Lạc Lối Trong Tim Anh - Chương 37

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Tới nơi, đem xe đỗ vào trong nhà xe. Lâm Cẩn Ngôn cầm lễ vật mà Giản Vi chuẩn bị từ phía sau ra tới, Giản Vi vội chạy tới trước mặt anh, đoạt lấy, phồng má:" em tự mình xách."
Lâm Cẩn Ngôn cười đến không dừng được:"Còn sợ anh ςướק mất công lao của em sao?"
Giản Vi khẽ giơ tay đẩy anh:" Anh đừng nói nữa, em lo lắng muốn ૮ɦếƭ."
Lâm Cẩn Ngôn cầm lấy tay cô:" Anh ở đây, đừng lo lắng."
"Chị dâu? Là chị dâu thật sao?" Một giọng nói thanh thúy từ phía sau truyền đến.
Giản Vi vừa ngẩng đầu, liền thấy một người ăn mặc trẻ con đứng ở phía sau, tươi cười, hướng bên này hỏi thăm dò.
Thấy Giản Vi, Lâm Mạn vui vẻ chạy tới, nhiệt tình nắm tay Giản Vi, giới thiệu:" chào chị dâu, em là Lâm Mạn."
Giản Vi ngẩn ra, lập tức mỉm cười, nói:" chào em."
Lâm CẩnNgon bèn giới thiệu với Giản Vi:" Đây là em gái anh, Lâm Mạn."
Lâm Mạn mặt đầy tươi cười mà nhìn Giản Vi:" Chị dâu chị thật là xinh đẹp, so với ảnh chụp, người thật còn đẹp hơn."
Giản Vi bất động:" Em đã xem qua ảnh chụp rồi sao?"
" Đúng vậy,là anh trai cho em xem."
Giản Vi hồ nghi nhìn về phía Lâm Cẩn Ngôn. Anh có ảnh chụp của cô khi nào?
Lâm Mạn kéo tay Giản Vi cùng đi vào trong nhà. Nhà họ Lâm có mấy thế hệ cùng chung sống, lớn đến nỗi không chỉ là nhà ở, từ trước viện đi vào bên trong, đi qua một hoa viên to như vậy, lại phải đi tiếp vào trong mới đến nhà.
Trước cửa nhà có một thảm cỏ, màu xanh mướt, đang bừng bừng sức sống.
Ông nội đang ở trước cửa đánh Thái Cực, thấy Giản Vi, vội vẫy tay gọi:" Vi Vi mau tới đây."
Giản Vi vội đi qua.
Lâm Cẩn Ngôn nhanh chóng theo phía sau.
Giản Vi xách theo mấy túi đồ, chạy như bay tới.
Ông nội thấy cô trong tay xách theo đồ, nhíu mày một cái, ngẩng đầu liền nhìn Lâm Cẩn Ngôn phía sau mà trừng mắt một cái:"Tên nhóc hỗn xược này, để cháu dâu của ông xách đồ, còn mình thì đi tay không. Đúng là uổng phía hơn hai mươi năm sống ở trên đời."
Lâm Cẩn Ngôn:"........."
" Còn thất thần cái gì, mau xách đồ đi."
Lâm Cẩn Ngôn vừa định giải thích, nói Giản Vi muốn tự mình xách đồ, lời vừa đến khóe miệng, Giản Vi đột nhiên đem đồ đưa cho anh, mắt chớp chớp:" Lâm Cẩn Ngôn, mau xách đồ đi."
Xong rồi lại nói với ông nội:" Ông nội đừng giận, về nhà cháu sẽ bắt anh ấy quỳ ván giặt đồ!"
Lâm Cẩn Ngôn:".....???"
Ông nội lúc này mới hừ một tiếng:" Đúng vậy, bắt nó quỳ ván giặt đồ! Bằng không về lâu về dài, cư nhiên sẽ bắt cháu dâu xách đồ."
Nói xong liền nắm tay Giản Vi:"Đi một chút, cùng ông nội vào bên trong đi."
Giản Vi cùng ông nội đi vào trong nhà,đến cửa lặng lẽ quay đầu lại, cong mắt cười nhìn Lâm Cẩn Ngôn, nghịch ngợm mà thè lưỡi.
Lâm Cẩn Ngôn:"".........""
Đợi Giản Vi theo ông nội vào trong nhà, Lâm Cẩn Ngôn nhìn đồ vật đang xách ở tay, giơ tay đỡ trán, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Sách, thật là một đứa cháu dâu gian tà mà.
Lâm Cẩn Ngôn xách theo lễ vật của Giản Vi đi vào.
Bên trong, Giản Vi đang ngồi trên sô pha, mỉm cười lễ phép,cùng cha mẹ nói chuyện.
Từ Lệ ngẩng đầu, thấy Lâm Cẩn Ngôn xách theo lễ vật đi vào, đứng lên:" Còn mua quà làm gì."
Lâm Cẩn Ngôn cười như không cười mà nhìn vào mắt Giản Vi, mới nói:" Là mang chút lễ vật."
Từ Lệ hơi giật mình,ngay sau đó bật cười:" đến là tốt rồi,còn mang lễ vật làm gì."
Nói xong đi đến trước mặt Lâm Cẩn Ngôn nhận lấy lễ vật.
Lần đâu tiên tới nhà, mua chút thực phẩm chức năng, Từ Lệ xách lên lầu, đột nhiên trong lòng bỗng cảm thấy con bé vẫn là rất hiểu chuyện
- ------------
Giản Vi vốn ĩ ban đầu rất lo lắng,nhưng khi tới nơi rồi, không khí thật không giống như những gì cô vẫn lo lắng.
Đặc biệt là có ông nội ở đây, che chở cho cô.
Ăn cơm trưa, ông nội có nhắc đến chuyện tổ chức lễ mừng 50 năm thành lập công ty, muốn Giản Vi lấy thân phận vị hôn thê đến tham dự.
Việc này đối với Giản Vi mà nói chính là sự tôn trọng lớn nhất cùng tán thành.
Giản Vi thụ sủng nhược kinh,thậm chí còn cảm thấy có chút hoảng loạn.
Lâm Cẩn Ngôn lặng lẽ kéo tay cô, cười nhẹ:" thất thần cái gì vậy? Còn không trả lời ông nội?"
Giản Vi trong đầu vẫn còn chưa tiêu hóa được chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn ngây ngốc gật đầu.
Từ Lệ ở bên cạnh muốn nói gì đó nhưng chồng ra hiệu nên lại thôi.
Bà vẫn là có chút do dự, lấy thân phận vị hôn thê tham dự lễ mừng, chính là muốn tuyên bố với mọi người đây sắp trở thành con dâu nhà bọn họ.
Nhưng ông nội đã nói như vậy, bà cũng không dám công khai phản đối gì, chỉ là vẫn có điều luôn muốn nói, sắc mặt không mấy ưng thuận.
- ------------
Buổi tối về đến nhà, Giản Vi cuộn tròn ở trên ghế sô pha, ôm lấy cánh tay Lâm Cẩn Ngôn, lo lắng hỏi:" Lễ kỉ niệm thành lập được tổ chức khi nào? Có hoạt động gì? Có yêu cầu em làm gì không?"
Lâm Cẩn Ngôn sờ sờ vành tai cô:"Khi nào ăn tết, chỉ cần đi theo anh là được."
Dừng lại một lát, tiếp tục nói:" Muốn khiêu vũ."
Giản Vi trợn tròn đôi mắt:" Khiêu vũ? Em không làm được đâu!"
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày:" Muốn học sao?"
Giản Vi dùng sức gật đầu:" Đương nhiên!"
Lâm Cẩn Ngôn cả người lười biếng mà dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt xấu xa:" Phải thể hiện tấm lòng đi chứ."
Giản Vi ngơ ngẩn, dừng một lát, ném tay anh ra:" Anh thật là biết nhân cơ hội đấy Lâm Cẩn Ngôn!"
"Anh cơ hội? Hôm nay là ai nhân cơ hội khiến anh bị ông nội mắng hả?"
Giản Vi nhớ tới chuyện Lâm Cẩn Ngôn bị ông nội mắng đột nhiên nghẹn lời, cười không ngớt.
Lâm Cẩn Ngôn cười gian tà, một tay cầm tay cô đặt trên đùi anh, nghiến răng:" Còn dám cười?"
Giản Vi khẽ nâng tay ôm cổ anh, nở nụ cười giống như một tiểu hồ ly nhỏ:" Chồng à, anh dạy em khiêu vũ đi."
Lâm Cẩn Ngôn nghe được tiếng " chồng" này, mày khẽ nhếch lên:" Sách, viên đạn bọc đường à Giản Vi."
- -------------
Ở một nơi khác, thôn sen Lê Thành.
Một ngôi nhà với những đường nét cũ kĩ,một ông lão cầm lấy tấm ảnh chụp từ tay Chu Lâm Duyên, kích động nói:" Đây không phải là nhóc con sao, đã lớn như vậy rồi, cũng không khác lúc nhỏ là mấy."
Chu Lâm Duyên vừa nghe, đôi mắt sâu thêm vài phần, vội hỏi:"Ông lão, ông nhận ra cô ấy sao?"
"Nhận ra chứ, nhóc con khi còn nhỏ thường xuyên tới giúp ông làm việc." Ông lão nói, đột nhiên cúi xuống, ngẩng đầu, trong đôi mát già nua đột nhiên hiện lên một sự lo lắng:" Đứa nhỏ này hiện tại không biết còn sống không?"
Chu Lâm Duyên hơi giật mình:" Ông lão, ông nói những lời này là có ý gì?"
Ông lão thở dài, nói:" Đứa bé này khi còn nhỏ mỗi ngày đều bị cha đánh, rất nhiều lần nếu như không được người khác kịp thời can ngăn thì e là cái mạng nhỏ cũng không còn."
Chu Lâm Duyên nhíu mày:" Cha cô ấy vì sao lại đánh cô ấy?"
Ông lão thở dài một tiếng, nói:" Chàng trai trẻ qua bên này ngồi đi."
Vợ của ông từ trong nhà mang ghế ra, Chu Lâm Duyên cảm kích, ngồi xuống.
Ông lão đưa tấm ảnh chụp cho vợ:" bà nhìn một lát, đây là nhóc con?"
Bà lão mặt mày hiền từ đem ảnh chụp nhìn kĩ một lát, không ngừng gật đầu:" Đúng vậy, là nhóc con."
Bà lại kíc động hỏi:" Đứa nhỏ này bây giờ sống có khỏe không?"
Chu Lâm Duyên nhớ tới trong tay mình nắm giữ tư liệu về Giản Vi, thấp giọng nói:" trước kia sống rất vất vả, nhưng gần đây cũng không tệ lắm."
Ông lão không khỏi thở dài:" Là một đứa trẻ mệnh khổ."
Trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói tới:" Cha của nhóc con trước đây nổi tiếng là ác bá trong thôn chúng tôi, nhóc con chỉ cần không hợp ý hắn,chính là một đòn tay đấm chân đá, mẹ của nhóc con còn sống con bé còn có nơi để dựa dẫm, sau này khi mẹ nó mất đi, cha của con bé càng ngày càng trầm trọng thêm, rất nhiều lần suýt chút nữa là đem con mình đánh ૮ɦếƭ, thật sự là đáng thương."
"Cái này không thể coi là cha ruột cả cô ấy được? Cha ruột sao có thể đối đãi với chính con mình như vậy?" Thư ký phía sau Chu Lâm Duyên nhịn không được hỏi một câu.
" Sao có thể,vợ chồng hắn lúc trước cũng có một đứa con, nhưng sinh ra chưa được bao lâu đã bị bệnh tim mà ૮ɦếƭ, nhóc con là do vợ hắn từ thành phố mang về, bởi vi chuyện này mà cô ấy cũng bị đánh."
Bà lão ở bên cạnh nói:" Nghe nói đứa nhỏ là bị lừa bán, muốn đưa lên núi để làm con dâu nuôi từ bé, nhưng khi kiểm tra lại bị bệnh tim, người mua con dâu kia liền hối hận từ bỏ, tay вυôи иgườι kia liền tùy tiện đem đi bán, cô ấy vừa lúc nhìn thấy liền mua về, cảm thấy đứa con mới mất của cô ấy cùng đứa bé này đều đáng thương giống nhau."
Chu Lâm Duyên nghe đến đó, đã xác định 90% Giản Vi chính là em gái của mình.
Em gái vừa tròn một tuổi được bảo mẫu cho ra ngoài chơi, bị lạc mất ở công viên.
Tìm nhiều năm như vậy, thậm chí đã có lúc tuyệt vọng mà cho rằng em ấy đã không còn trên cõi đời này, giờ phút này đã xác định được em ấy vẫn còn sống, kích động đến hốc mắt có chút đỏ, khắc chế nội tâm cuồn cuộn cảm xúc, lại hỏi:" Về sau thì sao ạ?"
" Người ôm cô về tên là Thu Vân, là người tốt, đối với nhóc con vô cùng tốt, có thứ gì ngon đều mua cho con bé, con trong người không thoải mái, mưa rền gió dữ cũng mang đi bệnh viện kiểm tra, vẫn luôn chăm sóc đến 3 tuổi, Thu Vân mất, con bé đi theo cha, không có một ngày nào được sống yên ổn."
" Năm sáu tuổi, cha con bé nói muốn là gì đó kiếm ra tiền, liền lừa người thân trong nhà đi đầu tư, kết quả lại đem hết số tiền đó đi cờ bạc, tiền thua hết, cũng không còn gì, hai nhà đều ngày ngày đến tìm hắn để đòi nợ, hắn mạng theo nhóc con suốt đêm trốn chạy, chuyện sau đó, chúng ta đều không rõ lắm."
- ------------------------
Ngày hôm sau, Chu Lâm Duyên liền trở lại Bắc Kinh.
Ngày hôm đó, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng sáng chói.
Bên ngoài trường học, lá cây bạch quả bị gió thổi rơi xuống, lá cây màu vàng rơi trên mặt đất vô cùng xinh đẹp.
Chu Lâm Duyen dừng xe lại, xuống xe, đang chuẩn bị đi vào trong trường học.
Nào ngờ trùng hợp thay vừa thấy Giản Vi từ bên trong ra tới.
Cô mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, đội một chiếc mũ màu hồng nhạt, đi đôi giày lông xù màu trắng, đang cầm di động gọi điện thoại, không biết là đang cùng ai nói chuyện điện thoại, tâm tình không tồi, trên mặt là nụ cười xán lạn.
Cô đi ra ngoài cổng trường, hướng bên phải đi đến một đường mòn.
Chu Lâm Duyên thấy thế, nhanh chóng đuổi theo.
Giản Vi đang cùng Lâm Cẩn Ngôn nói chuyện điện thoại:" Bạn cùng phòng của em, Tương Tương lễ Giáng Sinh muốn cùng bạn trai đi lên núi trượt tuyết."
Giọng nói tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Lâm Cẩn Ngôn đang đọc văn kiện, nghe xong, cười nhẹ:" Em muốn trượt tuyết sao?"
" Nhưng em có chút sợ lạnh."
"Ừ, vẫn là ở nhà thoải mái nhất."
Giản Vi ngẩn ra, ngay sau đó bĩu môi, thở phì phì nói:" Lâm Cẩn Ngôn anh nói không giữ lời."
Lâm Cẩn Ngôn bật cười:" Chúng ta có thể nằm trong chăn xem phim điện ảnh,lần trước em nói muốn xem phim gì?"
"The Ring."
"..........."
Giản Vi chuẩn bị đi đến phòng thuốc mua một hộp thuốc cảm, cùng Lâm Cẩn Ngôn nói chuyện phiếm, nhưng dần dần, mơ hồ cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp, cô theo bản năng quay đầu lại, phía sau đi theo cô là một người đàn ông mặc tây trang, đang nhìn cô chằm chằm, thấy cô quay đầu lại thế nhưng lại nhanh chóng đi đến chỗ cô.
Giản Vi trong lòng kinh hoàng, nháy mắt nhớ đến tên biến thái trong siêu thị lần trước.
Cô vội rảo bước, nói nhanh:" Lâm Cẩn Ngôn,làm sao bây giờ, có biến thái theo dõi em!"
Lâm Cẩn Ngôn từ trên ghế đứng lên:" Em hiện tại đang ở đâu?"
"Ở bên ngoài trường học."
" Xung quanh có nhiều người không?"
" Không có quá nhiều."
" Em lập tức chạy tới chỗ nhiều người, không cần quay đầu lại cũng không cần cúp máy, anh lập tức tới ngay!"
Giản Vi dùng sức cứ thế chạy về phía trước, khuôn mặt nhỏ bị gió thổi mà trở nên đỏ bừng.
Chu Lâm Duyên chỉ chút nữa có thể đuổi kịp em gái, nào biết cô vội bỏ chạy.
Anh lập tức nhanh chân, con bé này, chạy cái gì?
Giản Vi hướng phía trước chạy tới nơi có nhiều người, băng qua đường cái, thân ảnh nhoáng lên, người liền không thấy.
Chu Lâm Duyên qua đường cái, nhìn khắp xung quanh, mày gắt gao nhíu chặt.
Thư ký gọi điện tới, quan tâm hỏi:" Chu tổng, ngài đã tìm thấy em gái chưa?"
Chu Lâm Duyên cảm thấy rất mệt tâm:" mới vừa nhìn thấy con bé, còn chưa nói cái gì, đột nhiên liền bỏ chạy."
"A?"
Anh ấy đi vào một con đường nhỏ, chuẩn bị vào trong xem.
Mới vừa đi đến đầu ngõ, đột nhiên cảm thấy sau gáy rất đau, anh cả người đau đớn, khó có thể tin mà ôm đầu, quay đầu lại liền thấy Giản Vi trong tay cầm một cây gậy, chạy vào trong đám người.
Chu Lâm Duyên:"......"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc