“Tôi thành người của anh từ bao giờ thế?”
“Ấy ૮ɦếƭ, tôi quên mất, em không phải là người của tôi mà là mẹ của con tôi mới đúng!”
Mạn Nhu ngây ngốc, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn Vĩnh Dương. Có lẽ nào... anh ta chính là người đàn ông đêm đó? Là cái tên “trâu bò” đó sao? Không nhắc tới thì chớ, cứ nói tới là lại khiến cô đen hết cả mặt, ừm... Vĩnh Dương bị cô ghi hận rồi đấy!
“Kha tổng cứ thích đùa, đứa bé trong bụng cô ta rõ ràng là con của một tên trai bao cơ mà.”
Trước sự luống cuống của Hàn Vu, Dương Vi đủ hiểu nhân vật này có sức ảnh hưởng lớn tới thế nào, cũng là người thông minh nên cô ta quyết định tìm cho mình đường lui trước, giả dụ sau này mà có bị tên lăng nhăng Hàn Vu bỏ thì vẫn còn có một Kha tổng...
“Nếu Kha tổng không chê...”
“Chê.”
Chưa để Dương Vi nói hết câu, Vĩnh Dương đã ngắt lời, ngắt lời vế sau xong lại nhớ tới vế trước khiến khuôn mặt anh như méo xệch cả đi, “thân thiện” hỏi lại:
“Cô thấy tên trai nào vừa đẹp trai lại còn nhiều tiền như tôi chưa?”
Lê Dương Vi cứng họng, không biết nên đáp gì cho phải, cuối cùng Hàn Vu vì sợ nhục lây nên đành giải vây bằng cách kéo cô ta bước vào tòa án trước, cô gái này đúng là không biết điều mà!
“Tôi xin phép đi trước.”
Sau câu nói đó thì liền không thấy bóng dáng Hàn Vu đâu nữa, chỉ thấy ngay trước tòa án có một cô gái mặt mày không mấy vui vẻ đứng cạnh một chàng trai đang nở nụ cười rất tươi.
“Tôi đã bay nguyên cả đêm để tới đây gặp em vậy mà em nỡ đối xử lạnh nhạt như vậy với tôi sao?”
Bầu không khí u ám, ánh mắt như tóe ra lửa của Mạn Nhu khiến Vĩnh Dương toát cả mồ hôi lạnh, thật sự là không nhớ mình đã làm gì sai khiến phu nhân nổi giận, cuối cùng cũng chỉ biết chêm vào một câu nói đầy ý trách móc nhằm xua bớt phần nào cái sự lạnh gáy phảng phất.
Định rằng sáng ra mới bắt đầu khởi hành nhưng vì chợt nhớ ra nếu vậy thì sẽ không kịp tới chứng kiến cảnh Mạn Nhu cùng Hàn Vu ly hôn nên ngay trong đêm, Vĩnh Dương đã điều động cả trực thăng tới để cho kịp thời gian...
“Tôi đâu có bắt anh phải làm vậy.”
Mạn Nhu gằn giọng nói, bên cạnh “kẻ thù” của mình thì giữ dáng vẻ thục nữ làm gì nên cô cũng chẳng thèm câu nệ lễ tiết nữa.
“Sao em lạnh lùng với tôi thế?”
Như một diễn viên chuyên nghiệp, Vĩnh Dương vào vai người bị hại, người của anh mà nhìn thấy cảnh này chắc ngất mất, lão đại của họ đang làm nũng cơ mà...
“Vì anh xứng đáng.”
Vẫn giữ khuôn mặt không chút cảm xúc đó, Mạn Nhu đáp lại.
“Hay là em thử suy nghĩ về việc...”
“Ngưng, anh định vung tiền ra kêu tôi về làm Kha phu nhân của anh chứ gì? Khỏi nói nữa, tôi không thèm làm đâu.”
“Đâu có, tôi đang định nói hay là em thử suy nghĩ về việc bao nuôi tôi mà, ba em sắp làm cho công ty tôi phá sản luôn rồi, lấy tiền đâu ra mà vung nữa.”