Vu Oan Giá HọaLôi Viễn, Lôi Thanh đều là một trong bát đại thị vệ bên người Lạc Thừa tướng, thân thủ của hai người gần như Lôi Đình, Lôi Minh, lúc Lạc Thừa tướng để cho hai người bọn họ đến bảo hộ Khê viên, Lạc Mộng Khê quả thực lấy làm kinh hãi: Lạc Thừa tướng này lại muốn giở trò gì đây……
Tuy rằng đoán không ra mục đích chính của Lạc Thừa tướng, nhưng mà, có Lôi Viễn, Lôi Thanh bảo hộ lúc này, người của Đại phu nhân không thể tiếp cận Lạc Mộng Khê, nếu Lạc Mộng Khê muốn làm việc của mình, chỉ cần tránh Lôi Viễn, Lôi Thanh, như vậy, giảm bớt không ít phiền toái.
Đêm đến, sau khi Lạc Mộng Khê dùng bữa xong, tắm rửa nằm ở trên giường. Lôi Viễn, Lôi Thanh đứng ở ngoài cửa phòng, cảnh giác đánh giá mọi nơi: Lôi Viễn, Lôi Thanh võ công cực cao, hơi gió thổi cỏ lay một tí là bọn họ sẽ phát hiện ngay, nhưng mà, lấy năng lực của Lạc Mộng Khê mà nói, muốn tránh bọn họ cũng không phải là việc khó khăn.
Gần giờ tý, Lạc Mộng Khê thay một thân y phục dạ hành, đem giường lớn ngụy trang thành bộ dạng có người đang ngủ, cẩn thận quan sát, sau khi xác nhận không có sơ hở nào, Lạc Mộng Khê thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, thân ảnh yểu điệu nháy mắt đã ra bên ngoài.
Sau khi cẩn thận rời khỏi Khê viên, phủ Thừa tướng, Lạc Mộng Khê quan sát mọi nơi thấy không có người, mới điểm thân mình, rất nhanh bay về một hướng.
Lúc sáng, Lạc Mộng Khê giao cho Băng Lam làm hai việc, một là tung ra tin đồn thứ hai, hai là dò la nơi ở của bồn tên thị vệ bị đuổi ra khỏi Tướng phủ, nửa đêm Lạc Mộng Khê rời khỏi phủ Thừa tướng, chính là muốn ngăn chặn bốn tên thị vệ kia rời khỏi kinh thành.
Căn cứ vào tin tức Băng Lam dò la được, bốn tên thị vệ kia ban ngày ở khách điếm nghỉ ngơi một ngày, ban đêm chuẩn bị đào thoát, bốn phía kinh thành ngoại trừ núi còn lại đều là rừng cây, nếu bốn người bọn họ muốn rời đi, phải đi qua khu rừng rậm rạp, nơi đó là chỗ xuống tay tốt nhất.
Lạc Mộng Khê thân pháp cực nhanh, không lâu sau đã vào trong rừng, vừa mới tìm được chỗ ẩn nấp tốt, thì bốn thân ảnh cao lớn đã xuất hiện cách đó không xa, vừa đi vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bốn phía, bộ dạng rất cẩn thận.
Lạc Mộng Khê khinh thường hừ lạnh một tiếng: Lại cẩn thận dè dặt, các ngươi hôm nay chỉ có một con đường đó là ૮ɦếƭ……
Một trận kình phong thổi tới từ phía sau, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, tuyết mâu híp lại: Chẳng lẽ ta bị người khác phát hiện ……
Không kịp suy nghĩ cái gì khác, Lạc Mộng Khê dồn nội lực vào lòng bàn tay, đột nhiên tung chưởng đánh hướng người đang đi đến, gắng hết sức đem một chưởng có thể đánh gục người nọ.
Ai ngờ, người tới nhàn nhã tránh khỏi công kích của Lạc Mộng Khê, bàn tay to nhanh chóng bắt được cổ tay Lạc Mộng Khê, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:“Là bổn vương!”
Mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, dung nhan anh tuấn tuyệt luân, đôi mắt thâm thúy, sắc bén, lạnh như băng, hơi thở cường thế, vương giả không ai bắt chước được, không phải Nam Cung Quyết thì là ai.
“Lạc vương gia, ngươi tại sao lại ở đây?” Lạc Mộng Khê không dấu vết rút cánh tay về, trong lòng thầm giật mình:
Thân là đặc công, ta am hiểu nhất chính là ẩn nấp, ở hiện đại lúc chấp hành nhiệm vụ, người hiện đại chỉ số thông minh cao, vận dụng các thiết bị tiên tiến nhất cũng không thể tìm được vị trí cụ thể của ta, Nam Cung Quyết tại sao lại tìm được ta……
Xúc cảm nơi tiếp xúc giữa hai bàn tay biến mất, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết chợt lóe một tia mất mát rồi biến mất, mâu quang hơi lóe, thờ ơ trả lời:“Bổn vương đi giải sầu, trùng hợp đi ngang qua đây……”
Nơi này giáp ranh kinh thành, khoảng cách đến Lạc vương phủ hơn hai mươi dặm, ngươi này đi giải sầu cũng quá xa đi. Biết Nam Cung Quyết đang nói dối, Lạc Mộng Khê cũng không thèm chấp: Ngươi nói giải sầu, vậy giải sầu đi, chỉ cần ngươi không gây trở ngại cho ta, ngươi đến Kì Thiên quốc giải sầu cũng không liên quan đến ta……
Đưa lưng về phía hắn, Lạc Mộng Khê cẩn thận quan sát khoảng cách càng ngày càng gần giữa bọn họ và bốn tên thị vệ kia, Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống:“Lạc Mộng Khê, ngươi đêm nay đến đây là muốn nhổ cỏ tận gốc.” Đối với địch nhân của mình tuyệt không có khả năng thủ hạ lưu tình, nếu hắn là Lạc Mộng Khê, cũng sẽ lựa chọn nhổ cỏ tận gốc.
“Sai!” Lạc Mộng Khê xoay người nhìn Nam Cung Quyết:“Muốn Gi*t bốn tên thị vệ này căn bản không cần tự ta ra tay, sẽ có người làm thay, nhưng mà, sau khi người đó Gi*t xong, sẽ vu oan giá họa cho ta……”
Lạc Mộng Khê lời còn chưa dứt, mùi đàn hương quen thuộc thản nhiên quanh quẩn ở chóp mũi, Ⱡồ₦g иgự¢ tinh tráng, rắn chắc gần trong gang tấc, hô hấp ấm áp phả trên tóc nàng, tất cả mọi việc đều nói rõ là: Nàng chạm vào иgự¢ Nam Cung Quyết.
Ý thức được điểm nhỏ này, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, đột nhiên lui về phía sau mấy bước, tạo khoảng cách với Nam Cung Quyết, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia không hờn giận: Nam Cung Quyết không phải không gần nữ sắc sao? Vừa rồi ta với hắn gần như vậy……
Nhìn ánh mắt ảo não của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết tâm tình chợt tốt lên không rõ lý do:“Lạc Mộng Khê, đến tột cùng là người phương nào muốn giá họa cho ngươi?”
“Người đến đây ngươi tự nhiên sẽ biết!” Tiếng bước chân thị vệ đến gần, Lạc Mộng Khê không muốn cùng Nam Cung Quyết nhiều lời, xoay người, đánh giá mọi nơi trong rừng: Người kia cũng sắp đến rồi!
Chính là, ngoài dự đoán của Lạc Mộng Khê, mắt thấy bốn tên thị vệ kia đã muốn đi đến bìa rừng, trong rừng cây này ngoại trừ nàng và Nam Cung Quyết, không thấy người nào khác: Chẳng lẽ là ta đoán sai sao, người người đó không muốn đến vu oan cho ta……
Nếu như bọn họ đi ra ngoài bià rừng, sẽ đánh mất thời cơ tốt nhất để Gi*t bọn hắn, xem ra ta phải tự mình động thủ kết liễu bốn tên thị vệ này……
Nhìn khoảng cách càng ngày càng gần giữa bốn tên thị vệ và bìa rừng, Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, bàn tay nắm chặt đột nhiên mở ra, một thanh trường kiếm hiện lên trong tay, cổ tay khẽ lật, Lạc Mộng Khê đang muốn nhảy ra ám sát bốn tên thị vệ kia, bất thình lình có tiếng một trận phá phong mãnh liệt truyền vào trong tai, ngay sau đó, một thân ảnh màu đen yểu điệu xuất hiện trước mặt bốn tên thị vệ kia, nhìn bốn người trong mắt thoáng hiện hàn quang.
Lạc Mộng Khê lặng lẽ thu hồi trường kiếm trong tay của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia ý cười trào phúng: Rốt cục cũng đến!
“Ngươi là ai?” Nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của hắc y nhân nồng đậm sát khí, bốn tên thị vệ rất nhanh rút ra bội kiếm, khuôn mặt âm trầm, lạnh giọng thăm dò.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường:“Người đến đưa các ngươi xuống địa ngục, chịu ૮ɦếƭ đi!”
Nói xong, cổ tay hắc y nhân vừa lật, trường kiếm trong tay nhanh như chớp đâm tới hướng bốn tên thị vệ, mà bốn người kia dù sao cũng được huấn luyện bài bản, rất nhanh nâng kiếm ngăn cản công kích của hắc y nhân, chỉ nghe “Keng” Một tiếng vang lên, mũi kiếm va chạm giữa không trung, lóe ra tia lửa chói mắt.
Hắc y nhân xuất chiêu nhanh, ngoan, chuẩn, mỗi một chiêu đều mang theo sát khí dày đặc, bọn thị vệ cũng không có yếu thế, bốn người liên hợp đối địch, phối hợp ăn ý, trong khoảng thời gian ngắn, người hai bên đều không làm gì được nhau, toàn bộ rừng cây rậm rạp vang vọng tiếng binh khí va chạm kịch liệt……
“Lạc Mộng Khê, ngươi cảm thấy hắc y nhân và bốn tên thị vệ ai sẽ thắng?” Mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc lại quanh quẩn ở chóp mũi, hô hấp ấm áp phả trên tóc nàng, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh của nàng, Lạc Mộng Khê mơ hồ có thể cảm giác nhiệt trên người Nam Cung Quyết truyền đến người nàng, trong lòng tức giận: Nam Cung Quyết đáng ૮ɦếƭ, sao cứ gần ta như vậy, chẳng lẽ tin đồn hắn không gần nữ sắc là giả……
“Hắc y nhân sẽ thắng!” Lạc Mộng Khê tuyết mâu híp lại, khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười quỷ dị, cổ tay khẽ lật, bàn tay nhỏ nhắn nhanh như chớp đánh úp về phía Nam Cung Quyết ở phía sau.
Ngay lúc bàn tay Lạc Mộng Khê sắp chụp đến người Nam Cung Quyết, chỉ cảm thấy cổ tay căng thẳng, cánh tay nhỏ bé của nàng không nhích lên được phân nào, nhìn ngân châm kẹp ở ngón tay Lạc Mộng Khê, đáy mắt sắc bén của Nam Cung Quyết hiện lên một tia tức giận:”Lạc Mộng Khê ngươi làm cái gì vây!”
“Mặc kệ là làm gì, ta chỉ muốn Lạc vương gia cách xa Mộng Khê một chút” Lạc Mộng Khê hời hợt nói, đột nhiên rút bàn tay nhỏ bé về, di chuyển một chút, tạo khoảng cách với Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy hiện lên tia mất mác, nhưng không nói gì….
Bản thân bốn thị vệ đã bị trọng thương, tuy rằng phối hợp ăn ý, nhưng uy lực cũng không được như trước kia, hơn nữa, bốn người là nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại, chỉ cần Gi*t một trong bốn bọn họ, ba người còn lại sẽ không đủ nguy hiểm.
Lạc Mộng Khê sớm đã nhìn ra điểm then chốt quyết định này, không lâu sau, hắc y nhân cũng nhìn ra, trăm chiêu qua đi, một tiếng hét thảm vang lên, một tên thị vệ trong đó bị hắc y nhân chém ૮ɦếƭ, ngay sau đó, ba người khác cũng liên tiếp ૮ɦếƭ dưới kiếm của hắc y nhân……
“Ngươi…… Ngươi không được ૮ɦếƭ tử tế……” Tên thị vệ cuối cùng bị trường kiếm của hắc y nhân đâm trúng tim, trợn mắt lên, nguyền rủa hắc y nhân.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên rút trường kiếm đâm vào tim thị vệ ra, tức khắc, máu tươi chảy xối xả, nhìn tên thị vệ từ từ tắt thở, ánh mắt hắc y nhân lộ ra vẻ khinh thường:“Ngươi đã ૮ɦếƭ trước ta, cho dù ta ૮ɦếƭ không được tử tế, ngươi cũng không nhìn được.”
“Bốn thị vệ đã ૮ɦếƭ, Lạc Mộng Khê, kế tiếp ngươi dự tính như thế nào?” Đôi mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: Hắc y nhân này muốn giá họa cho Lạc Mộng Khê, lấy tính cách của Lạc Mộng Khê tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng….
“Đương nhiên là tiếp tục xem diễn!” Lạc Mộng Khê cũng không quay đầu lại mà trả lời:“Cho dù ta không ra tay, cũng sẽ có người đến đấy đối phó với hắc y nhân muốn vu oan giá họa cho của ta”
Giống như nghiệm chứng lời nói của Lạc Mộng Khê, trong lúc nàng đang nói, một thân ảnh cao lớn màu đen cũng xuất hiện, cầm trường kiếm lóe hàn quang trong tay, rất nhanh đâm về hướng người đứng ở gần thi thể bốn thị vệ, hắc y nhân đang muốn rời đi……