Từ khi có Tiểu Bạch, Giản Vi chính là tiêu tốn một nửa thời gian cùng tinh lực trên người con. Vì thế Lâm Cẩn Ngôn cũng thỉnh thoảng oán than với cô cảm thấy chính mình bị thất sủng.
Cứ mỗi khi Lâm Cẩn Ngôn nghiêm túc mà tố cáo với cô, lại khiến cô cảm thấy có nơi nào giống như một người đàn ông đã 30 tuổi mà giống như một tiểu quỷ nhỏ hơn.
Cái này chính là một người đàn ông trẻ con thì đúng hơn, tuy rằng ngoài miệng lão oán hận chính mình bị thất sủng, có đôi khi còn làm bộ tức giận với cô, nhưng kỳ thật so với cô còn vô cùng cẩn thận. Nhiều lần nửa đêm lặng lẽ đắp chăn cho cô và con, sau đó cánh tay mạnh mẽ ôm hai người bọn họ vào lòng, một loại tư thế bảo vệ.
Biết cô mang thai sinh con vất vả, buổi sáng sẽ thường dậy sớm làm bữa sáng cho cô, trước tiên sẽ giúp cô thay tã cho con,lau khô khuôn mặt nhỏ. Chờ đến khi cô tỉnh dậy, chỉ cần cho con ăn là được rồi.
Nhóc con đa số thời gian đều rất nghe lời, nhưng đôi khi cũng rất nháo cô. Nhưng mà thằng nhóc lại rất sợ cha, mỗi lần khóc nháo, Lâm Cẩn Ngôn chỉ cần nhìn một cái,miệng lập tức mím lại,nín khóc,quả thực là rất thần kỳ.
Sinh nhật Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi muốn toàn tâm ở cùng anh.
Tiểu Bạch sáng sớm đã được bà nội dẫn về nhà cũ, Giản Vi giữa trưa xin phép lãnh đạo, từ công ty ra tới, lái xe đi siêu thị mua đồ ăn.
Từ khi mang thai chính mình không cần phải vào bếp nấu ăn, nếu không là dì Lan thì là Lâm Cẩn Ngôn.
Giản Vi mua một chút đồ ăn mà Lâm Cẩn Ngôn thích, trong nhà có rượu vang đỏ, cô thuận tay lấy bốn cây nến bỏ vào trong xe đẩy, loại này có thể cắm trên giá nến.
Từ siêu thị ra tới, lại dự định lái xe đi lấy bánh kem cùng hoa tươi.
Thời điểm về đến nhà vừa vặn hai giờ chiều.
Lên lầu thay quần áo, liền xuống dưới lầu chuẩn bị làm cơm. Thời gian vẫn còn sớm, cô chậm rãi rửa rau, thắt rau, sau đó còn bày lên bàn chụp một tấm ảnh. Toàn bộ công tác chuẩn bị hoàn thành xong chưa đến bốn giờ chiều.
Lại nhắn tin cho Lâm Cẩn Ngôn:" Ông xã, khi nào anh về nhà?"
Lâm Cẩn Ngôn còn ở công ty, nhận được tin nhắn, lập tức trả lời lại:" Tầm 6 giờ, sao vậy?Nhớ anh?"
Giản Vi nhấp miệng cười. Kỳ thật không phải, cô vốn dĩ muốn xác định thời gian Lâm Cẩn Ngôn trở về để nhận một bưu kiện chuyển phát nhanh.
Mấy ngày hôm trước liền nghĩ đến chuyện như thế nào để chuẩn bị sinh nhật cho Lâm Cẩn Ngôn, cùng bạn cùng phòng trước đây trong nhóm chat nói chuyện phiếm, Thẩm Đình cùng Trương Tâm giúp cô "bàn mưu tính kế", nào là tặng cà vạt nào là kẹp cà vạt, nhưng những thứ đó cô đều đã tặng rồi...
Bạn học Tương Tương vẫn luôn yên lặng bèn lên tiếng ám hiệu cho cô:"Mình cảm thấy cậu nên mua một bộ nội y tình thú... Đem, đem chính mình tặng cho anh ấy."
Xong rồi còn bổ sung thêm một câu:" Đàn... đàn ông đều thực thích như vậy."
Sau đó còn nhắn tiếp:" Mình lần trước mua loại này... Phó Tranh còn rất thích."
Giản Vi cười đến không nhịn được, trước sau chê cười Chu Tương Tương, nhưng một bên lại gạn hỏi Chu Tương Tương shop online mà cô nàng đã đặt hàng để tự mình tìm một bộ thích hợp với gu thẩm mĩ của Lâm Cẩn Ngôn,âm thầm đặt đơn hàng.
Bên đó nhắc nhở hôm nay giao hàng, kết quả đến bây giờ vẫn còn chưa đưa đến.
Vốn dĩ 5 rưỡi chiều, Lâm Cẩn Ngôn còn có một video họp trực tuyến, nhưng bà xã gửi tin nhắn thúc giục vài lần, đơn giản nói với thư ký dời cuộc họp vào hôm sau, tan ca sớm.
5 giờ rưỡi chuông cửa vang lên.
Giản Vi nghĩ là chuyển phát nhanh giao hàng đến, vội chạy đến mở cửa. Kết quả vừa mới mở cửa,đã thấy Lâm Cẩn Ngôn đứng ở bên ngoài.
Thấy Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi vừa mừng vừa sợ:" Anh như thế nào lại nhanh như vậy?"
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, nhướng mày cười:" Thấy em gấp như vậy có chút xem trong anh,nên anh phải về sớm."
Giản Vi đôi mắt lập tức che giấu đi, bổ nhào vào trong иgự¢ anh, ôm cổ:"Sinh nhật vui vẻ nha, ông xã."
Lâm Cẩn Ngôn thuận thế ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn thật sâu vào môi cô, sau một lúc lâu mới buông, ánh mắt ôn nhu mà nhìn cô chăm chú:" Yêu em!"
Giản Vi cong miệng lên,nắm tay anh cùng nhau vào nhà.
Vừa lúc,chuyển phát nhanh cũng giao hàng tới,ở cửa kêu:" Xin hỏi mẹ béo là ở đây sao?"
Giản Vi lần trước lấy tên mua hàng là "mẹ béo", thấy chuyển phát nhanh tới lập tức muốn chạy tới lấy.
"Anh lấy cho em." Lâm Cẩn Ngôn vẫn chưa thay giày, thuận thế xoay người định lấy hàng.
Giản Vi "bí quá hóa liều", trong lòng vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới.
Lâm Cẩn Ngôn đã ký nhận, đang định mở ra giúp cô, Giản Vi một phen hoảng loạn mà đoạt lấy:"Đây là của em!"
Nói xong liền ôm chạy biến vào trong phòng.
Lâm Cẩn Ngôn đi ở phía sau hỏi cô:"Thứ gì mà thần thần bí bí vậy, quà cho anh?"
"Không phải!" Giản Vi chạy nhanh lên lầu, đem cửa phòng khóa lại.
Mở hàng chuyển phát nhanh, liền ૮ɦếƭ đứng tại chỗ...
Này..... Này một bộ đồ lót có cần quá gợi cảm như vậy không?
Vẫn là không nên mặc thì hơn....
Lâm Cẩn Ngôn ở bên ngoài gõ cửa, Giản Vi trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng đem nội y cất vào trong tủ, ấn bẹp hộp ném vào trong thùng rác.
Mở cửa, Lâm Cẩn Ngôn nhìn vào trong phòng liếc mắt một cái:"Giấu cái gì vậy?"
"Không giấu cái gì cả." Giản Vi đẩy Lâm Cẩn Ngôn đi vào trong phòng tắm:" Anh tắm rửa nghỉ ngơi một lát, em đi nấu bữa tối, biết anh thích ăn khoai sọ, lát nữa sẽ làm món gà nướng khoai sọ."
Lâm Cẩn Ngôn cười nói:"Sao hôm nay lại hiền huệ như vậy?"
"Em vẫn luôn như vậy mà." Giản Vi đẩy mạnh Lâm Cẩn Ngôn vào phòng tắm, lại về phòng chuẩn bị cho anh quần áo sạch sẽ,treo ở phía sau cửa phòng tắm:"Anh tắm đi, em xuống trước."
Nói xong, đem cửa phòng tắm đóng lại, xoay người đi xuống lầu.
Lâm Cẩn Ngôn tắm xong đi ra ngoài, đã gần 6 giờ.
Thân trên để trần,nửa thân dưới mặc một chiếc quần dài màu đen,cầm khăn lông lau tóc. Thời điểm cúi đầu, tầm mắt lại bị một kiện đồ vật trên mặt đất hấp dẫn.
Anh hơi ngẩn ra một lát, sau đó khom người đem cái đó nhặt lên.
Màu đen, đường viền hoa, nội y siêu mỏng...
Ân, hẳn nội y không thể tính là đồ vật, liền trong suốt...
Lâm Cẩn Ngôn lấy ngón trỏ chọc vào dây lưng của nội y, nghĩ đến bộ dạng hoang mang rối loạn của Giản Vi vừa lúc nãy, khóe miệng hoàn toàn không khống chế được mà tươi cười.
Anh đem nó bỏ vào ngăn tủ nội y của Giản Vi, sau đó mặc áo thun, xoay người xuống lầu.
Dưới lầu, Giản Vi đang đeo tạp dề, đứng xào rau, gà nướng khoai sọ.
Lâm Cẩn Ngôn đi tới, từ phía sau ôn nhu mà ôm lấy cô.
"Thơm quá." Trên người Lâm Cẩn Ngôn là sữa tắm hương bạc hà, vô cùng thoải mái dễ chịu. Giản Vi ngửi thấy, cười tủm tỉm khen anh một câu.
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi người, cằm tỳ ở trên vai cô, trong giọng nói không thể nào che giấu được ý cười:" Vi Vi, anh vô cùng thích món quà sinh nhật năm nay."
Giản Vi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt có chút khẩn trương:" Anh biết em muốn đưa cho anh món quà sinh nhật gì sao?"
Lâm Cẩn Ngôn trong mắt ý cười rất sâu:" Không phải tự mình xuống bếp sao?Còn có cái gì khác?"
"Ha ha ha, còn có bánh sinh nhật." Giản Vi cười, khuỷu tay huých anh một cái:" Anh đừng ôm em, nóng quá, đến bên cạnh ngồi xuống đi."
"Không cần."Lâm Cẩn Ngôn ôm cô không buông, vô cùng cố chấp.
Giản Vi không có biện pháp nào với anh, bất đắc dĩ thở dài:" Em sẽ mau chóng bị anh làm cho nóng ૮ɦếƭ."
"Nói cái gì mà có ૮ɦếƭ hay không?"
"Em đây là nói ẩn dụ."
"Cũng không được nói."
".... Bá đạo." Giản Vi quay người trừng mắt với anh một cái.
Lâm Cẩn Ngôn cười nhẹ:" Đây mới là tướng mạo sẵn có của anh, em không phải đang viết tiểu thuyết, gọi là gì, anh là bá đạo tổng tài phúc hắc đại nhân sao?"
Giản Vi bị sặc ở cổ họng, mặt đỏ bừng mà ho cả buổi:"Anh... Sao anh lại biết?"
"Ừ, ngày đó anh không cẩn thận mà ngắm hai mắt."
Giản Vi tức ૮ɦếƭ rồi, một chân đạp trên chân Lâm Cẩn Ngôn:" Anh sao có thể nhìn lén người khác viết như vậy!"
"Em còn dùng tên của anh."
"Ai... Ai dùng tên anh..."
"Dám nói không phải dùng trên anh? Ngày hôm qua viết đến chỗ nào rồi? Chồng bị cấm dục hôm sau liền biên thành sói đói? Lại còn là cái loại siêu hung dữ nữa chứ."
Mặt Giản Vi đỏ bừng, cố tình lại cảm thấy buồn cười,nhón chân lên che miệng Lâm Cẩn Ngôn:" Anh như thế nào lại nói như vậy? Anh mà còn nói thêm câu nữa, em không thèm để ý tới anh nữa."
Lâm Cẩn Ngôn cười đến không nhịn được, đem cô ôm lấy,đem cô áp lên bàn bếp phía sau lưng, cúi đầu thật sâu mà hôn lấy cô.
Giản Vi mau chóng giãy giụa, nhưng nhanh chóng bị hôn đến cả người nhũn ra, bai trận ngay lập tức.
Thật lâu sau, Lâm Cẩn Ngôn mới đem cô buông ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên môi cô,giọng nói thấp thấp, hỏi cô:"Như thế nào mà ngọt như vậy? Như thế nào mà hôn mãi vẫn không đủ."
Giản Vi đỏ mặt, đẩy anh:"Lưu manh!"
Trong miệng tuy rằng mắng anh, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười hạnh phúc.
Trở lại bếp, tiếp tục xào rau.
Lâm Cẩn Ngôn cả người dựa vào bên cạnh, nhìn cô.
Trong bếp mùi thơm nức mũi, trong nồi nước đang sôi, hơi nước nóng lan tỏa trong gian bếp.
"Lâm Cẩn Ngôn, anh đi xem cơm chín chưa?"
Giản Vi một bên nấu gà, một bên phân phó nhiệm vụ cho Lâm Cẩn Ngôn.
"Tuân lệnh, bà xã đại nhân!"
Trước kia gặp Giản Vi, Lâm Cẩn Ngôn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, chính mình sẽ bị một người phụ nữ sai việc, lại càng không nghĩ tới, chính mình sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Cô kêu mệt một tiếng, anh có thể lập tức bỏ dở công việc đang làm để đi qua Ϧóþ vai đấm lưng cho cô.
Buổi tối, cô cuộn tròn trong chăn xem phim, anh có thể lập tức xuống lầu nấu đồ ăn cho cô.
Cô làm sai chuyện gì, chỉ cần nũng nịu một tiếng "ông xã", anh lập tức mềm lòng.
Đôi khi cũng sẽ có khắc khẩu, ví dụ như buổi tối anh đi xã giao tới khuya mới về nhà, cô cũng sẽ giống như bao người phụ nữ khác hỏi xem anh đã đi đâu. Thời điểm đó anh có chút áp lực, ngữ khí sẽ hơi khó nghe một chút. Nhưng chỉ cần thấy đôi mắt cô đỏ lên, anh liền khống chế không được mà ôm cô vào trong lòng, thấp giọng an ủi.
Bọn họ cũng sẽ cãi nhau, nhưng dài nhất cũng không vượt qua mười phút.
Anh sẽ xin lỗi, cô cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Cái gì gọi là tình yêu hoàn mỹ, có lẽ chính là đây.
Ở trên thường trường là một người đàn ông oai phong một cõi, lạnh nhạt vô tình, ai có thể nghĩ đến, rằng sẽ có một ngày đối với một người con gái hết mực ôn nhu đây?
Vốn dĩ không phải là một người đàn ông ôn nhu, nhưng bởi vì gặp được Giản Vi, suốt đời nhu tình đều giành cho cô,