Tự Rước Lấy Nhục
“Thuần Dương cầm này, bổn vương đã tặng cho Mộng Khê, há có thể đòi lại tặng cho người khác.” Nam Cung Quyết đến cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Hạ Hầu Yên Nhiên đang hé ra nụ cười mê người với hắn, đáy mắt thâm thúy lóe lên không hờn giận, ngữ khí lạnh như băng.
Đáng ghét, lại là Lạc Mộng Khê, vì sao lần nào nàng ta cũng tới trước ta một bước! Đáy mắt xinh đẹp của Hạ Hầu Yên Nhiên hiện lên một tia ngoan độc, nháy mắt đã khôi phục bình thường: Chuyện hoa Cầu lần trước, ta không thèm so đo với Lạc Mộng Khê, nhưng lúc này, ta tuyệt đối sẽ không để nàng ta được như mong muốn, Thuần Dương cầm, chỉ có người như Hạ Hầu Yên Nhiên ta mới xứng đáng có được!
“Thuần Dương cầm là cổ cầm (đàn cổ) tốt, thế gian hiếm có, chỉ người có cầm kĩ cao siêu mới xứng đáng có được nó, Lạc vương gia tặng Thuần Dương cầm cho Lạc cô nương, xem ra cầm kĩ của Lạc cô nương khẳng định là thiên hạ vô song……”
Hạ Hầu Yên Nhiên miệng nói lời khích lệ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo ý cười có lễ, Lạc Mộng Khê khinh thường hừ nhẹ một tiếng: Trước thì tung ta lên trời, sau đó sẽ hung hăng đạp ta xuống. Loại người có chút tài mọn như Hạ Hầu Yên Nhiên, lại dám dùng nó để đối phó ta, đúng là không biết tự lượng sức mình……
Quả nhiên không ra dự đoán của Lạc Mộng Khê, sau khi nói thật nhiều lời khen, Hạ Hầu Yên Nhiên đã chuyển đề tài: “Nếu cầm kĩ của Lạc cô nương đã cao siêu như thế, Yên Nhiên muốn được cùng bàn luận với Lạc cô nương, có chỗ không đúng, mong Lạc cô nương chỉ bảo nhiều hơn!”
Trầm hạ mí mắt, nhưng không che dấu được âm lãnh và đắc ý: Mọi người đều biết, cầm kĩ của Hạ Hầu Yên Nhiên ta là đệ nhất thiên hạ, cùng bàn luận về cầm kĩ với ta, chính là không biết tự lượng sức mình, tự rước lấy nhục……
Lạc Mộng Khê chính là nữ tử có dung nhan xấu xí ở Thanh Tiêu quốc, trong mắt Hạ Hầu Yên Nhiên, ngoài khí chất xuất trần của nàng ta có hơn mình một chút xíu ra, thì Hạ Hầu Yên Nhiên không thấy Lạc Mộng Khê còn có điểm gì ưu tú hơn mình, cho nên, nàng căn bản không để Lạc Mộng Khê đặt vào trong mắt.
Nhìn Lạc Mộng Khê thu ánh mắt trầm tư, khóe miệng Hạ Hầu Yên Nhiên khẽ nhếch lên một chút trào phúng, ý cười quỷ dị: Lạc Mộng Khê, có thể cùng bản công chúa bàn luận về cầm kĩ, chính là phúc phận mà kiếp trước ngươi tu luyện được.
Nếu Lạc Mộng Khê đồng ý so tài cầm kĩ với ta, khẳng định sẽ thất bại, chờ nàng ta thua rồi, Nam Cung Quyết chắc chắn sẽ tặng Thuần Dương cầm cho ta, chứ không đưa cho người có cầm kĩ kém cỏi như Lạc Mộng Khê, nếu không, tuyệt đối sẽ rước lấy chế nhạo của người trong thiên hạ……
“Mộng Khê không hiểu về cổ cầm lắm, tự biết cầm kĩ của mình không bằng Yên Nhiên công chúa……” Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống, thờ ơ mở miệng. Nếu Hạ Hầu Yên Nhiên nghe kỹ, nhất định có thể nghe ra trong lời nói của Lạc Mộng Khê có gì đó không đúng, nhưng nàng ta một lòng đắm chìm vào trong suy nghĩ cầm kĩ của mình là độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song, nên không chú ý.
“Lạc cô nương không cần khiêm tốn, chẳng lẽ là coi thường cầm kỹ của bản công chúa, coi thường việc bàn luận cùng bản công chúa sao?” Hạ Hầu Yên Nhiên tự mình gièm pha, từng bước ép sát, trong mắt đẹp mơ hồ ngưng tụ ngấn lệ, cả người điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được mà sinh lòng yêu mến.
“Có nghe nói tiếng đàn của Yên Nhiên công chúa như tiên âm, dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt. Nếu hôm nay bổn vương có may mắn được nghe, thật sự là việc may mắn nhất của đời người.” Nam Cung Phong không biết xông ra từ đâu, khoe khoe khoang khoang về cầm kĩ cao siêu của Hạ Hầu Yên Nhiên.
Ngụ ý cũng thật rõ ràng, muốn nghe Hạ Hầu Yên Nhiên đánh đàn, tức là muốn Lạc Mộng Khê so tài với Hạ Hầu Yên Nhiên.
“Cảnh vương gia quá khen, là do mọi người đồn đãi, cầm kĩ của Yên Nhiên, còn chưa đạt tới cảnh giới theo như lời Cảnh vương gia nói đâu!” Lời nói của Hạ Hầu Yên Nhiên mặc dù là khiêm tốn, nhưng trong giọng nói lại không có ý khiêm tốn nào, ngược lại càng khích lệ Nam Cung Phong, đương nhiên đồng ý.
“Yên Nhiên công chúa không cần khiêm tốn, đưa mắt nhìn khắp các quốc gia, cầm kĩ của công chúa là đệ nhất!” Ở Cúc Hoa yến, việc Nam Cung Phong đưa hoa Cầu cho nàng, hại nàng bị Nam Cung Quyết hiểu lầm, Hạ Hầu Yên Nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng, chẳng qua, hôm nay Nam Cung Phong lại không chút keo kiệt mà ca ngợi nàng, vậy ân oán giữa bọn họ đã tiêu tan.
Nhìn Nam Cung Phong và Hạ Hầu Yên Nhiên cùng hát xướng, phối hợp ăn ý, khuôn mặt anh tuấn của Nam Cung Quyết hơi cau lại, đáy nắt thâm thúy hiện lên một tia chán ghét và lạnh như băng, đang muốn nói: “Thuần Dương cầm là của bổn vương, bổn vương đã tặng nó cho Mộng Khê, cho dù Hạ Hầu Yên Nhiên ngươi có thắng, cũng không có quyền lấy Thuần Dương cầm đi.”
Lại không ngờ, Lạc Mộng Khê đã đi trước hắn một bước, mở miệng nói:
“Mộng Khê tự biết cầm kĩ của mình rất bình thường, không dám cùng bàn luận với Yên Nhiên công chúa, cũng không có ý coi thường công chúa. Nếu công chúa một lòng muốn phân cao thấp với Mộng Khê, vậy Mộng Khê liền cung kính không bằng tuân mệnh, chẳng qua……” Lạc Mộng Khê lộ vẻ mặt khó xử.
“Chẳng qua cái gì?” Chỉ cần Lạc Mộng Khê đáp ứng so tài với ta, vậy Thuần Dương cầm kia sẽ thuộc về Hạ Hầu Yên Nhiên ta. Lạc Mộng Khê sẽ thất bại vô cùng thê thảm, Hạ Hầu Yên Nhiên đương nhiên vui vẻ, bất luận Lạc Mộng Khê có yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng, nàng đều sẽ đáp ứng.
“Mộng Khê đối với cổ cầm thật sự không có nghiên cứu, không bằng chúng ta không so cổ cầm, mà so về âm đi?” Lạc Mộng Khê đề nghị, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
“So về âm?” Hạ Hầu Yên Nhiên và Nam Cung Phong hiển nhiên là không biết loại so tài mới lạ này, nên đầu óc mờ mịt: “So như thế nào?”
“Chính là sử dụng tiếng nhạc cụ!” Lạc Mộng Khê kiên nhẫn giải thích: “Yên Nhiên công chúa thích đánh đàn, có thể đánh đàn phát ra tiếng nhạc, Lạc vương gia thích thổi tiêu, có thể thổi tiêu ra tiếng nhạc, Mộng Khê tinh thông loại nhạc khí khác, có thể dùng nó tạo ra tiếng nhạc, không biết ý của Yên Nhiên công chúa thế nào?”
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Hầu Yên Nhiên chợt lóe, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia ý cười trào phúng: Dù sao cầm kỹ của bản công chúa cũng là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể bì kịp. Cho dù Lạc Mộng Khê ngươi có dùng loại nhạc khí gì đi chăng nữa, cũng chỉ có thể thất bại thảm hại trước bản công chúa mà thôi!
“Được, bản công chúa không có ý kiến……” Hạ Hầu Yên Nhiên tràn đầy tự tin, giống như đã cầm chắc phần thắng trong tay.
“Lạc Mộng Khê, cầm kỹ của Hạ Hầu Yên Nhiên rất cao, nhìn khắp thế gian, không có một nữ tử nào có thể bì kịp, ngươi xác định ngươi có thể thắng nàng ta?” Nam Cung Quyết dùng truyền âm nhập mật, lạnh giọng hỏi: Bổn vương không thể giao di vật của mẫu phi cho người ngoài được……
Lạc Mộng Khê khẽ cười, rất tự tin: “Vương gia cứ yên tâm đi, Mộng Khê nhất định sẽ thắng, Thuần Dương cầm tuyệt đối sẽ không rơi vào tay Hạ Hầu Yên Nhiên đâu……”
“Như thế thì được rồi!” Đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: Cho dù Lạc Mộng Khê có thua, bổn vương cũng sẽ không để Hạ Hầu Yên Nhiên mang Thuần Dương cầm đi……
“Quyết, chàng cho ta mượn Thuần Dương cầm dùng một chút được không?” Mắt đẹp của Hạ Hầu Yên Nhiên mang theo ý cười, liếc mắt đưa tình, động lòng người, làm cho người ta vừa thấy đã nhịn không được mà sinh lòng yêu mến. Nhưng Nam Cung Quyết lại không thèm liếc nàng một cái đã từ chối: “Cầm kỹ của Yên Nhiên công chúa, bổn vương cũng chỉ nghe đồn, chưa chính tai nghe qua, Thuần Dương cầm chính là vật trân quý, há có thể tùy tiện sử dụng.”
Biết Nam Cung Quyết đang cự tuyệt mình, Hạ Hầu Yên Nhiên không khỏi tức giận: Nam Cung Quyết, lát nữa bản công chúa sẽ cho chàng biết, cái gì được gọi là cầm kĩ đệ nhất thiên hạ!
“Liên nhi, đi mang Phượng Vĩ cầm mà phụ hoàng ban cho bản công chúa đến đây!”
Nha hoàn của Hạ Hầu Yên Nhiên cung kính trả lời, chạy nhanh về tẩm cung của Hạ Hầu Yên Nhiên, không lâu sau, đã chạy trở lại, ôm theo một cây cổ cầm tốt nhất trong lòng, cầm vĩ (đuôi) cao quý xinh đẹp giống như phượng vĩ, cho nên được gọi là Phượng Vĩ cầm.
Tiểu nha hoàn cẩn thận đặt Phượng Vĩ cầm lên bàn, Hạ Hầu Yên Nhiên cao ngạo, thanh cao đi tới trước bàn, tao nhã ngồi xuống, mười ngón tay thon thon khẽ vuốt huyền cầm (dây đàn), trong phút chốc, tiếng đàn tuyệt đẹp, êm tai từ đầu ngón tay chậm rãi chảy xuôi, giống như nước chảy róc rách, lại giống như tiếng chim hót líu lo, lục thụ thành ấm (sống lâu thành lão làng), trăng tròn hoa thắm, làm cho người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, không thể thoát khỏi……
“Âm này chỉ có ở trên trời, nhân gian khó có thể được nghe thấy vài lần!” Ánh mắt Nam Cung Phong lộ ra vẻ si mê, vừa nghe vừa liên tục gật đầu, nhịn không được mà tán thưởng: “Cầm kỹ của Yên Nhiên công chúa quả thực thế gian hiếm có, không ai bì kịp!”
Trong hoàng cung, tất cả cung nữ, thái giám đi ngang qua đều dừng bước, đứng ở cách đó không xa, nghe như say như mê……
Cầm kỹ của Hạ Hầu Yên Nhiên quả là không tầm thường! Lạc Mộng Khê cũng nhịn không được mà gật gật đầu: Tài hoa cao siêu như thể, dùng ở trên người Hạ Hầu Yên Nhiên, thật sự đáng tiếc ……
Ngay khi Lạc Mộng Khê âm thầm thở dài, tiếng đàn bỗng im bặt, Hạ Hầu Yên Nhiên đàn xong một khúc, buông mười ngón thon thon xuống, nhìn rất nhiều cung nữ và thái giám đứng ở gần đó, cùng với trong đáy mắt của bọn họ đều lóe ra kinh ngạc và khó tin, Hạ Hầu Yên Nhiên kiêu ngạo, khóe miệng kéo lên một độ cong duyên dáng:
Cầm kỹ của nàng chính là như thế, mỗi lần đàn, đều sẽ kéo rất nhiều người tới thưởng thức, đối với loại chuyện này, nàng đã tập mãi thành thói quen, thấy nhưng không thể trách. Tuy rằng nàng không thích phàm phu tục tử nghe được cầm kỹ của nàng, bởi vì bọn họ không xứng, nhưng bây giờ nàng đang so tài với Lạc Mộng Khê, cho nên nàng kéo càng nhiều người tới thì càng tốt……
“Lạc cô nương, tới phiên ngươi!” Hạ Hầu Yên Nhiên nhìn Lạc Mộng Khê, trong mắt không che dấu được vẻ đắc ý và khiêu khích: Sau một chén trà nhỏ, Lạc Mộng Khê thua, Thuần Dương cầm tự nhiên sẽ là của Hạ Hầu Yên Nhiên ta.
“Yên Nhiên công chúa, phiền ngươi về sau khi gọi Mộng Khê không nên gọi là Lạc cô nương, mà là Lạc vương phi!” Lạc Mộng Khê ngữ khí lạnh lùng, không nhìn đáy mắt phẫn nộ của Hạ Hầu Yên Nhiên, ngữ khí tiếp tục cao ngạo:
“Tuy rằng Mộng Khê mang họ Lạc, Yên Nhiên công chúa gọi là Lạc cô nương cũng đúng, nhưng nay Mộng Khê đã thành thân, nếu vẫn gọi là Lạc cô nương, sợ không thích hợp lắm!” Hạ Hầu Yên Nhiên, ta biết ngươi rất muốn làm Lạc vương phi, nhưng mà đáng tiếc, vị trí đó hiện giờ là của Lạc Mộng Khê ta.
Nghe vậy, trong mắt đẹp của Hạ Hầu Yên Nhiên lửa giận thiêu đốt, ánh mắt không che dấu lệ quang, giống như muốn lăng trì xử tử Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê lại không chút sợ hãi, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chuyển ánh mắt khiêu khích đến Hạ Hầu Yên Nhiên, giống như đang nói: Có bản lĩnh thì tới làm Lạc vương phi đi……
Mà sau khi Nam Cung Quyết đang được những lời này, đáy mắt thâm thúy mơ hồ hiện lên một tia vui vẻ……
“Lạc vương phi, thỉnh tấu nhạc âm!” Hạ Hầu Yên Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt đẹp ẩn hiện hàn quang: Lạc Mộng Khê, ngươi đừng có đắc ý, chờ sau khi ngươi tấu nhạc thua trước bản công chúa, bản công chúa chắc chắn sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ cũng không xong, dám cười nhạo ta, thật sự là sống không kiên nhẫn ……
Hạ Hầu Yên Nhiên vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lạc Mộng Khê, có đồng tình, có khinh bỉ, cũng có vui sướng khi người gặp họa, Lạc Mộng Khê không nói gì, đối với bọn họ đều là không thèm nhìn.
Nhìn khắp nơi một lúc, Lạc Mộng Khê không nhanh không chậm đi tới trước một gốc cây đại thụ, bứt xuống một chiếc lá, mọi người nhìn nhau, khi đang âm thầm đoán Lạc Mộng Khê rôt cuộc muốn làm gì, thì Lạc Mộng Khê đã đặt chiếc lá lên miệng, lập tức tiếng nhạc mềm nhẹ chậm rãi chảy xuôi bên tai mọi người……
Tiếng nhạc như kể như khóc, như mộng như ảo, dường như đang kể một câu chuyện tình yêu, êm tai xinh đẹp, uyển chuyển du dương, đi sâu vào lòng người, đột nhiên, âm điệu ✓út cao, trong trầm lắng lộ ra kiên định và tin tưởng, khiến mọi người bất tri bất giác bị kéo vào cảnh giới trong tiếng nhạc. Một số cung nữ nghe được mà lệ nóng doanh tròng, thỉnh thoảng cầm khăn lụa khẽ lau nước mắt.
Nhóm thái giám cũng bị lôi cuốn, đôi mắt ướƭ áƭ, ngay cả người có tính tự chủ cao như Nam Cung Phong, Nam Cung Quyết cũng bị tiếng nhạc của Lạc Mộng Khê cuốn hút, cảm xúc ngưng trọng.
Hạ Hầu Yên Nhiên cả kinh, sắc mặt lo lắng nhìn mọi người, phần lớn mọi người đều lau nước mắt, bao gồm cả thị nữ mà nàng mang đến từ Tây Lương, đang lặng lẽ lau nước mắt, vốn tràn đầy tự tin, nhất thời rơi xuống đáy cốc……
Khúc nhạc chấm dứt, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn mọi người đều bị tiếng nhạc của mình cuốn hút, không ngừng lau nước mắt, chỉ cười lạnh lùng: Lần này thắng bại đã phân rõ……
Chỉ có điều, ta được hưởng điều tốt của người xưa, có ai nghe được Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài hóa điệp mà không thương tâm đến rơi lệ chứ……
Tuy rằng đã sớm biết kết quả của trận so tài này, chẳng qua, dù sao Lạc Mộng Khê cũng nên lễ phép hỏi một câu: “Không biết các vị cảm thấy giữa Mộng Khê và Yên Nhiên công chúa, tiếng nhạc của người nào hay hơn?”
Nghe vậy, nhóm cung nữ, thái giám đều cúi đầu, không dám trả lời, dù sao, Hạ Hầu Yên Nhiên cũng là công chúa của Tây Lương quốc, Lạc Mộng Khê là Lạc vương phi, bất luận bọn họ trả lời là ai, chắc chắn sẽ đắc tội với người còn lại.
Bọn họ chỉ là hạ nhân, thời gian sống trong cung không ngắn, biết rõ đạo lý sinh tồn, kết cục đắc tội với chủ nhân, khẳng định sẽ vô cùng thê thảm, cho nên, thông minh một chút, không nên nói lung tung.
Ngoài nhóm nha hoàn, thái giám, cũng chỉ còn lại Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Nam Cung Phong, Hạ Hầu Yên Nhiên. Sắc mặt Nam Cung Phong xanh mét, không biết suy nghĩ cái gì, trong mắt đẹp của Hạ Hầu Yên Nhiên thì lửa giận thiêu đốt, không nói được một lời……
“Mộng Khê, đã không còn sớm, chúng ta hồi phủ đi, nhớ mang theo Thuần Dương cầm!” Nam Cung Quyết bỗng nhiên mở miệng, đáp phi sở vấn, nhưng ý rất rõ ràng: Cuộc so tài lần này là Lạc Mộng Khê thắng……
“Đa tạ Yên Nhiên công chúa khiêm nhượng, Mộng Khê từ chối thì bất kính!” Nói xong, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê quét một khiêu khích đến Hạ Hầu Yên Nhiên, ôm lấy Thuần Dương cầm trên bàn: “Vương gia, đi thôi!”
Nam Cung Quyết gật gật đầu, cùng Lạc Mộng Khê sóng vai đi về phía trước: Cuộc so tài lần này không phải so về cầm kĩ, mà là âm kĩ, cho nên, Hạ Hầu Yên Nhiên không thể lấy cớ, nói Lạc Mộng Khê phạm quy, đương nhiên cũng không có cách nào đoạt Thuần Dương cầm trong tay nàng.
Không thể phủ nhận, tiếng đàn kinh thiên của Hạ Hầu Yên Nhiên thật sự không bằng âm êm tai phát ra từ chiếc lá mà Lạc Mộng Khê thổi……Đáng ghét, thật sự là rất đáng ghét……
Nhìn thân ảnh của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, ánh mắt âm lãnh của Nam Cung Phong càng ngưng càng sâu: Lạc Mộng Khê quả nhiên không đơn giản, xem ra bổn vương phải về bàn tính cẩn thận với quốc sư, nhanh chóng loại bỏ nàng ta, nếu không, hậu quả thật không thể tưởng được……
Mà Hạ Hầu Yên Nhiên, nhìn thân ảnh hai người sắp biến mất, trong mắt đẹp thoáng hiện lệ quang: Lạc Mộng Khê, coi như ngươi lợi hại, hôm nay ngươi hại bản công chúa chịu nhục, một ngày nào đó, bản công chúa sẽ đòi lại gấp trăm, gấp ngàn lần……
“Vừa rồi Lạc vương phi hái lá của cây nào?” Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vừa đi đã có tiếng nói chuyện.
“Hình như là trên cây phía trước……”
“Không thể tưởng tượng được lá của cây cũng có thể phát ra tiếng nhạc uyển chuyển như vậy, chúng ta cũng đi hái vài lá thử xem……”
Các cung nữ thật là có tác phong làm việc, nói làm là làm, vừa nói vừa bước nhanh đến cây đại thụ. Hạ Hầu Yên Nhiên đang đứng gần cây đại thụ, không hề chuẩn bị, suýt nữa thì bị các thái giám, cung nữ đẩy ngã……
“Rất xin lỗi, Yên Nhiên công chúa!” Tên tiểu thái giám kia xin lỗi một tiếng, tiếp tục hái lá cây. Trong Ⱡồ₦g иgự¢ Hạ Hầu Yên Nhiên lửa giận thiêu đốt, mắt đẹp thoáng hiện lệ quang: Lạc Mộng Khê, lại bởi vì ngươi, Hạ Hầu Yên Nhiên ta thề, kiếp này không dẫm nát ngươi dưới chân, ta thề không làm người!
Lại nói, sau khi Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết rời xa đám người Hạ Hầu Yên Nhiên, nhìn khắp nơi không có bóng người, Lạc Mộng Khê đem Thuần Dương cầm đưa tới trước mặt Nam Cung Quyết: “Lạc vương gia, cổ cầm này trả lại cho ngươi.”
“Thuần Dương cầm này là do ngươi thắng được, về lý nên thuộc về ngươi.” Nam Cung Quyết ngữ khí ngưng trọng.
“Đối với một người không tinh thông về cổ cầm, đưa cổ cầm này cho ta, quả là lãng phí!“ Lạc Mộng Khê ăn ngay nói thật, nàng đối cổ cầm, thật sự không quá tinh thông.
“Vậy bổn vương sẽ dạy ngươi!” Thật ra, cầm kỹ của Nam Cung Quyết ta ở trên Hạ Hầu Yên Nhiên một bậc, vừa rồi bổn vương cũng chỉ nói, trong nữ tử, cầm kỹ của Hạ Hầu Yên Nhiên là đệ nhất thiên hạ……
“Nhưng vừa rồi không phải Vương gia nói không thích đánh đàn sao?” Lạc Mộng Khê làm vẻ mặt khó hiểu: Những lời Nam Cung Quyết nói, rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả……
“Ý của bổn vương là, so với đánh đàn, bổn vương thích thổi tiêu hơn, thân là người hoàng thất, từ nhỏ đã được học nhạc khí, tuy rằng bổn vương không thích đánh đàn, nhưng đối cổ cầm vẫn có hiểu biết nhất định……” Nam Cung Quyết âm thầm khẽ thở ra: Lạc Mộng Khê quả là nhạy cảm.
Lạc Mộng Khê khẽ trầm hạ mí mắt: Thì ra là thế……
“Đúng rồi, Mộng Khê, khúc nhạc ngươi vừa thổi là gì, tại sao bổn vương chưa từng nghe qua?” Vì phòng Lạc Mộng Khê tiếp tục truy cứu chuyện này, Nam Cung Quyết rất nhanh đã đổi đề tài.
“Ta thổi khúc [Lương Chúc], đây là một câu chuyện tình yêu xưa rất đẹp, nếu lần khác rảnh, ta sẽ thổi ngươi nghe!” Lạc Mộng Khê ôm Thuần Dương cầm, tiếp tục đi về phía trước.
Cửa Hoàng cung, xe ngựa của Lạc vương phủ đang đợi ở đó, thấy Lạc Mộng Khê ôm Thuần Dương cầm đi ra, Băng Lam vội vàng đi đến tiếp nhận, cũng lặng lẽ hỏi: “Tiểu thư, thái độ của Hoàng Thượng đối người có tốt không?”
Tuy nói Lạc Mộng Khê là do Hoàng Thương tứ hôn cho Nam Cung Quyết, nhưng tính tình của người trong hoàng thất đều hỉ nộ vô thường, hơn nữa Nam Cung Quyết lại là Hoàng đế Thanh Tiêu quốc tương lai mà trong lòng ai cũng rõ, Lạc Mộng Khê sẽ là Hoàng hậu của một quốc gia, cho nên, yêu cầu của Thanh Hoàng với Lạc Mộng Khê, đương nhiên sẽ cao hơn, ra đề khó để thử thách nàng.
Biết Băng Lam đang lo lắng cho mình, Lạc Mộng Khê khẽ cười: “Hoàng Thượng rất tốt, không có ra đề khó để thử thách ta, còn ban thưởng Thuần Dương cầm này đẻ chúc mừng tân hôn của ta với Vương gia.” Cho dù người có ra đề khó, ta cũng có thể ứng phó từng cái một……
Nghe vậy, Băng Lam khẽ thở ra thật dài, liên tục gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Mấy người đi tới trước xe ngựa, đang muốn lên ngựa, Nam Cung Quyết đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Lưu Vân, các ngươi đi về trước đi, bổn vương cùng Vương phi đi dạo một lát.”
“Vâng, Vương gia!” Lưu Vân không nói thêm gì, Nam Cung Quyết nói như thế nào, hắn sẽ làm như thế đó.
Băng Lam nhìn Lạc Mộng Khê, chờ ý của nàng, thấy Lạc Mộng Khê gật gật đầu, Băng Lam cũng không nhiều lời nữa, ôm Thuần Dương cầm cùng Lưu Vân trở về Vương phủ.
Lưu Vân, Băng Lam đi rồi, Lạc Mộng Khê chuyển ánh mắt sang Nam Cung Quyết: “Sao hôm nay Vương gia lại nổi hứng muốn đi dạo phố vậy?”
Thân là Vương gia của một quốc gia, Hoàng đế tương lai, công việc nhất định sẽ vô cùng bận rộn, thế nhưng hắn lại còn nhàn hạ thoải mái đi dạo phố, hay là, hắn muốn lấy cớ đi dạo để làm việc gì đó.
“Thời gian bổn vương hồi kinh cũng không dài, hiểu biết về kinh thành cũng không nhiều, hôm nay vừa vặn đang rảnh rỗi, muốn đi dạo xung quanh một chút!” Nói xong, Nam Cung Quyết đã cất bước đi về phía trước.
Tuy rằng Lạc Mộng Khê không biết lời nói của Nam Cung Quyết là thật hay giả, nhưng mà, nếu hắn nói đi dạo phố, vậy thì đi dạo phố, dù sao trở về Lạc vương phủ cũng không có việc gì làm.
Hoàng cung cách phố xá phồn hoa cũng không xa, qua một chén trà nhỏ, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đã đi đến đường phố, nhìn mọi vật mới là trên đường, Lạc Mộng Khê tất nhiên là tò mò nhìn ngắm xung quanh, sớm đã quên mất bên cạnh còn có Nam Cung Quyết.
“Mộng Khê, ngươi rất thích mấy thứ này sao?” Nhìn mấy vật nho nhỏ được Lạc Mộng Khê cầm cầm thả thả, Nam Cung Quyết sinh lòng khó hiểu: Mấy thứ này mặc dù có hình thức đẹp, chế tác cũng không tệ, nhưng chất liệu bình thường, không đáng giá, không phải nữ tử đều thích những vật quý giá sao……
“Cũng không phải đặc biệt thích!” Lạc Mộng Khê vừa thưởng thức vật phẩm trong tay, vừa trả lời: “Đi dạo phố thôi, muốn có tâm tình tốt……”
Đột nhiên, Lạc Mộng Khê giống như nghĩ tới cái gì đó, dừng động tác tay, đáy mắt nhìn Nam Cung Quyết lộ vẻ nghi hoặc và khó hiểu: “Lạc vương gia, ngươi không phải muốn đi dạo phố sao.”
Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết lóe tia mất tự nhiên: “Bổn vương từ nhỏ đã lớn lên trong hoàng cung, rất ít khi ra ngoài cung, sau này, thân thể bị nhiễm bệnh nặng, được sư phó mang về Thiếu Lâm tự, luôn ở trong Tự dưỡng bệnh, cũng rất ít khi ra ngoài, mãi đến trước khi hồi kinh.”
“Sau khi hồi kinh, bổn vương cũng có đi trên đường, chẳng qua, lúc ra ngoài đều có mục đích, nên không có dừng lại trên đường……”
Lạc Mộng Khê khe khẽ thở dài: Khó trách hôm nay hắn đi trên đường lại có phản ứng cứng ngắc như vậy, thì ra là vốn chưa từng dạo phố, nói chính xác là, hắn căn bản không biết, đi dạo phố là như thế nào……
Lạc Mộng Khê buông vật phẩm trong tay xuống, đưa tay khoác tay Nam Cung Quyết, nhìn ánh mắt khó hiểu của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cười đắc ý: “Hôm nay ta sẽ dạy ngươi đi dạo phố như thế nào!” Nói xong, không đợi Nam Cung Quyết trả lời, Lạc Mộng Khê đã kéo hắn bước nhanh về phía trước.
Lạc Mộng Khê sinh ra ở hiện đại, trong tư tưởng của nàng, phụ thân, ca ca, đệ đệ, bằng hữu bình thường linh tinh, đều có thể khoác cánh tay, mà khi nàng khoác tay Nam Cung Quyết, thật đúng là chỉ xem Nam Cung Quyết là bằng hữu bình thường, ở một phương diện nào đó mà nói, là bằng hữu sinh lòng thông cảm với kẻ khác.
Nhưng Nam Cung Quyết là người cổ đại, hơn nữa hắn không gần nữ sắc, chưa bao giờ cùng nữ tử thân mật như thế. Khi Lạc Mộng Khê khoác tay hắn, kéo hắn bước đi, thì toàn thân hắn cứng ngắc, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể tùy ý để Lạc Mộng Khê kéo hắn đi.
Chỉ có điều, hắn rất thích Lạc Mộng Khê gần gũi hắn, hơn nữa, theo từng động tác của hai người, mùi hoa khương dã như có như không từ trên người Lạc Mộng Khê bay vào trong mũi Nam Cung Quyết, khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ thoải mái, bất tri bất giác, Nam Cung Quyết từ từ trầm tĩnh lại.
Lạc Mộng Khê tuy rằng mang mạng che mặt, nhưng khí chất xuất chúng. Nam Cung Quyết tuấn mỹ vô song, không giống người thường, một đôi trời sinh, thân mật khoác tay nhau đi trên đường lớn, đi qua đi lại, thật sự làm mọi người ao ước.
Rất nhiều nam nữ trẻ tuổi dừng bước, ánh mắt hâm mộ nhìn Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết. Đối với ánh mắt của người bên ngoài, Lạc Mộng Khê lơ đễnh, tiếp tục kéo Nam Cung Quyết ngắm nhìn xung quanh. Lúc mới đầu, Nam Cung Quyết còn có chút không được tự nhiên, một lúc sau, cũng đã quen dần.
Bất tri bất giác, đến giữa trưa, Lạc Mộng Khê tự nhiên cũng cảm thấy đói khát, lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy tửu lâu cách đó không xa, mùi thơm bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê bụng đói cồn cào: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi dùng bữa thôi!”
Sau khi nói ra những lời này, Lạc Mộng Khê cảm giác có gì đó không thích hợp, nhưng không biết không đúng chỗ nào, nàng nghĩ không ra, nghi hoặc khó hiểu ghé mắt nhìn Nam Cung Quyết, khi nhìn thấy tay mình đang khoác tay hắn, Lạc Mộng Khê bỗng nhiên bừng tỉnh, rất nhanh thu cánh tay về, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kích động nhìn xung quanh: Ta đã kéo tay hắn chạy khắp nơi cả buổi sáng sao……
“Mộng Khê, ngươi làm sao vậy?”Cánh tay Lạc Mộng Khê đột nhiên rút ra, trong lòng Nam Cung Quyết dâng lên một nổi nghi hoặc và mất mát, nhịn không được mở miệng hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì!” Lạc Mộng Khê nói cho có lệ, ánh mắt loạn chuyển: “Ta đói bụng, chúng ta đi dùng bữa đi!” Nói xong, không đợi Nam Cung Quyết trả lời, Lạc Mộng Khê đã bước nhanh về phía trước.
Tửu lâu phía trước tên là Túy Tiên lâu, là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, chẳng qua, nó mới được xây ở kinh thành nửa năm trước, mở cửa đón khách, món “Túy gà” (gà say/ gà ngâm rượu???) trở nên nổi tiếng kinh thành, bây giờ, cả nước đều biết đến, có rất nhiều phú thương, không ngại ngàn dặm xa xôi mà tới đây, chỉ vì món túy gà của Túy Tiên lâu.
Đương nhiên, Lạc Mộng Khê đến Túy Tiên lâu, cũng là vì muốn nếm túy gà nức tiếng cả nước kia!
Túy Tiên lâu nổi tiếng khắp cả nước, hơn nữa lúc này lại đúng lúc dùng bữa. Túy Tiên lâu sớm đã chật kín người, khi Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết một trước một sau đi vào Túy Tiên lâu, thì toàn bộ đại sảnh đã không còn chỗ trống, mùi thức ăn bay vào trong mũi, làm người ta thèm thuồng.
“Lão bản, còn phòng không?” Liếc mắt nhìn đại sảnh không còn một chỗ trống, theo lý mà nói, phòng cũng có thể đầy, nhưng Lạc Mộng Khê không muốn đã mất công lại phải ra về, cho nên ôm may mắn hỏi thử.
Ở sau quầy, chưởng quầy đang dùng bàn tính ngẩng đầu lên, nụ cười hiện lên mặt, đang muốn nói: “Thật ngại, cô nương à, phòng đã hết.”
Khi nhìn thấy Nam Cung Quyết đang đứng bên cạnh Lạc Mộng Khê thờ ơ đánh giá khắp nơi trong đại sảnh, thì đồng tử hơi co lại, nháy mắt đã khôi phục bình thường, lời nói đến miệng liền đổi thành: “Có có có, cô nương đến rất đúng lúc, còn lại một phòng cuối cùng.”
Nói xong, chưởng quầy ngẩng đầu, hô vọng lên lầu hai: “Tiểu nhị, dẫn vị cô nương và công tử này đến Trúc Sương!”
Cùng lúc đó, trong một gian phòng, Lãnh Tuyệt Tình mang vẻ mặt lạnh như băng đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt ưu thương càng đậm, gió mát thổi vào trong phòng giống như cũng bị nhiễm sự ưu thương của hắn, xoay quanh ở trong phòng thật lâu, không chịu rời đi.
Một lát sau, một tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên, ngay sau đó,cửa phòng bị đẩy ra, tả hữu hộ pháp của Tuyệt Tình cung, cũng chính là hai người đã giả dạng đôi vợ chồng quái dị kia, bước nhanh đến:
“Khởi bẩm thiếu chủ, vừa mới có tin, sau khi thánh nữ rời hoàng cung, vẫn chưa trở về Lạc vương phủ, mà cùng Nam Cung Quyết đi dạo trên đường, đây chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta đoạt lại thánh nữ……”
Lãnh Tuyệt Tình không nhúc nhích, cũng không quay đầu: “Tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, hai người các ngươi không đoạt lại được Lạc Mộng Khê, bây giờ, nàng cùng Nam Cung Quyết đã trở thành vợ chồng, cho dù các ngươi có đoạt lại nàng, cũng không cứu được Tuyệt Tình cung đâu!”
Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đã thành người nhà, mà Tuyệt Tình cung cũng chưa phát sinh chuyện gì, nếu có thể, bản cung thật sự không muốn lại chia rẽ bọn họ.
Nam tử mặc quần áo quái dị là tả hộ pháp, nghe Lãnh Tuyệt Tình nói vậy, vội vàng bước lên: “Thiếu chủ vẫn chưa biết, trong pháp điển (bộ luật) của Tuyệt Tình cung có viết rằng, chỉ cần thánh nữ chưa có con nối dõi với người ngoài thì Tuyệt Tình cung sẽ không gặp đại nạn, chẳng qua, chỉ sợ thiếu chủ phải chịu ủy khuất……”
Thánh nữ đã mất trinh, nhưng vì trăm năm cơ nghiệp của Tuyệt Tình, thiếu chủ phải lấy nàng làm vợ……
Bàn tay to của Lãnh Tuyệt Tình đột nhiên nắm chặt, đáy mắt ưu thương càng đậm: Vì sao Lạc Mộng Khê đã gả cho người khác, mà mọi việc vẫn không thể thay đổi, chẳng lẽ ta nhất định phải chia rẽ nhân duyên tốt đẹp của bọn họ, sau đó ép buộc nàng ở cùng một chỗ với ta sao……
Trong đầu hiện ra nữ tử có nụ cười tỏa nắng lúc ở bờ sông đã đưa cá nướng có hắn, khóe miệng Lãnh Tuyệt Tình khẽ nhếch lên một tia ý cười chua sót: Nếu nàng là thánh nữ, thì tốt biết bao……
Nàng là tiểu thư nhà giàu, hẳn là chưa có người trong lòng, nếu không, người ngày đó ở bên cạnh nàng sẽ không phải là hạ nhân, mà sẽ là người trong lòng, cảm xúc vui vẻ của nàng có thể hấp dẫn ta, nếu nàng là thánh nữ, tâm tình của ta có thể tốt lên hay không cũng tạm thời chưa nói, ít nhất, ta sẽ không có cảm giác tội lỗi khi chia rẽ nhân duyên của người khác……
Lạc Mộng Khê cũng không biết thân thế của mình, nàng và Nam Cung Quyết mến nhau rồi thành thân, nàng không sai, cho dù toàn bộ Tuyệt Tình cung bởi vậy mà cơ nghiệp trăm năm bị phá hủy, cũng không thể trách tội nàng, dù sao, nàng đối với việc này cũng không cảm kích……
“Thiếu chủ, thuộc hạ đi mang thánh nữ về!” Nói xong, tả hữu hộ pháp xoay người muốn đi.
“Đợi chút!” Lãnh Tuyệt Tình lạnh giọng gọi hai người lại: “Hai người các ngươi gần đây đã chịu nhiều khổ cực, cũng đã mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi, lần này bản cung sẽ tự mình đi.”
Nói xong, tả hữu hộ pháp chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, thân ảnh màu trắng thon dài của Lãnh Tuyệt Tình đã biến mất không thấy nữa.
Tả hữu hộ pháp nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên một tia vui sướng: “Xem ra thiếu chủ đã thật sự thông suốt!” Hữu hộ pháp, cũng chính nữ tử kia bỗng nhiên mở miệng, đáy mắt hiện lên một tia an ủi.
Tả hộ pháp vui mừng gật gật đầu, than nhẹ một tiếng: “Nếu tối hôm qua không phải do ta và bà thất thủ, thiếu chủ làm sao lại tự mình ra tay, huống chi thánh nữ…… Ai, thiếu chủ thật sự chịu ủy khuất rồi……”
Đột nhiên, hữu hộ pháp giống như nghĩ tới cái gì đó: “Lão già, lão đã nói rõ hình dáng của thánh nữ cho thiếu chủ chưa, để tránh thiếu chủ tìm nhầm người.”
Tả hộ pháp phản đối: “Chỉ là thánh nữ thôi, có thể nhận biết, khí chất xuất trần, dung nhan rất xấu, mỗi ngày đều mang mạng che mặt chính là.”
“Lão đã nói như vậy với thiếu chủ sao?” Hữu hộ pháp ngữ khí lạnh lùng, đáy mắt nhìn tả hộ pháp hiện ra lửa giận: Lão già thúi này, chỉ biết bình luận nữ tử đẹp xấu……
“Cái đó, không phải là bà nói cho thiếu chủ sao?” Tả hộ pháp hỏi ngược lại.
“Lão là nam tử, có tiếng nói chung với thiếu chủ, lão nương ta là nữ tử, những lời như thế làm sao lão nương ta có thể mở miệng!” Hữu hộ pháp giận dữ: Lão già ૮ɦếƭ tiệt này, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, làm sao thiếu chủ tìm được thánh nữ đây……
Tả hộ pháp dùng ánh mắt soi mói đánh giá cao thấp hữu hộ pháp một lần, ngữ khí mang theo trêu tức: “Bà già ૮ɦếƭ tiệt kia, nói thật, nhiều năm như vậy rồi, ta thực sự không nhìn ra bà có điểm gì giống nữ tử đấy.”
“Lão già ૮ɦếƭ tiệt, thật sự muốn đánh nhau sao!” Lời còn chưa dứt, hữu hộ pháp đã nổi giận đùng đùng huy chưởng đánh hướng tả hộ pháp, tả hộ pháp biết không ổn, vội vàng lắc mình tránh thoát.
Chỉ nghe “Phanh” Một tiếng vang lên, chiếc ghế dựa ở cách đó không xa bị chưởng lực cường thế của hữu hộ pháp đánh nát, nếu một chưởng này mà đánh trúng người, không ૮ɦếƭ cũng tàn phế……
“Bà già ૮ɦếƭ tiệt kia, dám đánh thiệt hả!” Tả hộ pháp nổi giận đùng đùng: “Hôm nay ta không giáo huấn bà, ta sẽ không còn là tả hộ pháp của Tuyệt Tình cung.” Nói xong, tả hộ pháp cũng huy chưởng đánh hướng hữu hộ pháp.
Hữu hộ pháp khinh thường hừ lạnh một tiếng, nâng chưởng tiếp được sát chiêu của tả hộ pháp: “Có bản lĩnh, cứ việc nhào vô đây, lão nương mới không sợ ngươi á!”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ căn phòng vang lên tiếng đánh nhau bôm bốp, tiếng nam nữ chửi nhau hỗn loạn, tiếng bàn ghế bị đánh gãy, tạo nên âm thanh đặc biệt. Tiểu nhị đi ngang qua cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc cái đầu, khẽ thở dài, đi làm việc của mình.
Túy Tiên lâu, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết được tiểu nhị dẫn vào Trúc Sương, nhìn cách bày trí xa hoa trong Trúc Sương không thua gì phòng của Lạc vương phủ, nhịn không được thầm tán thưởng: Chủ nhân của Túy Tiên lâu này rất biết hưởng thụ, cũng có rất nhiều tiền, ngay cả một căn phòng cũng được bài trí xa hoa đến vậy……
Hương trà thơm mát bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê theo bản năng quay đầu nhìn lại, đã thấy Nam Cung Quyết đang ngồi ở trước bàn châm trà: “Hương thơm của trà này rất quen.”
“Trong Lạc vương phủ có loại trà này!” Nam Cung Quyết nhẹ giọng trả lời.
“Vì sao trong phủ Thừa tướng không có loại trà này?” Lạc Mộng Khê nghi hoặc: Mùi của trà này thơm ngát, uống vào trong miệng, nhất định là vô cùng ngon, chẳng qua, nàng cũng xác định trăm phần trăm, Tướng phủ không có loại trà này, nếu nói loại trà này chỉ có trong hoàng cung, vì sao Túy Tiên lâu này lại có……
“Trà này rất quý, sợ là Lạc Thừa tướng thấy tiếc nên không dùng!” Nam Cung Quyết nói cho có lệ: Trà này số lượng rất ít, ngàn vàng khó tìm, sợ là Tướng phủ căn bản không có mua được……
Lạc Mộng Khê hiểu ý gật gật đầu, từ từ đi tới bàn ngồi xuống, đấm đấm chân của mình: “Xem ra chúng ta thật quá may mắn, ở đây vẫn còn một phòng trống……”
Nam Cung Quyết vẫn chưa nói chuyện, khẽ lắc lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia ý cười thản nhiên: Chúng ta quả thực “Quá may mắn”……
Khách ở Túy Tiên lâu rất nhiều, nhưng tốc độ làm thức ăn của bọn họ rất nhanh, một lúc sau, toàn bộ thức ăn đều được đặt trên bàn, màu sắc hương vị hoàn hảo, làm người ta thèm thuồng, nhất món túy gà kia, vừa ngửi thấy mùi, đã khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước……
Lạc Mộng Khê rất thèm ăn, ngon ૮ɦếƭ đi được, nhưng tư thế vẫn tao nhã, so với Nam Cung Quyết rất ít động đũa, toàn bộ thức ăn trên bàn gần như đều là Lạc Mộng Khê ăn, nhìn Lạc Mộng Khê ăn rất ngon, khóe miệng Nam Cung Quyết mơ hồ nổi lên một tia ý cười chua sót: Món ngon ở trước mặt, hắn lại không hề muốn ăn……
“Ngươi làm sao vậy, không ăn sao?” Hỏi ra những lời này, Lạc Mộng Khê mới phát hiện mình hỏi thừa: Nam Cung Quyết bị bệnh nặng, người bị bệnh làm gì có cảm giác thèm ăn chứ, tuy rằng hiện tại hắn không bị phát bệnh, nhưng vẫn màn bệnh nặng trong người, căn bản ăn không vô bao nhiêu……
Thở dài thật mạnh, Lạc Mộng Khê cảm thán: Bệnh nặng, ăn không ngon, sức đề kháng càng ngày càng kém, đương nhiên bệnh cũng nặng thêm……
Nam Cung Quyết đang muốn nói gì đó, thì tiếng gõ cửa rất nhỏ truyền vào trong tai, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một tiểu nhị đi vào, trong tay cầm một là thư: “Lạc vương gia, thư của người.”
Nam Cung Quyết thản nhiên trả lời một tiếng, tiếp nhận bức thư mở ra xem, ánh mắt thâm thúy hơi hơi lóe lóe: “Mộng Khê, ngươi cứ dùng bữa ở đây đi, bổn vương ra ngoài một lát sẽ trở lại.”
Khách điếm, tả hữu hộ pháp của Tuyệt Tình cung vẫn đang đánh nhau, bàn ghế trong phòng cái thì bị hai người đánh gãy nát, cái thì bị gãy chân không dùng được.
Đột nhiên, trong lúc đang đánh nhau hữu hộ pháp giống như nghĩ ra cái gì đó, đáy mắt hơi hơi lóe lóe, đột nhiên nâng tay tiếp một chưởng của tả hộ pháp, lui về phía sau ba, bốn bước: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, chúng ta còn có việc phải làm.”
“Bà già ૮ɦếƭ tiệt, có phải nhận thua hay không.” Tả hộ pháp thu hồi thế công, đắc ý dào dạt.
“Thua cái đầu nhà lão.” Hữu hộ pháp tức giận trả lời: “Thiếu chủ chưa từng thấy thánh nữ, ngộ nhỡ tìm nhầm người thì biết làm sao, chúng ta vẫn nên đi tìm thiếu chủ, nói phương pháp phân biệt thánh nữ cho người biết……”
Tả hộ pháp bí hiểm gật gật đầu: “Nói có lý.”
“Thất thần làm gì.” Hữu hộ pháp rống như sư tử Hà Đông: “Biết có lý còn không mau đi đi.”
Túy Tiên lâu, Nam Cung Quyết nói sẽ quay lại, nhưng Lạc Mộng Khê cơm nước xong xuôi, ngồi ở Trúc Sương ngồi cả ngày vẫn không thấy bóng dáng Nam Cung Quyết quay lại, vốn định ra ngoài đi loanh quanh một chút, nhưng lại sợ sau khi Nam Cung Quyết quay lại không thấy nàng sẽ đi tìm.
Rơi vào đường cùng, Lạc Mộng Khê đi đến bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn dòng người đi đi lại lại trên đường:
Nhân sinh, thật sự rất kỳ diệu, khi một đoạn nhân sinh kết thúc, là một đoạn nhân sinh khác bắt đầu, trời sáng rồi nhất định sẽ tối, chỉ có thể dựa theo quy luật tuần hoàn như vậy, nếu muốn thoát khỏi vận mệnh đã định của mình, không biết sẽ phải trả cái giá như thế nào……
Ngay khi Lạc Mộng Khê đang suy nghĩ miên man, một thân ảnh quen thuộc đi trên đường lớn đập vào mắt: Đông Mai, tai sao nàng ta lại xuất hiện ở đây? Nhìn thần sắc của nàng ta, hoang mang rối loạn, hành động cũng lén la lén lút, chẳng lẽ lại phụng mệnh của đại phu nhân, đi làm chuyện xấu?
Mắt thấy Đông Mai đang rời khỏi đám người náo nhiệt, đi vào một cái ngõ nhỏ tương đối vắng vẻ, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hơi hơi lóe lóe, không kịp nghĩ cái gì khác, thân ảnh chợt lóe, giống như tiên nữ trên chín tầng mây, bay xuống một góc khuất không người.
Quan sát khắp nơi một chặp, thấy không có ai chú ý đến nàng, Lạc Mộng Khê không nán lại mà bước nhanh theo hướng Đông Mai vừa đi……
Lạc Mộng Khê bảo trì một khoảng cách không xa với Đông Mai, như vậy, vừa không sợ bị Đông Mai phát hiện, cũng sẽ không bị mất dấu.
Sau khi Đông Mai ra khỏi ngõ nhỏ, thì đi vào đường lớn, trên đường lớn có nhiều người đi lại, Lạc Mộng Khê không sợ sẽ bị nàng ta phát hiện, tiếp tục lộ liễu đi theo phía sau nàng ta.
Dần dần, người đi đường càng ngày càng ít, đường lớn lại càng ngày càng nhiều nhánh rẽ, mà Đông Mai giống như nhận thấy có người theo dõi phía sau, nhưng không quay đầu lại, mà bước nhanh hơn.
Đông Mai không phát hiện ra ta chứ! Ngay lúc Lạc Mộng Khê thu ánh mắt trầm tư, Đông Mai đã ngoặc vào một ngõ hẻm, không kịp suy nghĩ, Lạc Mộng Khê bước nhanh đuổi theo hướng nàng ta đi vào, ai ngờ, nàng vừa mới đi được vài bước, bất thình lình một thân ảnh xuất hiện ở đầu con hẻm, Lạc Mộng Khê không hề phòng bị, bị ᴆụng ra xa mấy thước.
Sau khi lảo đảo rồi dừng lại được, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn hướng Đông Mai đi, đã không còn thấy bóng người nào nữa……
“Sao lại là cô nương?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Lạc Mộng Khê cả kinh, ngẩng đầu nhìn người đang đến, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhất thời hiện lên một tầng giận tái đi.
Đứng trước mặt đúng là người đã đâm sầm vào nàng, người này nàng quen, nhưng không biết tên, quần áo màu trắng, theo gió khẽ bay, trong mắt ngưng tụ nồng đậm ưu thương, dung nhan như dệt từ ánh trăng, gương mặt như được khắc từ ngọc, đúng là dung từ “Tuyệt thế” Cũng không đủ để hình dung phong thái khuynh thành của Lãnh Tuyệt Tình.