“Tán Cẩm chắc tầm 2 hôm nữa mới về tới nơi được, trong thời gian đó cậu đi thu mua cổ phiếu Khương thị đi, càng nhiều càng tốt.”
“Tôi cũng đang định báo cáo với anh đây lão đại, cổ phiếu Kha thị... chỉ trong vòng chưa đầy 1 ngày đã bị người của chủ tịch Khương thu mua... gần hết rồi ạ!”
Suốt cả ngày hôm nay, không khi nào là Dư Hạ được yên, mới sáng sớm đã có mấy lão già chạy tới khiếu nại về việc cổ phiếu giảm gần như tới mức chạm sàn, bất ngờ chứ nhưng sau khi tìm hiểu rõ ràng nguồn căn sự việc thì anh lại càng bất ngờ hơn... Khương lão gia nổi tiếng luôn minh bạch trong làm ăn, nổi tiếng là người không biết tới hai chữ “chiêu bẩn” lại ra tay với Kha thị? Vì Khương Mạn Nhu sao? Bất chấp việc phải đối đầu với Kha thị cũng chỉ để xả giận cho con gái? Quả thực là kì quái mà.
Khởi đầu cho ngày đã vậy nên cả ngày cũng xui xẻo theo, cổ phiếu vẫn liên tục giảm, giảm tới chạm sàn rồi lại bất ngờ tăng, cho tới khi người người đều an tâm thì lại giảm xuống thêm một lần nữa và lần này thì nhất quyết không tăng, người của chủ tịch Khương nhân cơ hội, chớp lấy thời cơ ấy liền ra tay... Cổ phiếu Kha thị phút chốc hơn phân nửa đã nằm gọn trong tay Khương Vượng. Vĩnh Dương thì lại không thấy tăm hơi đâu, Tán Cẩm lại không có mặt, gánh nặng đổ dồn lên vai Dư Hạ khiến anh luôn phải bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Cho tới hiện tại cuối cùng đã gặp được Vĩnh Dương, Dư Hạ liền không chậm trễ mà báo cáo tình hình với vẻ mặt ray rứt, hối lỗi, cũng chỉ mong Vĩnh Dương sớm tìm ra giải pháp chứ anh đã “kiệt sức” rồi, Dư Hạ thật sự đấu không lại chủ tịch Khương.
Không tin nổi vào tai mình, phải mất một lát sau, Vĩnh Dương mới có thể định thần lại, lên tiếng để tiếp tục câu chuyện:
“Bố vợ chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng!”
Thời điểm hiện tại, Dư Hạ phải nói là shock, thật sự shock khi mà lão đại của anh lại có thể cười vào lúc này. Không nổi giận sao? Đây vốn đâu phải bản tính của Vĩnh Dương?
“Sáng mai theo tôi đi đón vợ con, tạ lỗi với bố vợ còn bây giờ cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi.”