“Cho chúng nó ăn nhiều vào, mai đàn "cún cưng" của tôi phải làm việc tốn sức lắm đấy.”
"Dạ vâng thưa lão gia."
“Ông vào ngủ được chưa? Ai lại cho chó ăn đêm bao giờ?”
“Mà mai chắc gì thằng nhóc đấy đã tới.”
Khương phu nhân hai tay chống hông ngáp ngắn ngáp dài đứng trong sân vườn ngán ngẩm nhìn ông chồng trẻ con của mình bày trò. Miêng thì lèm bèm nhưng trên miệng bà thì vẫn là nụ cười tươi, kì thực là cũng có chút mong chờ vào thực lực của con rể tương lai, nói thế này thì cũng hơi sớm bởi chưa biết được... Vĩnh Dương có qua được ải ba vợ không nhưng mà thôi kệ, là ba của cháu ngoại bà là Khương phu nhân đã chấm rồi. Thích làm gì thì kệ chồng bà, dẫu sao bà cũng là “nóc”, cùng lắm thì phút cuối ứng cứu sau. Nói chung là vẫn ổn.
“Nó chắc chắn sẽ tới, mà không, nó phải tới, không tới thì... tôi tiễn vong luôn!”
Khương lão gia chắc nịch đáp lại, vừa nói ông vừa đưa tay ra xoa xoa đầu một trong số những chú chó ngao Ý trong đàn. Giống chó này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, không phải dạng vừa thấy đã sợ nhưng danh tiếng của những chú chó này thì quả thực là chưa bao giờ phải bàn cãi tới, lần này đem “cún cưng” ra thử thách ba cháu ngoại, Khương lão gia đã chuẩn bị rất kĩ... Chắc sẽ ổn thôi nhưng để lành lặn bước vào cổng Khương gia thì hơi khó, không chột cũng què vẫn có khả năng nhỉnh hơn một xíu.
Đó là khung cảnh ở sân vườn, còn ở trên phòng của mình, Mạn Nhu trằn trọc mãi, lăn qua lăn lại đã cả tiếng trời mà vẫn chưa ngủ được. Sáng mai là đã tới thời hạn, ngày mà cô cùng Hàn Vu phải ra tòa hoàn tất thủ tục ly hôn. Chung sống ngót nghét cả năm trời, không có tình thì vẫn còn nghĩa, cư nhiên cắm cho hắn cặp sừng dài vậy, Mạn Nhu cô cũng thấy có lỗi vài phần nhưng mà đó cũng đâu phải lỗi của một mình cô? Là do hôm đó tình nhân của hắn rủ cô đi bar mà...
Thôi, mệt, nghĩ hoài hại não, vẫn là nên chợp mắt một chút, sáng mai còn phải tìm biện pháp ứng phó nữa. Với tính khí của Hàn Vu... chắc chắn sẽ mang theo tình nhân tới để ôm ấp dằn mặt cô, ngủ cho lại sức đã.
...
Trời vừa sáng, Mạn Nhu đã chuẩn bị sẵn sàng trong chiếc đầm trắng, xách túi xách bước xuống nhà. Hôm nay ông bà Khương đều có việc bận nên không ai đi cùng cô được, biết rõ điều đó, hiểu rằng ba mẹ bận rộn thế nào nên Mạn Nhu cũng chẳng trách. Cơ mà sao vệ sĩ vẫn canh cổng cẩn mật như thế này? Ngay hôm cô trở về từ Hàn gia đã rất lạ rồi, không một ai dám cho Mạn Nhu bước ra khỏi cổng nửa bước... Tưởng ba mẹ vì lo mình suy nghĩ lung tung, sợ Hàn Vu tới làm phiền nên cô vốn cũng chẳng để ý nhưng hôm nay ... Mạn Nhu mới càng thấy lạ hơn.
Kì kèo hơn nửa tiếng cuối cùng Mạn Nhu cũng bước ra được khỏi cánh cổng sắt, sao ba mẹ cô lại không mang điện thoại vào đúng hôm nay cơ chứ? Số điện thoại công ty thì cô lại chẳng nhớ nữa.
Đến trước tòa án, đúng như dự đoán của Mạn Nhu, đúng như những gì bản thân cô đã tính từ trước...
“Thế nào, Khương tiểu thư, bị chồng bỏ vì mang thai với tình nhân cảm giác ra sao?”
“Xin đính chính lại, là tôi bỏ anh ta chứ không phải là anh ta bỏ tôi nha, Lê tiểu thư!