“Ngưng, anh định vung tiền ra kêu tôi về làm Kha phu nhân của anh chứ gì? Khỏi nói nữa, tôi không thèm làm đâu.”
“Đâu có, tôi đang định nói hay là em thử suy nghĩ về việc bao nuôi tôi mà, ba em sắp làm cho công ty tôi phá sản luôn rồi, lấy tiền đâu ra mà vung nữa.”
Mạn Nhu cạn lời, hết còn biết nên nói gì mà cũng chẳng biết trả lời lại sao cho vừa cái độ mặt dày của tên đứng trước mặt mình luôn rồi nên chỉ biết câm nín. Mà... ba cô làm gì cơ? Làm cho công ty... phá sản? Không, bình thường ba cô đâu có hứng thú với việc làm mấy trò này đâu. Dám bịa đặt nói xấu ba cô trước mặt cô? Ác cảm càng thêm ác cảm, nói tóm lại là suy cho cùng vẫn là nên tránh xa hắn ta ra thật xa mới ổn!
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Mạn Nhu thêm cái hành động lùi ra xa của cô khiến Vĩnh Dương cảm thấy có chút không ổn. Anh có hơi bất an liền lên tiếng hỏi:
“Em làm sao thế?”
“Anh nói xấu ba tôi trước mặt tôi?”
“Đó là sự...”
Chưa kịp để Vĩnh Dương nói hết câu, Mạn Nhu đã gấp gáp ngắt lời...
“Nín!”
Rồi như sự phí thêm thời gian, cô nhanh chóng xoay người bước theo hướng cách đây tầm chưa tới chục phút Hàn Vu cùng Lê Dương Vi đã đi.
“Chờ tôi với.”
Vĩnh Dương vội vã nói với theo tấm lưng đang dần xa của “cô vợ nhỏ” rồi cũng nhanh chân đuổi theo.
...
Ở một khung cảnh khác...
Hàng rào bao quanh phía sau sân vườn Khương gia lấp ló bóng dáng Dư Hạ lúc thập thò lúc lại thấy rõ mồn một cả gương mặt đang đẫm sự mệt mỏi của anh. Lão đại giao cho anh nhiệm vụ gì mà... khó khăn thế không biết. Anh chảy mồ hôi, anh leo hoài lên mà không chịu nhảy xuống không phải vì không leo qua được đâu mà là bởi vì... cũng có thể nói là sợ chó chăng? Nhìn đàn chó tầm trên dưới 50 con đi qua đi lại, con nào con nấy dáng vẻ hung dữ cứ như chỉ đang chực chờ con mồi là lao ra ngay lập tức. Sau khi đắn đo, suy xét tốn không ít thời gian, Dư Hạ vẫn quyết định nhảy xuống. Đàn chó thấy người lạ, bắt đầu nhe răng ra, ánh mắt đỏ rực, có ý muốn cắn Dư Hạ...
Lôi từ trong chiếc túi mang theo ra “đồ nghề”, Dư Hạ đặt chúng xuống đất, pha pha lắc lắc rồi mới nhỏ giọng:
“Lại đây, lại đây ăn đi.”
.
.
.
“Cậu... đang muốn làm gì với đàn “cún cưng” của tôi vậy?”
Hiện tác giả mới viết đến đây, mình sẽ cập nhật khi có chương mới các bạn nhé!