Hơn 7 giờ sáng, mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng, buổi sáng mùa hè, vạn dặm không mây, gió nhẹ nhàng thổi đem theo vài phần ấm áp.
Xe lăn bánh dọc trên con đường hướng ra vùng ngoại thành, trên đường rất ít người qua lại, ngay cả ô tô cũng ít. Dưới bầu trời xanh thẳm, con đường trong rừng vô cùng sạch sẽ, hai bên đường có rất nhiều cây đại thụ, thân cây rất cao, cành lá tốt tươi, lá cây xanh mượt rũ xuống, khẽ lay động trong cơn gió nhẹ.
Giản V hai tay bắt chéo nhau chống bên cửa, gác cằm lên cánh tay, nhắm mắt lại, tùy ý để gió thổi.
Gió nhẹ mơn man khuôn mặt, vô cùng ôn nhu.
Khóe miệng hơi cong, tâm tình yên lặng đi vài phần, đời này có mấy khi giống như lúc này cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.
Lâm Cẩn Ngôn ở bên cạnh lái xe, Giản Vi tựa đầu trên bệ cửa, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Khẽ ngâm nga hát, thanh âm mềm mại, quanh quẩn trong rừng cây yên tĩnh, tạo nên cảm giác năm tháng dường như tĩnh lặng hơn rất nhiều.
Xe đi gần ba tiếng, cuối cùng cũng đến một căn biệt thự trên núi.
Giản Vi ngủ rồi, nghiêng đầu dựa trên cửa sổ xe, mấy ngày chuyên chú học tập, có vẻ rất mỏi mệt.
Lâm Cẩn Ngôn cho xe dừng lại, ngồi ở trong xe, đợi trong chốc lát. Vốn định chờ Giản Vi tỉnh dậy, nhưng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mà cô vẫn chưa tỉnh dậy, liền vỗ nhẹ lên mặt cô:" Giản Vi, Giản Vi tỉnh dậy."
Giản Vi đang mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy có người gọi mình. Cô xoa nhẹ mắt, chậm rãi mở mắt.
Mới vừa mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Cẩn Ngôn gần sát mặt mình, cô sợ tới mức giật mình một cái, lập tức tỉnh táo, cả người theo bản năng nhích về phía sau, nhưng phía sau cô lại là lưng ghế, không còn đường lui, chỉ có thể khẩn trương mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô thật lâu, khiến tim cô đập nhanh, lắp bắp hỏi:" đến... đến nơi rồi sao?"
Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, lúc này không nói thêm gì nữa mà di chuyển thân mình nói:" xuống xe đi, theo con đường này đi lên."
Giản Vi nghe xong, cả kinh đến nỗi trợn tròn mắt, hướng ra ngoài cửa sổ xe nhìn xem, ở cách đó không xa có một tòa nhà, bậc thang với những phiến đá màu xanh thẳng một đường hướng lên trên, hoàn toàn không nhìn thấy cuối.
Giản Vi có phần ngây ngốc hỏi:" đi lên trên đó sao?"
Lâm Cẩn Ngôn "ừ" một tiếng, nói:" xuống xe đi."
Giản Vi nhìn núi cao, cả đầu đều đau, cau mày từ trong xe đi ra.
Cô còn tưởng rằng Lâm Cân Ngôn sẽ mang cô đến một nơi yên tĩnh, kết quả lại tới đây leo núi?
Giản Vi có phần hơi lo lắng hỏi Lâm Cẩn Ngôn:" tôi có thể leo núi sao?"
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, nói:" đi chậm một chút, không xa, chỉ ở giữa sườn núi thôi."
Cho dù nói như vậy, nhưng cô vừa mới phẫu thuật, cũng muốn tránh vận động quá sức, đi được mười phút, mặt cô đỏ bừng, có chút không chịu nổi.
Cô ngồi ở trên phiến đá nghỉ ngơi, nhìn Lâm Cẩn Ngôn xua tay:" tôi đi không nổi nữa, nghỉ một lát."
Lâm Cẩn Ngôn giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, lúc này lên vừa kịp giờ ăn trưa, đi đến trước mặt Giản Vi ngồi xổm xuống, nói:" lên đi."
Giản Vi cả kinh, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô một lúc lâu sau vẫn còn bất động, quay đầu lại, liền thấy cô trợn tròn đôi mắt, nhìn anh chằm chằm.
Anh hơi nhíu mày nói:" còn thất thần cái gì? lên đi."
Nơi này bậc thang không tính là cao nhưng cũng không phải là thấp, cõng cô leo núi không biết có bao nhiêu mệt mỏi, Giản Vi vội lắc đầu, nói:" vẫn là tôi tự mình đi thôi."
Nói xong liền đứng lên.
Nào biết còn chưa đywngs lên đã bị Lâm Cẩn Ngôn kéo lấy cổ tay, để ở trên cổ anh, nói một tiếng" ôm lấy" liền trực tiếp cõng cô.
Giản Vi bị dọa, vội vàng vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, Lâm Cẩn Ngôn hơi nghẹn, dở khóc dở cười, nói:" cô ôm chặt như vậy, định xiết cổ tôi à?"
Giản Vi lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nới lỏng tay ra chút, gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói:" có nặng hay không?"
Lâm Cẩn Ngôn cõng cô từng bước đi lên trên, ngữ khí không có chút nào để ý, liền nói:" người cô bé nhỏ, gầy cõng cũng như không."
Giản Vi gác cằm ở trên vai Lâm Cẩn Ngôn, nghiêm túc nói:" tôi còn rất nặng."
" Thật không?" rõ ràng là không tin.
" Thật nha, tôi tận tám mươi mấy cân lận."
Lâm Cẩn ngôn cười nhạo, nói:" một mét sáu mấy, hơn tám mươi cân mà tính là nặng?"
Giản Vi:"... không nặng sao?"
Lâm Cẩn Ngôn:" quá gầy, ăn nhiều một chút."
Giản Vi im lặng, trong lòng vô cùng cảm động, theo bản năng ôm lấy cổ anh nhích người lên một chút, thật lâu sau, nhẹ giọng nói:" cảm ơn anh, Lâm Cẩn Ngôn."
Lâm Cẩn Ngôn không đáp lại, cõng cô
lên trên.
Trời mùa hè nóng bức, lại đang gần giữa trưa, Lâm Cẩn Ngôn cõng cô trong chốc lát, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Anh luôn miệng nói là không nặng, nhưng cõng tám mươi mấy cân leo núi, sao có thể không mệt. Đừng nói là tám mươi mấy cân, chính là 5- 60 cân cũng là quá sức.
Giản Vi nghiêng đầu, giơ tay lau mồ hôi trên trán Lâm Cẩn Ngôn, có chút đau lòng, nói:" anh thả tôi xuống đi, tôi nghỉ ngơi cũng khỏe lại rồi, có thể tự mình đi được."
" Một chút nữa là đến nơi rồi." Lâm Cẩn Ngôn vẫn tiếp tục cõng cô, cảm thấy Giản Vi ôn nhu đưa tay lau mồ hôi trên trán mình, trong lòng tê tê dại dại, có chút ngứa ngáy.
Trong chốc lát liền tới giữa sườn núi,
tầm mắt có thể nhìn bao quát xung quanh.
Giản Vi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một khu nghỉ dưỡng ở trên núi, bị núi và cây xanh bao bọc xung quanh, đứng sừng sững giữa đất trời dưới bầu trời xanh thẳm, phong cảnh đẹp đẽ quá đỗi.
Lâm Cẩn Ngôn cõng cô đi vào, trong viện xuất hiện một người đàn ông 60 tuổi, tóc hoa râm, thấy Lâm Cẩn Ngôn, trên mặt lỗ rõ vẻ tươi cười, vội cung kính hướng phía anh khom lưng:" tiên sinh, cậu đã tới."
Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, nhìn người phía trước mặt:" bác Chu, bữa trưa đac chuẩn bị chưa ạ?"
Bác Chu vội đáp:" đã chuẩn bị xong, cậu có muộn về phòng trước nghỉ ngơi một chút?"
Lâm Cẩn Ngôn gật đầu, cõng Giản Vi đi vào bên trong.
Giản Vi nói muốn xuống, anh dừng lại, rốt cuộc cũng buông cô xuống.
Giản Vi nhìn xung quanh, phát hiện nơi này cực kì xinh đẹp, từ bên ngoài sân tiến vào, bên tring còn có một hoa viên siêu to, trồng đầy cây cối hoa cỏ, đang vô cùng tươi tốt.
Nơi đây thật an tĩnh, an tĩnh đến nỗi thậm chí có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, trong không khí đến tiếng gió rất nhỏ cũng có thể nghe thấy. Giống nhue được đặt mình vào chốn bồng lai tiên cảnh, cả người thoải mái đến nỗi không có lời nào có thể diễn tả nổi.
Giản Vi theo Lâm Cẩn Ngôn đi vào bên trong, đi qua mấy hoa viên, mỗi hoa viên đều trồng các loại cây khác nhau, từng dãy núi giả, dưói hồ cá vàng bơi lượn. Mỗi chỗ đi qua Giản Vi đều bị kinh ngạc một phen.
Nhưng nơi này lại không có ai, thỉnh thoảng sẽ gặp một vài người đi dọn vệ sinh, nhìn thấy Lâm Cẩn Ngôn mà cung kính kêu một tiếng" tiên sinh."
Giản Vi bỗng dưng cảm thấy bản thân mình chưa hiểu hết về anh,thật khi*p sợ mà nhìn người phía trước, nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi:" Lâm Cẩn Ngôn, chỗ này là của anh à?"
Lâm Cẩn Ngôn " ừ " một tiếng.
Giản Vi nhìn ngó xung quanh, nhịn không được mà cảm thán:" anh thật là quá xa xỉ, ở một nơi lớn như vậy."
Cô trong mắt tràn ngập tò mò, nhìn khắp mọi nơi.
Lâm Cẩn Ngôn nghiên đầu nhìn Giản Vi, khóe miệng hơi cười,:" nơi này chỉ dùng để tiếp đãi khách quý."
Giản Vi sửng sốt:" vậy sao?"
Cô nghĩ nghĩ, đôi mắt lập tức quay chuyển:" vậy khách quý ngày thường cũng phải đi bộ lên núi sao?"
Lâm Cẩn Ngôn sặc một chút, nhịn không được cười thành tiếng, giải thích nói:" gần nhất trên đường còn một chỗ, không lên trên này."
Giản Vi chớp chớp mắt:" hóa ra là như thế."
Đi qua một rừng trúc, sâu bên trong biệt thự màu trắng dần dần hiện ra, so với nhà anh lớn hơn không ít.
Hai dì giúp việc đang chờ ở cửa, thấy Lâm Cẩn Ngôn vội vàng tiến lên:" tiên sinh."
Một bên tiếp đón, một bên định nhận lấy hai cái ba lô trên tay Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn nói:" không cần phiền phức như vậy, hai người làm việc của mình đi, tôi tự mình xách được."
Hai người giúp việc vội đáp một tiếng, mở cửa rời đi.
Giản Vi đi theo Lâm Cẩn Ngôn vào trong nhà, bên trong trang hoàng so với nhà anh không khác biệt lắm, đều là phong cách đơn giản.
Lâm Cẩn Ngôn đưa cô lên lầu, đẩy cửa, đem cặp sách đưa cho cô,:" cô sẽ ở đây, tắm rửa một lát, rồi xuống ăn cơm."
Đi đường dài, sớm đã cảm thấy bản thân có chút mỏi mệt.
Giản Vi vội gật đầu, lại hỏi:" anh ở phòng nào?"
Lâm Cẩn Ngôn chỉ vào vách tường:" bên cạnh."
Giản Vi ngó đầu ra thăm dò một chút, bật cười:" tốt quá."
Giản Vi đi vào phòng tắm rửa một cái, thay một bộ quần áo mùa hè ra tới, mái tóc thật dài được cô 乃úi gọn gàng sau đầu, váy hai dây màu vàng nhạt, thật xinh đẹp rạng rỡ, đem dáng ngườ của cô phác họa rõ nét. Ánh mặt trời chiếu ở trên người, đứng ở trong viện, thật là một phong cảnh hấp dẫn người nhìn.
Lâm Cẩn Ngôn ở trong viện chờ cô, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu trong nháy mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Ngày thường chỉ thấy Giản Vi mặc đông phục, hoặc là áo thun quần jean, lần đầu tiên thấy cô mặc váy, thật không ngờ lại đẹp như vậy. Váy hai dây màu vàng nhạt, cáng làm nổi bật làn da mịn màng trắng nõn,đến nỗi cảm tưởng như có thể nhìn thấu, vô cùng mịn màng.
Lâm Cẩn Ngôn đầy mắt kinh ngạc, một lúc lâu không nói gì, cứ như vậy mà nhìn cô chằm chằm.
Giản Vi bị Lâm Cẩn Ngôn nhìn đến nỗi ngại ngùng, theo bản năng sờ lên tóc, hỏi:" sao vậy?"
Cô vừa cất lời, Lâm Cẩn Ngôn tức khắc hoàn hồn, lập tức dời đi tầm mắt, thấp giọng ho khan một tiếng, nói:" đi thôi, ăn cơm."
Lâm Cẩn Ngôn đưa cô đi đến nhà ăn ăn cơm, đồ ăn không nhiều, vừa đủ ăn, nhưng mỗi món ăn đều rất tinh xảo, vô cùng ngon.
Giản Vi ăn no, cảm thán một tiếng:" quả không hổ là tiếp đãi khách quý, đầu bếp tay nghề tốt."
Lâm Cẩn Ngôn cười một tiếng, nói:" còn nứa, em gái tôi tay nghề rất được, lần sau sẽ bảo cô ấy nấu cho cô ăn."
Giản Vi sửng sốt:" Anh vậy mà cũng có em gái sao?"
Lâm Cẩn Ngôn " ừ " một tiếng, " so với cô chỉ hơn vài tuổi."
" Em gái ruột sao?"
" Ừ"
Giản vi cảm thán:" em gái của anh chắc chắn là rất xinh đẹp."
Lâm cẩn Ngôn ngước mắt:" Làm sao cô biết?"
" Bởi vì anh rất tuấn tú nha." Giản Vi nghiêm túc nói.
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhướng mày, khóe miệng gợi lên ý cười, ánh mắt thậ sâu mà nhìn cô:" đang khen tôi sao?"
Anh nhìn vào mắt cô, khiến Giản Vi có chút thẹn thùng, mặt ửng đỏ, nói sang chuyện khác:" chúng ta lát nữa sẽ làm gì vậy?"
" Cô muốn làm gì?"
" Nơi này có gì đặc biệt không?"
Quản gia ở bên cạnh nghe thấy liền nói:" mùa này thích hợp nhất là đi hái dâu tây, năm nay trong vườn dâu tây đặc biệt tốt."
Nửa giờ sau, Giản Vi xách theo cái giỏ vui đến quên trời quên đất đi ra vườn trái cây.
Ra đến vườn dậ tây, quả nào quả nấy đỏ tươi căng tròn, Giản Vi vui mừng cực kỳ, đi tới đi lui, ngồi xổm xuống, một bên hái một bên ăn.
Lâm Cẩn Ngôn đi theo phía sau cô, nhìn thân ảnh màu vàng, ở trong vườn đi tới đi lui, có chút dở khóc dở cười.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ ở nơi này cùng một cô bé đi hái dâu tây.
Nhưng nhìn Giản Vi đầy mặt tươi cười, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên.
Chỉ trong chốc lát, Giản Vi đã hái được nửa rổ dâu tây, cũng ăn không ít, dâu thây thơm ngọt nhiều nước, cắn một miếng trong miệng ngọt tới nỗi mắt cô nheo lại.
Ngẩng đầu thấy Lâm Cẩn Ngôn còn ở phía xa, vội hướng Lâm Cẩn Ngôn vẫy vẫy tay:" anh mau lại đây."
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, đi tới.
Giản Vi vẫy tay:" ngồi xổm xuống. "
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhướng mày, nhìn cô.
" Ngồi xổm xuống nha."
"....." Lâm Cẩn Ngôn bất dắc dĩ ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Giản Vi cười cười, hái một tría dâu tây đưa đến bên miệng anh:" ăn một quả đi, ngọt lắm."
Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ra, nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Giản Vi đem dâu tây đến trước mặt anh:" ăn đi."
Lâm Cẩn Ngôn kỳ thật không thích ăn loại dâu tây này vì nó quá ngọt, nhưng không hiểu sao, nhìn bàn tay trắng trẻo của Giản Vi cũng màu đỏ của dâu tây, cảm thấy có chút khát nước.
Trầm mặc một lát, mới cúi đầu cắn.
Hàm răng vô tình cắn vào ngón tay Giản Vi, không có lập tức buông ra, anh khẽ nâng mắt, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô chăm chú.
Hơi thở ấm áp mà ᴆụng vào đầu ngón tay, Giản Vi trong lòng nhảy dựng, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng,:" anh... anh cắn vào ngón tay tôi...."