Lạc Lối Mê Cung - Chương 02

Tác giả: Vô Tâm Vô Tư

Không khí trong nhà ngưng trọng.
Alice nhìn mọi người, trong lòng \'bi thương\' một trận: tại sao lại là mình a.
"Alice, cái gì tại sao là mình?" Edward khó chịu lên tiếng. Bỏ con mồi thơm ngon để về nghe mấy người diễn kịch câm sao? \'Liếc mắt đưa tình\' gì chứ?
[Ry: ta k thể theo kịp suy nghĩ của Ed luôn^×^]
Alice lại \'bi thương\' : mình nằm cũng trúng đạn a.
Carlisele có chút bắc đắc dĩ. Chuyện này cũng cần đưa đẩy vậy sao?
Ông đưa tờ giấy A4 cho Edward.
"Gì?" Con nhỏ trong giấy vẽ có vẻ quen quen nhưng không nhớ ở nơi nào trọng điểm là đưa cho hắn làm gì. Còn bày cái mặt \'đưa đám\'.
"Trong lúc năng lực thức tỉnh, tôi...tôi vẽ ra. Cô ta có liên quan đến vấn đề an nguy của cậu, Ed" Alice giải thích.
Edward liếc mắt ý tiếp tục.
"Hết rồi!"
Hắn mắt lạnh nhìn Alice:"Cô đùa tôi à? Cô ta là ai mà liên quan tới...tôi?"
"Trước hết chúng ta cần tìm cô ấy rồi tính sau" Carlisele bình tĩnh ngăn chặn tính khí sắp bộc phát của Edward.
"Alice đi cùng Edward, Emmett con cũng đi!"
"Vâng!"
Ra ngoài tìm cô ta gì chứ còn không bằng tìm con mồi thơm ngon. Với suy nghĩ đó, Edward chạy thẳng tới chỗ cũ.
Hử? Con mồi thiện lương đến mức này à? Thật ngây thơ khi leo lên cây để đặt chim non lại tổ mẹ.
Xin nhắc lại lần nữa, cái gì mà \'ngây thơ\' và \'thiện lương\' hoàn toàn không dính dáng gì tới Jen của chúng ta. Bởi vì...
Chưa kịp nở nụ cười trào phúng, thanh âm thì thầm theo gió truyền vào tai:
"Ai nha! Các ngươi nhỏ bé, ăn làm sao mà no đây. Chẳng lẽ để các ngươi lớn sao...chậc...nhưng nhìn các ngươi làm ta đói quá. Hic, đừng trách ta, có trách, trách mẹ ngươi đi, thể nào đặt các ngươi nơi không an toàn này...Hay trách con sói ૮ɦếƭ tiệt kia cũng được...Huhu, ta sắp ૮ɦếƭ đói rồi aaa!..."
[Ry: ta không thể hiểu được, nhịn ăn một bữa có thể ૮ɦếƭ đói?]
Edward giật giật khoé miệng. Người này...thần kinh có vấn đề à?
Alice chưa tới mà giọng đã đi trước:"Ed, có tìm được gì chưa?"
Aaaaa…Jen số phận tiếp tục đen đủi rơi từ trên cây xuống.
Mà nguyên nhân...là Alice \'vô duyên\' đang trố mắt nhìn \'Thiên sứ trên trời rớt xuống\' ngã vào lòng Edward.
Nếu Jen mà biết suy nghĩ của Alice, sẽ không Ϧóþ ૮ɦếƭ Alice mới là lạ.
Edward rất không có gen lãng mạn trực tiếp quăng cô cho Alice.
Alice tròn mắt nhìn người trong tay, mừng rỡ hét lớn:"Emmett, Ed tìm được rồi. Là cô gái này, là cô ta..."
Jen lung lay đứng dậy, mờ mịt nhìn \'cô điên\' trước mặt:
"Cảm ơn đã đỡ tôi. Nhưng tôi có quen biết cô sao?"
"Tìm được cô rồi!"
"Là cô ta sao?"Emmett nháy mắt xuất hiện.
"Gì?" Jen tiếp tục mờ mịt. Đầu cô nhói đau. Cô là sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng cần được quốc gia bảo tồn hay sao mà họ truy tìm cô?
"Này..." Tầm mắt mơ hồ, toàn thân rét lạnh, chân vô lực ngã khuỵ xuống. Trước khi bóng tối bao phủ, tia ý thức cuối cùng cũng là dùng để mắng cùng tự kỉ: cô là phạm tội không thể dung tha gì mà không lúc nào không xui tận mạng. Không lẽ là trời hận hồng nhan a. [Ry:=))]
"Cô ta ngất rồi kìa!" Edward lạnh giọng thông báo.
"OMG! Cô ta ở trong ngoài này bao lâu rồi. Thật nóng!" Alice hoảng hốt ôm Jen bỏ chạy về nhà.
Hai người bị bỏ lơ cũng đuổi theo.
Khu rừng một mảnh tĩnh lặng! Thân ảnh con sói từ góc nhỏ gần đó bước ra. Đôi mắt đăm chiêu phức tạp không biết suy nghĩ gì.
Chẳng lẽ cô đã trở về hiện đại, nhưng mà cô không muốn ở nơi đây.
Nơi đây, giả dối giả tạo đến mức khiến cô ghê tởm, ngột ngạt đến khó thở.
Bọn họ dùng chung bàn, thoạt nhìn cả nhà ăn cơm thực ôn hoà ấm áp. Thế nhưng, đó lại là niềm khổ sở của cô.
Giả...tất cả đều là giả! Không có gia sản của ba mẹ để lại cho cô, họ sẽ ở đây sao? Không có ba mẹ gây thù trút oán, cô sẽ bị bắt hành đến mức trái tim cũng trở nên phế thải? Họ cho cô được những gì mà đến lúc ૮ɦếƭ lại để gánh nặng gia tộc lên vai cô?
Mà gánh nặng này cũng rất nhẹ nhõm vì họ trực tiếp Gi*t kẻ đã hết giá trị lợi dụng - Liễu Ninh.
Cả đời, cô không một người bạn cũng không một người thân nào.
Không bất cứ kẻ nào lưu vết ở tim cô.
Trái tim trong suốt tinh thuần!
Tựa như Ella cô ấy ngây thơ bị đầu độc đến mức tự kỉ đi...
Xung quanh một màu đen tối.
Cô bị mắc kẹt ở giữa hai không gian sao?
Esme lo lắng nhìn Calisele hỏi:"Tại sao con bé chưa tỉnh nữa? Bất ổn sao?"
Calisele thấy biểu hiện lúc hôn mê của Jen liền gật đầu xác nhận.
"Tinh thần không ổn định. Nếu cô ấy không muốn tỉnh lại, có thể ngủ mãi mãi"
Edward nhíu mày khó chịu:"Hừ! Nếu cô ta là người bình thường, nửa đêm sẽ leo cây "
Alice nghĩ nghĩ gật đầu tán thành. Leo lên cây cao đó , ít nhất cũng mất mấy tiếng đi, mà lúc họ tìm được cô cũng chỉ 5h.
Nếu cô biết nhân phẩm mình bị bôi một cách vô duyên nhất định sẽ bật người dậy, minh oan:"Tôi.hoàn.toàn.bình.thường!"
Dĩ nhiên, Jen làm sao dám chửi cả nhà họ mới là không bình thường. Vẫn có đạo lí: dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu a!
Roselie bất mãn:"Mang người này về làm gì? Cô ta thế này làm sao mà bảo toàn an nguy của Edward!"
Đúng vậy, đây là nghi hoặc chung của mọi người.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vể phía người bày ra tất cả.
Alice suýt nhảy dựng lên:"Wey! Đừng nhìn con bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống thế kia!"
Khi tất cả sắp chìm vào trầm mặc, một thanh âm yếu ớt truyền vào tai mọi người.
Tất cả im lặng quan sát.
Ánh mắt nhìn sinh vật lạ đổi thành vỡ lẽ \'cô ta thực sự không bình thường.
Bởi vì, một loạt hành động tự nhiên như diễn ra ở nhà...
*Phanh*Jen \'lại\' nhờ vào cánh cửa khiến mình thức tỉnh không ít.
Cô tròn mắt nhìn mọi người, nghẹn đến nửa ngày mới phun ra một câu rất có khả năng làm người ta tức ૮ɦếƭ.
"Sao...các người...ở nhà của tôi?"
Esme có chút bắc đắc dĩ cười.
Mọi người lấy tiêu chuẩn : im lặng là vàng!
Esme nhẹ nhàng nói:"Cháu làm mình thức tỉnh một chút. Nơi này là nhà của chúng ta!"
Jen há hốc mồm, giây lát cười gượng nặn ra một chữ:"Dạ"
Sau khi nghe Alice thuật lại hiện trường một cách hoành tráng, Jen bị đả kích chỉ có thể thở dài.
"Thật xin lỗi! Là cháu làm phiền mọi người rồi. Còn nữa, cảm ơn mọi người đã chiếu cố"
Alice rất hưng trí:"Jen, tại sao cô lại leo lên cây a?"
Jen oán hận:"Hic...là do con sói kia đuổi theo tôi. Suýt đói ૮ɦếƭ còn không phải do nó ban tặng?"
Tập thể mọi người im lặng triệt để một cách kì dị.
"À, vậy tại sao cô vào rừng giờ đó?" Alice vẫn không buông tha.
"Tôi là mới dọn tới. Là bị lạc a!"
Đến lúc Alice trở cô về liền trợn mắt nhìn cô, bất khả tư nghị:"Chẳng phải cô đi vòng qua đằng sau nhà rồi đi thẳng là sẽ ra đường lớn sao? Còn đi hướng từ cầu đi ra chỉ là đường nhỏ rắc rối!"
Jen trong lòng lại rủa: Lan, anh là đồ ૮ɦếƭ tiệt!
"Alice, cảm ơn cô đã đưa tôi về."
Alice lên xe phẩy phẩy tay nói:"Lần sau, nhớ tới nhà dùng cơm nhé Jen!"
"Ừ...nói với cô Esme là mình sẽ nấu một bữa mời mọi người"
Cô rất thích tính cách hào phóng của Jen, mỉm cười đáp ứng.
Jen có chút mệt mỏi. Rốt cục cô đã lạc vào thế giới gì vậy?
""""»P/s : ta đã qa đoạn giới thiệu nhân vật.
T1 : có một số pn đã biết nhân vật troq Chạng vạng, hay trăng non...chẳq hạn
T2 : nếu k pt\' có thể từ trq qá trình đọc mà nhận thức nhân vật.
Sáng sớm tinh mơ...
Jen đã dậy từ lúc nào chứ không còn lười nhác ngủ đông.
Chỉ có điều tinh thần của Jen không được ổn định cho lắm.
Tin cô đi dù ai trong trường hợp này cũng sẽ không giữ được bình tĩnh.
Cô ngơ ngẩn nhìn cánh tay trắng nõn vốn nên là còn trầy xước nghiêm trọng có nguy cơ nhiễm trùng.
Tay di di mi tâm, cắn môi. Cô là cái gì? Sẽ không là ma cà rồng giống gia đình Cullen kia chứ?
Không phải...là quỷ tái sinh đi?
Cô vừa suy nghĩ vừa đi bộ tới trường.
Một tia sáng vụt nhanh qua đầu, mơ mơ hồ hồ xác định thì lại bị tiếng còi xe thức tỉnh.
Xe thắng gắp lại.
Theo phản xạ cô ngã khuỵ trên mặt đường.
Người đàn ông đưa tay nâng cô dậy, chốc lát cô hồi tỉnh nhìn người trước mặt.
"Chú...? Con xin lỗi ạ!" Jen cúi đầu hối lỗi.
"Không sao cả. Con định...rời khỏi thị trấn?" Ông nhíu mày hỏi.
Jen một vẻ mặt bị đả kích gian nan nói:"Con đi trường học...!"
Người đàn ông:"..."
Đường đến trường học là ngược lại a!
"Được rồi chú thuận đường chở con đi."
Jen xấu hổ:"Con cảm ơn"
Xuyên suốt dọc đường, hai người nói chuyện không khí hết sức hài hoà.
"Chú Charlie, Bella một năm đến đây. Đến lúc đó chú sẽ hết cô đơn."
"Hả? Cháu biết Bella!" Nghe giọng điệu chắn và cách gọi thân thuộc làm cho ông hoài nghi.
"Khụ...! Chú coi như cháu chưa nói gì"
Sao dạo này cô lắm chuyện thế nhỉ? Đến một năm sau, Bella đến đây, chú Charlie chẳng phải sẽ nhìn cô bằng ánh mắt quái vật sao?
Thất sách. Cô không nên chân vào câu chuyện của họ. Ngồi cạnh làm khán giả đợi xem Chạng vạng sống là được rồi.
Nhưng mà Jen lại không biết một điều - sự xuất hiện của cô đã làm mọi việc lệch khỏi quỹ đạo vốn có. Câu chuyện bị thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.
Tương lai của Bella có thể nói là một màu ảm đạm dưới phần nguyên do cô gây ra.
Mà kẻ tai hoạ đó đang rất vui tươi vẫy tay chào tạm biệt Charlie.
Trung học Forks... Nhìn thấy tứ phía đều là ánh mắt tò mò nghiền ngẫm…khiến Jen có cảm giác mình là sinh vật lạ từ hành tinh khác đến.
Học sinh nơi này cũng không nhiệt tình tới mức chạy tới hỏi thăm. Ngoài ý muốn một phần là do vẻ bề ngoài lạnh nhạt đến mức e ngại không dám bắt chuyện.
Số cô vẫn may mắn như vậy a!
Tiết đầu tiên của cô ở trường học là Thưởng thức âm nhạc cổ điển. Phòng C.201.
Và cô không biết nó ở nơi quái quỷ nào!
Chuyển vào một trường học mới, là một nỗi khổ không tên a!
*Bịch* Jen thấp thoáng nhìn bảng lớp, vô ý va phải bóng dáng đang đi tới.
"Thật xin lỗi"Cô ngồi xuống nhặt phụ đồ trên mặt đất.
Dạo này, cô thật hay mơ hồ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc