“Lão đại, cô gái hôm trước trộm trứng à không, trộm nòng của anh... mang thai rồi ạ.”
“Trong vòng 48h, đem phu nhân của cậu về đây cho tôi!”
“Nh... nhưng mà lão đại, nội thời gian bay từ đây...”
“Hửm?”
Vĩnh Dương thuần thục làm động tác lắc lắc ly rượu vang, có chút không vui khi nghe được câu trả lời của Tán Cẩm liền nhíu mày hỏi lại, gương mặt với những đường nét sắc sảo bỗng như đang toát ra sự lạnh lẽo, đáng sợ đến lạ.
“Đã rõ thưa lão đại.”
Tán Cẩm cúi người, không dám nói thêm điều gì, sau cái nhìn ra hiệu của Vĩnh Dương thì ngay lập tức bước về phía cửa, nhẹ nhàng đi ra rồi khe khẽ đóng nó lại, cậu thở dài, lão đại cũng thật là, haiz....
...
“Ba, mẹ, con... có thai rồi.”
Ông Khương vẫn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên tiếp tục uống trà, bà Khương cũng chẳng tỏ ra sốt sắng chút nào, nghe con gái nói vậy thì chỉ gật đầu một cái tỏ ý đã nghe thấy, đôi tay vặn hết công suốt đan nốt chiếc áo len còn đang dang dở.
Hơn một giờ đồng hồ ngồi taxi đã đưa Mạn Nhu trở về Khương gia, nơi cô đã sinh ra và lớn lên, nơi có ba, có mẹ những người yêu thương cô còn hơn cả chính mạng sống của mình.
Dù đã lường trước được sự việc sắp diễn ra, biết được rằng ba mẹ có thể sẽ không hài lòng nhưng kì thực, cô vẫn rất lo lắng, nhất là khi ba mẹ cô đang không nói gì như hiện tại, bầu không khí im ắng bao trùm lên tất thảy khiến Mạn Nhu dường như phải nín thở lấy lại can đảm rồi mới dám nói câu tiếp theo:
“Đứa bé không phải con của Hàn Vu, chúng con ly hôn rồi.”
“Ba mẹ biết.”
Ông Khương gỡ chiếc kính đặt xuống mặt bàn, nheo mắt cười hiền từ nhìn Mạn Nhu, bà Khương cũng ngưng tay gật đầu nở nụ cười phúc hậu với cô con gái của mình, bà đồng tình:
“Không sao cả, Khương gia dư khả năng để có thể cho con và đứa bé một cuộc sống an nhàn. Ly hôn rồi thì đã sao? Làm mẹ đơn thân có khi còn tốt hơn ấy chứ.”
Mạn Nhu vẫn còn khá bất ngờ trước diễn biến nhanh quá mức này, chưa bao giờ cô nghĩ ba mẹ mình lại có cách hành xử như vậy...
Ba mẹ cô thật sự không tức giận hay sao?
“Con có biết đứa bé là con của ai không?”
Khương lão gia đột nhiên nghiêm túc hẳn so với ban nãy, hai vai ông có hơi run run khi hỏi tới vấn đề này, ánh mắt sắc sảo, dò hỏi Mạn Nhu.
“Dạ... là của một tên trai bao ạ.”
“Trai bao gì chứ? Đứa bé rõ ràng là con của cái tên nổi tiếng máu lạnh Kha Vĩnh Dương...”