Lạc Lối Trong Tim Anh - Chương 56

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Giản Vi bị Lâm Cẩn Ngôn đè ở trên vách tường, hôn thật lâu, khiến cô không hô hấp được, thở hồng hộc mà đẩy anh.
Lâm Cẩn Ngôn cắn nhẹ môi cô một chút, mới hơi buông lỏng, nhìn vào đôi mắt cô, thấp giọng hỏi:"Đêm qua đến nơi nào chơi?"
Giản Vi đang nuốt từng ngụm khí lớn, nghe thấy anh hỏi, suy nghĩ một chút, nói:" Liền chơi ở trên bãi biển."
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt có chút gian xảo, sau đó liền từ túi quần lấy điện thoại ra, mở video Giản Vi cùng anh chàng ngoại quốc nhảy múa, mày khẽ nhíu:" Nào, cùng ông xã giải thích một chút."
Anh nắm tay Giản Vi đi đến mép giường, ngồi xuống, thuận tay kéo cô ngồi xuống đùi anh, bộ dạng ngồi chờ nghe giải thích.
Giản Vi có chút ngốc, nhìn chằm chằm anh một lúc thật lâu, đôi mắt chớp chớp, sau đó mới mở miệng nói:" Anh chính là bởi chuyện này mà đến đây?"
"Cũng không phải là lí do chính, chủ yếu là nhớ em."
Giản Vi nghe xong, bật cười thành tiếng, giơ tay chọc xuống khuôn mặt của Lâm Cẩn Ngôn, cười hì hì hỏi:"Lâm Cẩn Ngôn tiên sinh, mấy ngày nay anh là bình dấm chua sao?"
Lâm Cẩn Ngôn lại ôm cô vào иgự¢ anh, иgự¢ của cô bị bắt dán trên иgự¢ của anh, ép tới trong lòng Lâm Cẩn Ngôn vừa mềm vừa ngứa, bàn tay bèn cầm vào nơi mềm mại của cô, không nặng không nhẹ mà nhéo một chút, hô hấp ấm áp mơn man vành tai cô, nhẹ giọng trêu trọc:"Mấy ngày nay có nhớ anh không?"
Giản Vi chớp chớp mắt:"Lúc nào cũng nghĩ đến."
"Phải không? Anh lại thấy em chơi rất vui vẻ."
"Em chơi không vui. Anh liền vui vẻ?"
Giản Vi hỏi lại một câu, khiến Lâm Cẩn Ngôn phát sặc, cúi đầu ở môi cô hung hăng hôn một chút:" Mấy ngày không thấy, miệng lưỡi càng ngày càng sắc bén."
Anh xoay người một cái, đem Giản Vi áp xuống giường.
Giản Vi đẩy иgự¢ anh,cười anh:"Anh còn chưa tắm rửa đâu."
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhướng mày, tay di chuyển xuống eo cô, giơ tay liền ôm cô lên.
Giản Vi theo bản năng ôm lấy cổ anh:"Làm gì vậy?"
"Không phải là đi tắm sao?" Lâm Cẩn Ngôn cười cười, đem cô ôm xuống giường.
"Em tắm rồi nha! Anh tự mình tắm đi!" Giản Vi giãy dụa muốn từ trên người Lâm Cẩn Ngôn nhảy xuống. Cô không cần phải tắm uyên ương với Lâm Cẩn Ngôn! Mỗi lần cùng Lâm Cẩn Ngôn đi tắm, căn bản đâu còn là ý nghĩa ban đầu!
Cô giãy dụa với suy nghĩ muốn nhảy xuống,Lâm Cẩn Ngôn đem cô ôm thật chặt, có biết mình khó tránh thoát, liền nghĩ cách tụt xuống hai cái.
Cô mặc một chiếc váy mỏng, ௱ôЛƓ sát đến hạ bộ của Lâm Cẩn Ngôn. Lâm Cẩn Ngôn hô hấp căng thẳng, hướng đến ௱ôЛƓ cô vỗ một cái:" Đừng nhúc nhích nữa!"
Giản Vi ngẩn ra, sửng sốt vài giây, rốt cuộc mới hiểu ra, đầy mặt đỏ bừng:" Anh người này...."
Lâm Cẩn Ngôn ôm cô vào trong phòng tắm, đặt cô trên bệ rửa mặt, khóe miệng câu lấy một tia ý cười:"Người này làm sao vậy?"
Giản Vi cắn cắn môi, trừng anh:"Không biết xấu hổ!"
Trên mặt Lâm Cẩn Ngôn ý cười càng sâu, lôi kéo tay Giản Vi, đến bụng anh, chậm rãi đi xuống, thấp giọng nói:"Em sờ thứ xem, có phải là cứng lên rồi không?"
Tay Giản Vi ᴆụng tới, giống như bị điện giật vội rút tay về:" Anh, anh đừng giở trò lưu manh với em!"
Lâm Cẩn Ngôn cả người hơi ngả về phía trước, môi nhẹ nhàng dán lại gần cô:" Cái này gọi là tình cảm vợ chồng."
Anh cầm tay cô để lên trên dây lưng của anh, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô chăm chú, lộ ra vài phần mê hoặc:"Ngoan, cởi ra cho anh!"
Tuy rằng đã là vợ chồng lâu như vậy, nhưng đối với những chuyện này, Giản Vi vẫn có chút thẹn thùng,đặc biệt là những lúc Lâm Cẩn Ngôn giở thói lưu manh, khiến cả khuôn mặt cô giống như đang đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt vậy.
Lâm Cẩn Ngôn vẫn ấn chặt tay cô vào khóa của dây lưng, không chịu buông ra.
Giản Vi giãy giụa hai cái, thấy không thể trốn thoát, đành phải căng da đầu để tìm hướng giải quyết.
Ngón tay trắng nõn ở trên khóa dây lưng mà giật nhẹ hai cái, chỉ nghe thấy cách một tiếng,báo rằng khóa đã được tháo bỏ.
Cô lại muốn thu tay, Lâm Cẩn Ngôn tiếp tục đè lấy không bỏ:" Tiếp tục, rút ra."
Giản Vi khẽ nâng mắt liếc nhìn anh một cái,ánh mắt anh rất sâu, đen nháy bên trong phảng phất như là đang cố kìm nén một cái gì đấy.
Giản Vi do dự vài giây, cắn môi, đem dây lưng của anh rút ra.
"Quần." Lâm Cẩn Ngôn lại đem tay cô để lên trên cạp quần anh.
Cách một tầng vải dệt mỏng, Giản Vi có thể cảm nhận rõ sự nóng bỏng của anh.
Mặt cô đỏ lựng, ngón tay hơi có chút run rẩy, chậm rãi đem nút thắt ở quần của anh cởi bỏ.
"Khóa kéo." Lâm Cẩn Ngôn giọng nói càng thêm khàn, ra lệnh cho cô.
Giản Vi quả thực là điên rồi, bên ngoài mọi người đều nói Lâm Cẩn Ngôn là một người vô cùng cao lãnh cấm dục, cô ban đầu cũng cho là như vậy. Nhưng mà sự thật chứng minh,cô quả thực là quá ngây thơ rồi. Đàn ông nhiều năm cấm dục, một khi khai trai, căn bản là một con sói đói.
Muộn rồi, quá muộn rồi!
Tắm rửa xong, không sai biệt với mọi khi là mấy phải mất một giờ. Thời điểm ra ngoài, Giản Vi được Lâm Cẩn Ngôn ôm, cả người mềm nhũn.
Mời vừa bị ném lên giường, còn chưa kịp tức giận, Lâm Cẩn Ngôn cúi người xuống, nhanh chóng xông vào.
Giản Vi quả thực khóc không ra nước mắt.
Đàn ông thể lực quá tốt, cũng không phải là chuyện tốt nha.
- -----------------
Lâm Cẩn Ngôn lăn lộn một đêm, Giản Vi chịu không nổi, mặc kệ anh đè lên lưng cô mà mơ màng ngủ.
"Bà xã."
"Ân?"
"Hôm nay là kỳ an toàn?"
Giản Vi ngừng một lát, đột nhiên mở mắt.
Quay đầu lại, thấy Lâm Cẩn Ngôn trong tay đang cầm áo mưa vừa mới gỡ ra, vẻ mặt áy náy:"Rách mất rồi."
Giản Vi quả thực sợ ngây người,vẻ mặt khi*p sợ mà nhìn anh chằm chắm:" Anh...Anh là có bao nên dùng nhiều sức!"
Lâm Cẩn Ngôn:"....."
Cô nhìn chằm chằm vào cái bao kia, sau một lúc lâu, nói:" Có thể là Tống Tử nương nương* nghe thấy lời ước sinh nhật của em với anh."
* Tống Tử nương nương:bà Mụ( nguồn:google)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc