Lạc Lối Giữa Danh Vọng - Chương 18

Tác giả: Trần Dục Sâm

Những lời của Điềm Liên cứ văng vẳng bên tai cô, hết lần này đến lần khác cô ấy bắt buộc Tư Duệ phải chủ động liên hệ với người kia, tìm cách hòa giải và cầu khẩn.
Cô bị ép rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, chỉ mới vừa nêu tên kẻ chủ mưu ra đã khiến cho bọn họ hồn phi phách lạc, nếu thật sự đem sự tình chi tiết từng điểm một toàn bộ đều nói đủ hết. Chỉ sợ đám người này không xem Lôi Dực là quỷ mà sợ hãi, nhưng sẽ chuyển sang mà hãi hùng cô.
Cho dù có cố gắng hình dung ra thế nào, cô cũng đều không nhớ ra được hắn rốt cuộc có đã từng đối với cô như vậy chưa, từng như những lời mà bọn họ đều dùng để miêu tả một kẻ máu lạnh vô tình.
___
- Tính chất công việc dày đặc như vậy à, đến bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi đến đây chơi bời sao ông chủ Lôi?
Người đàn ông nâng ly rượu kẹp giữa hai ngón tay, tựa tiếu phi tiếu đưa lên môi. Gã mang dáng vẻ của một kẻ có thân phận cao quý, đang rất chuyên chú thưởng thức vào món đồ ngon của mình, ánh mắt bình lặng tựa hồ nước lạnh lẽo nhưng lại không hề có nửa điểm đơn thuần, chốc chốc sẽ bất giác cuồn cuộn như sóng biển dữ dội và hung tợn, tỏa ra khí tức dũng mãnh của sự tà ác vạn phần.
Ngũ quan gã đẹp tựa như được tạo hóa dày công điêu khắc, làn da màu đồng ẩn hiện dưới cổ áo sơ mi tối màu mở toang hai chiếc cúc, cả người phản phất khí thế cao quý không ai sánh bằng.
- Bớt đùa bỡn đi, lúc tôi và Khắc Thần cùng nhau nâng chén giải tỏa căng thẳng. Lúc ấy chú ở đâu? Bao nhiêu lần đều không thấy mặt còn dám lên tiếng chất vấn?
Lôi Dực nhếch môi nhìn Cung Nghiêm Thành, tùy tiện vứt chiếc áo vest khoác ngoài sang bên cạnh, sau đó cả thân thể to lớn chìm vào ghế sofa thượng phẩm. Tư thế phóng túng lại không hề mất đi khí chất, ngược lại còn càng tăng thêm vẻ phong độ bất cần.
- Được được! Xem như là lỗi của tôi, bây giờ hai vị đại nhân không biết có thể cho tại hạ đây một cơ hội lấy công chuộc tội không nhỉ?
Khóe môi gã dần dần cong lên, đôi mắt giảo hoạt của loài lang sói tràn ngập ý cười.
- Chỗ của tôi dạo gần đây hàng ngon rất nhiều, trắng tròn lại là loại 1 chưa qua sử dụng. Hôm nay đặc biệt hẹn hai người đến để vui vẻ một trận.
- Thành! Chú đúng là luôn thích đùa kiểu xát muối như thế, đâu phải chú không biết Triệu tổng của chúng ta đang vẫn còn trong thời gian để tang cho mối tình chung thủy đã qua. Tâm trí đâu mà dùng đồ chú tặng?
Lôi Dực nhàm chán mở lời, hai mắt nhắm hờ nghỉ ngơi, thư giãn thả tâm tư vào điệu nhạc huyền ảo, gương mặt góc cạnh cương nghị đầy sức hút có thể câu hồn bất cứ một ai.
- Đùa à, đừng nói với tôi là lâu đến như vậy rồi chú vẫn còn làm Liễu Hạ Huệ đấy nhá?
Gã hớn hở liếc mắt về phía Triệu Khắc Thần, giọng nói vô cùng chậm rãi rõ ràng nhưng không thể giấu được ý tứ nghi hoặc.
- Đều là long tầm long hổ tầm hổ cả thôi, chuyện vui của tôi đã cũ cả rồi. Sao chúng ta không chuyển sang quan tâm đến ông chủ Lôi đang ngập tràn tâm sự nhỉ?
Khắc Thần ngẩng đầu khỏi bóng tối, những người đàn ông cực phẩm như bọn họ tụ hợp lại một nơi là bằng chứng thiết thực nhất cho cái gọi là sự ưu ái của tạo hóa đã ban.
- Thời gian này đang chơi với cô diễn viên nào đấy, hứng thú không ngớt lại còn cho phép cô ta mang thai.
Cung Nghiêm Thành bất ngờ đến độ thiếu chút nữa trừng mắt nhìn Lôi Dực. Động tác tao nhã đặt nhanh ly rượu xuống, ngã người ra phía sau đặt tay lên thành sofa màu đỏ đậm, cực kỳ hứng thú để lắng nghe chuyện vui.
- Có đùa không vậy? Kim chủ chỉ thích chơi nhưng lại luôn căm thù ràng buộc có thể để cho gà của mình to bụng lên à? Chuyện này khó tin quá đấy.
- Mẹ kiếp! Không nhắc thì thôi, nói đến lại càng muốn điên lên.
Lôi Dực nghiến răng cầm lấy ly rượu một hơi tu sạch, trong mắt vẫn còn có thể nhìn thấy được những mảnh vụn của cơn sóng dữ đã trôi qua.
- Hôm trước chẳng phải vừa báo hỷ sự cho tôi sao? Đừng bảo là gà của anh giở chứng đấy.
- Còn có cả giở chứng sao? Haha trên đời lại có cô minh tinh nào dám giở chứng với ông chủ Lôi nhỉ, quả thật là thú vị.
Cung Nghiêm Thành đã quen làm một kẻ thích đâm vào vết thương của huynh đệ, đã là chuyện càng liên quan đến hai người trước mặt gã lại càng quan tâm.
- Đứa nhỏ mất rồi
Hắn xoa xoa đỉnh đầu đang nóng bừng bừng, nương theo ánh mắt của Cung Nghiêm Thành mà phun ra vài chữ phẫn hận.
Phòng VIP đặt cạnh hộp đêm Sa Đọa, có thể từ đây nhìn thấy rõ ràng từng chút một khung cảnh của buổi thác loạn đang diễn ra, nơi này nằm ở tầng 69 của tòa nhà ROYAL, những chỗ sang trọng bật nhất thế này quả thật rất hợp với phong thái của những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu như bọn họ.
- Chỉ là một đứa nhỏ và một con đàn bà không hiểu chuyện, muốn có bao nhiêu mà không được. Cần gì phải muộn phiền nhọc tâm?
Gã khẽ cười, loại người như bọn họ nếu có động lòng thì cũng chỉ là phúc bất trùng lai họa vô đơn chí.
- Không chỉ đơn giản giống như trước đây, chơi xong chán rồi liền không lưu tâm mà tùy tiện vứt bỏ. Có thể khiến tôi cảm thấy đau lòng, bấy nhiêu thôi cũng đủ để cho Đỗ Tư Duệ trở nên khác biệt rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc