đề.”
“Nhưng con người của ta, phẩm thực có vấn đề.”
“Ngươi…”
“Tóm lại, ta chọc vào hắn không nổi, ngài hãy mời cao nhân khác đi.” Nàng đã nghe Nghiêm Ngạn nói Hướng Vân Thâm là một nửa bằng hữu của hắn, vì suy nghĩ cho an nguy của bản thân, nàng không thể không nể mặt bằng hữu của hắn.
“Ta đây muốn tục ước.” Hàn Băng thấy nàng cự tuyệt, đột nhiên thốt ra một câu.
“Tục cái gì ước?” Nàng mờ mịt chớp mắt mấy cái.
Hàn Băng kiên quyết đưa cho nàng một tấm ngân phiếu, rồi mặc kệ nàng có đồng ý hay không.
“Gian khách viện kia cứ tiếp tục cho ta thuê đi, đây là tiền thuê nhà.” Không thể trêu vào, còn hắn bộ trốn nổi sao?
Vân Nông lăn lông lốc từ trên ghế ngồi dậy, “Cho kẻ bắt ép cho thuê như vậy sao?”
“Đến lượt ta đến lượt ta…” Đào Thất nhanh chóng đẩy Hàn Băng ra, nhìn nàng giống như một miếng thịt nướng thơm ngào ngạt.
Nàng rùng mình, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta, ta muốn cưới vợ!” Nàng làm lái buôn rất có bản lĩnh nha, mặc kệ phong ba giang hồ hay là võ lâm minh chủ, giáo chủ ma giáo gì đó cũng đều có thể dàn xếp. Như vậy, có phải là hắn cũng có thể đem tất cả hy vọng của mình ký thác cho nàng hay không?
“Trông ta giống bà mối sao?” Nàng tức giận giơ tay lên, phát một quyền xuống đỉnh đầu hắn.
“Bằng không thì… Bằng không, ta muốn danh dương thiên hạ!” Đến lúc đó, sẽ có một đống mỹ nữ tự nguyện bám theo hắn.
Nàng quả thật muốn hại người, “Ta có thể trị khỏi căn bệnh lưỡi dài của ngươi, rồi đem ngươi đóng gói một lần nữa được không?”
“Đợi chút, chủ nhà, ta còn chưa nói xong, ngươi đừng có đi mà…” Đào Thất hoang mang rối loạn, khăng khăng muốn ngăn cản chủ nhà đại nhân tức giận đi nhanh.
Nghiêm Ngạn đứng một mình trên con đường mòn đi thông vào chủ viện. Một mình cũng đủ giữ quan ải, ngăn trở một đám khách trọ tràn ngập các loại tư dục.
“Ta đã rời khỏi giang hồ.” Hắn cất giọng âm trầm.
“Ồ, chúc mừng.” Thanh âm rất có lệ.
“Cho nên Tiểu Nông cũng sẽ theo ra, rời khỏi giang hồ.” hắn sớm đã nói điều này không biết bao nhiêu lần rồi, bọn họ vẫn cố tình làm như không nghe.
Mọi người cùng kêu lên phản đối. “Không thể nào!” Nàng còn được việc hơn hắn rất nhiều.
“Nàng là nương tử của ta!”
“Biết.” Không có ai muốn để ý đến hắn.
“Biết rồi thì mau cút đi!”
“Cũng giống như ngươi nói, chúng ta có nguyên nhân khác thôi.” Nhóm sát thủ vô sỉ đuổi hắn sang một bên.
Đứng trong chủ viện nhìn cảnh trăm hoa đua nở khắp trang, lại nghiêng tai lắng nghe thanh âm nhao nhao ồn ào của một đống nam nhân cách đó không xa, Vân Nông một tay vỗ trán.
“Còn ẩn cư cái gì nữa, ở đây sắp thành sát thủ trang rồi…”
***** HẾT *****
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc