Một ngày mới lại bắt đầu.
Nắng lên. Từng tia nắng nhạt ôm lấy thân hình mảnh mai ngồi ở quán coffee ngoài lề là con sông gợn gió nhẹ.
Đôi mắt màu hạt dẻ ẩn ẩn tia xám tro phức tạp trong lúc lơ đãng toát lên vẻ thần bí thu hút không ít ánh nhìn. Cô nhẹ nhàng khoáy cafe, nâng tách môi hồng khẽ chạm nhấp, ưu nhã tư thế nhìn là biết thiên kim giáo dưỡng từ nhỏ.
Người đàn ông cầm vali đen từ xa sững sờ nhìn cô gái tóc màu xám tro lấp lánh dưới ánh trời.
Đây là, người đạp đổ năm anh chị em mình để sở hữu di sản cha mẹ để lại sao?
Không khỏi quá trẻ nhưng tâm cơ lại năng như vậy?
Ông từng chứng kiến cô mang vỏ bọc tự kỉ trong khi anh chị em đấu đá...quá trình suốt 7năm trời!
Ông có chút khâm phục sự nhẫn nại của cô gái trẻ này.
Nhưng hôm nay gọi ông ra sớm để làm gì?
Chẳng phải họ đã bàn xong từ hai tháng trước, tuần sau mới rời đi sao?
"Ông, mời ngồi"Cô lạnh nhạt nói.
"Ella tiểu thư..."
"Là vì chuyện này đấy!"Cô ngẩng đầu nhìn thẳng mắt ông.
Ông giật mình, mồ hôi lạnb loáng thoáng rỉ ra, đầu rơi xuống ba vạch đen. Ông thực sự có chút không tiếp thu được.
"Tôi muốn đổi tên"Liễu Ninh thở dài tốt bụng giải thích lời nói. Aiz, là do cô quá thông minh hay là do ông luật sư quá ngu ngốc đây! [Ry: Liễu Ninh, cô thật sự không có bị tự kỉ?]
"À"Ông có chút không hiểu tại sao cô muốn làm vậy.
Liễu Ninh mím môi nhìn ông ta câm nín.
"Chậm hiểu là một trong những dấu hiệu thiểu não, tôi thật sự lo lắng cho tiền đồ của ông!"
[Ry: Đây là chửi người có văn hoá trong truyền thuyết a]
Ông bừng tỉnh, trời ạ, nãy giờ cô nói gì hắn không nghe, ông ho khan:"Ella tiểu thư, cô có thể lập lại lần nữa không?"
Gân xanh trên trán cô nhảy nhót. Cô có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ ông ta không? Có thể-Ry gật đầu.
Được rồi, bình tĩnh! Phi, bình tĩnh cái con khỉ. Lan giới thiệu cái loại người gì cho cô vậy trời!
"Buổi sáng mát mẻ!" Liễu Ninh chợt nói sang đề tài khác. Nếu Lan ở đây chắc chắn sẽ hô to: có người muốn xui xẻo. Nếu đang trò chuyện với Liễu Ninh mà cô ấy đột ngột chuyển đề tài, hãy thận trọng, thận trọng a.
Quả nhiên...
"Ông nhảy xuống dưới, tắm cho tỉnh đi!!!!"Khoé miệng nhếch lên tuyệt mĩ. Chân ưu nhã nhấc lên đạp ông ta rớt xuống sông.
Liễu Ninh đứng dậy đi vài bước, dừng lại. Quay đầu, ôn hoà mỉm cười:"Cho ông thời hạn một tuần trước khi tôi chuyển tới Forks, đổi tên cho tôi. Nếu không..."
Ông rét run gật đầu liên tục. Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp mà quên cả việc leo lên bờ. Cũng quên tức giận. Tựa như bị đạp xuống nước là một việc đúng đắn!
Thời gian trôi nhanh...Tuần sau.
Buổi chiều tà, mặt trời dần ngã về phía tây...
Không khí trong xe nóng bức, toàn thân ông khẽ run cùng ướt đẫm mồ hôi dưới cái nhìn cảnh cáo của Jenny Spears.
"Jenny tiểu thư..."
"Bản lĩnh sắp thời gian của ông thật đáng khen ngợi!"Cô ngắm hình ảnh cây cối chạy dọc xuyên suốt dần phủ một màu đen, thanh âm thanh lãnh.
Cái Lan kia, nhất định cố ý giới thiệu ông ta cho cô đi.
"Thật có lỗi..."
"Nga, ông rốt cục làm nghề gì?"Cô nhướng mày hỏi.
"Tôi là bác sĩ tâm lý!"
Ông ta thành thật trả lời.
Shit!
Cô không có bị tự kỉ. Lan anh mới bị tự kỉ. Cả nhà anh mới bị tự kỉ.
"Luật sư của tôi đâu?"
"Là...luật sư Lan!"
Cô triệt để im lặng.
Xe dừng lại trước cây cầu nhỏ phủ hoa đan xen dây leo.
Cô bước xuống xe, chậm rãi quan sát cảnh quan nhà mới.
Mày thanh tú khẽ nhíu lại. Xoay người nhìn người bác sĩ tâm lí.
Giọng nói ẩn ẩn tức giận, từng như thoát ra từ kẽ răng:
"Đã xong việc của ông. Mời ông về. Đừng nói với tôi là ở lại trị liệu cho tôi. Tôi.hoàn.toàn.bình.thường"
"Nhưng, luật sư Lan lo lắng cô tái bệnh. Đặc biệt..."
"Cút đi cho tôi!!!!"Cô hoàn toàn phát điên.
Đây là loại người gì vậy trời? Sao ông ta có thể tồn tại. ૮ɦếƭ đi cho rồi, sống chật đất, tốn oxi.
"V..â..ng!"Ông té uỵnh trên đất. Hoảng sợ lòm còm bò dậy, lái xe đi.
Jen thả chậm cước bộ đi về phía ánh sáng bên kia cây cầu.
Đập vào mắt cô là căn nhà màu nắng nhạt giản dị cùng khu vườn nhỏ xanh ngát khiến người ta cảm thấy thư thái an nhàn.
Sống ở đây ở hết quảng đời còn lại, là ý tưởng không tồi.
Kiếp trước, Liễu Ninh cuộc sống đủ kích thích rồi, hiện Jenny Spears phải tận hưởng mọi thứ trước khi ૮ɦếƭ. [Ry: Khụ...bạn Jen thân mến, bạn nghĩ quá nhiều rồi. Bạn là n9 đó! ૮ɦếƭ rồi Ed của tôi tính sao đây?]
Căn nhà này không lớn không nhỏ, à ừ, đi đỡ mỏi chân. Điều này cho thấy Jen của chúng ta có bao nhiêu cái lười a. @_@*
Quan sát cảnh quan nãy giờ, cô mới phát hiện ra điều bất ổn. Không có xe làm sao cô đi học, mà trọng điểm là, cầu quá nhỏ làm sao xe chạy vào được a!
Trời ạ, cô rốt cục làm sao mà thiết kế nên chỗ ૮ɦếƭ tiệt này.
Bình tĩnh, ta là thục nữ, là thục nữ không nên tức giận, tức giận sẽ mất đi hình tượng. Cho dù, nơi đây chỉ mình cô phát điên.
Nói đi phải nói lại, Jen thiết kế thật mỹ. Phong cách trang trí đồ vật rất tinh tế trang nhã cùng ấm áp ôn hoà.
Cô mệt mỏi ngã người lên sofa cỡ lớn, mắt mở trân trân nhìn trần nhà.
7h...7h30\'...8h...8h15\'...
Why? Cô vẫn chưa ngủ được...Jen có chút miễn cưỡng đi dạo.
Jen không biết rằng, lần đi này khiến cô sau này dây dưa phức tạp với một người ảnh hưởng đến định mệnh đời cô.
Chưa đi được bao xa, cô liền hối hận, có phải hay không cô bị dư âm tâm thần có vấn đề của thân thể này. Nếu không, sao cô lại vác xác đi dạo vào thời điểm kinh dị phi thường ghê rợn khu rừng.
Aaaa, là tên nào nói buổi tối đi dạo dễ ngủ, cô muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn. Đây là suy nghĩ của cô khi nghe thấy tiếng gào rít như kêu cứu từ xa vọng tới.
Trái tim cô vẫn đập chậm rãi tựa như không hề nghe thấy âm thanh đáng sợ. Cô cúi người nhặt đèn pin run tay làm rớt khi nãy.
Bình tĩnh tắt đèn. Giờ phút này mà bật đèn cùng hoảng sợ, tuyệt đối là hành động đi tìm ૮ɦếƭ.
Xa xa, có ánh mắt khát máu dõi theo...Dưới ánh mắt mời ảo, bóng cô kéo dài trên mặt dấu bình tĩnh bước đi...
Đi vào một mê cung huyền ảo...
Cánh cửa mê cung chậm rãi nghênh đón!
Chạng vạng...
Jen lười nhác mở mắt, đầu tóc rối ren, loạng choạng đứng dậy đi phòng tắm.
*Phanh*Đầu quý giá của cô \'thân thiết\' với cánh cửa phòng tắm.
Lúc này, cô hoàn toàn tỉnh táo làm VSCN.
Ngồi trước bàn trang điểm chỉ có thun cột tóc với lược cùng với các tượng nhỏ thủy tinh tinh xảo.
Jen 囧
Hic... Chào ngày mới là cái trán trắng nõn hiện lên vết bầm tím.
Như vậy, không nên xuất môn. Bởi vì, không có xui quá chỉ có xui hơn a!
Nhưng là, cô phải tìm đường để ra khỏi rừng, để mua xe, để xem trường học ở đâu?
Cô tinh lực dồi dào chuẩn bị thức ăn, đèn pin để tìm đường. Bạn Jen của chúng ta rất tự giác nhận biết bản thân mình sẽ tiếp tục đi lạc không đến ngày mai. Nên hứng trí thu thập đầy đủ như đi cắm trại.
Jen lạc quan rất tin tưởng hạt đậu trên tay sẽ hỗ trợ đường về nhà...mà quên gieo xuống!
Phải nói cô là một người có trí nhớ của "Dory"*!
Sự hưng phấn dần giảm đi theo thời gian hoàng hôn...Cô bắt đầu nhìn lại đường đi...
Khóc không ra nước mắt a! Why? Whyyyy?
Bạn học Jenny \'lại\' mò đường, trong lòng đang mắng tạo hoá của thiên nhiên...Bước chân chợt sững lại.
Kia, là kí hiệu ban nãy mà, cô hình như mới đi qua ban nãy mà. Môi liếm sốt cà chua khi ăn hotdog xong. Ánh mắt lệch khỏi kí hiệu 1cm...chân bất giác lùi lại, xoay người...bỏ chạy!
Cô rất rất ấm ức! Điều này đã chứng minh xuất môn nên xem kĩ lịch hoàng đạo a.
Bởi vì, một con sói đang đuổi theo cô.
Chân vẫn chạy, miệng nhỏ rất bình tĩnh phân tích:
"Bạn sói ( chưa rõ đực cái ) thân mến, tôi đâu có đắc tội bạn, nếu tôi lỡ xâm nhập lãnh thổ của bạn thì thật có lỗi. Nhưng bạn hiểu lầm rồi, tôi thực sự, thực sực lạc đường. Huhu, tôi là người lương thiện a, là vô tội a. Bạn muốn ăn tôi cũng được, tôi nói trước, thịt tôi không ngon, máu không ngọt..."
[Ry: Ta chẳng biết bạn học Jen giải thích kiểu gì nữa]
Bạn Jen của chúng ta vẫn chạy mà chẳng biết bạn sói đã không còn đuổi theo.
Đến một quãng khá xa, bạn học Jen mới ngây thơ thở phào tin rằng mình đã bỏ xa bạn sói.
Mà bạn sói này chính là nam phụ Jacob Black. Còn lí do Jen bị rượt đuổi là ngay chính cô cũng không ngờ được. Nếu cô biết được chắc chắn sẽ tức hộc máu cùng lời thề căm phẫn được tuyên cáo.
Đã về khuya, không khí thanh lãnh, sương mù càng lúc càng dày đặc cộng thêm tiếng sói chu, Jen liền xác định trên cây an toàn hơn.
Ngay sau đó, cô lập tức hối hận.
Balô rơi xuống đất trong lúc cô loay hoay vị trí yên vị.
Mà điều khiến cô ân hận là con sói đáng ૮ɦếƭ ban nãy từ đâu ra tha balô đi.
Ten...ten...ten...tèn...Nguy cơ ૮ɦếƭ đói được thành lập!
Thối sói lúc nào đã đổi tập tính ăn chay cùng làm thổ phỉ rồi.
Bình minh lên...
Mệt mỏi đói khát thiếu ấm dẫn cô vào giấc ngủ.
Gió phiêu đãng phát tán mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể đang rỉ mồ hôi của Jen trong không trung.
Bóng dáng màu xám từ xa hít một hơi dài khẽ liếm môi thị huyết.
Hắn nheo mắt nhìn con gái tóc xám tro trên cây…
Điện thoại trong túi quần run lên. Mắt thoáng qua tia buồn phiền.
"Alice, cô nên có lí do chính đáng" Giọng hắn lành lạnh, vừa mở miệng là đã đe doạ.
Bên kia Alice thoáng rùng mình, mắt vô tội nhìn mọi người, nói:
"Rất chính đáng! Là có liên quan tới an nguy của em, Eward! Vậy có quan trọng hay không?"
Edward híp mắt liếc mắt tiếc nuối nhìn bóng dáng nhỏ, trả lời:"Tôi lập tức về!"
Edward nháy mắt biến mất lưu lại bóng dáng nhỏ thanh dịu lòng người lấp lánh trong nắng sớm trong suốt.