Lục Tử Sâm và Giai Kỳ tựa sát vào nhau, họ cùng nhau chờ đợi. Thời gian như ngưng đọng lại, chẳng biết đã mấy tiếng hay mấy ngày trôi qua rồi. Bỗng từ trên đỉnh đầu loáng thoáng có tiếng máy bay trực thăng. Giai Kỳ bừng tỉnh, cô lay lay người Lục Tử Sâm
” Anh có nghe thấy tiếng gì không, có phải..?”
Rõ ràng anh cũng nghe thấy, bởi vì anh lập tức với lấy cái xẻng ra sức đập vào tảng đá, mỗi lần đều dùng mười phần lực. Giai Kì ở bên cạnh hét lên
” Chúng tôi ở đây… làm ơn cứu chúng tôi”
Trời không phụ lòng người, không bao lâu sau một giọng nói hướng về phía bọn họ.
” Mau… bên này….còn có người sống”
Lục Tử Sâm và Giai Kỳ được cứu ra. Ngồi trong cabin, họ được tiến hành sơ cứu vết thương và truyền nước muối. Vừa hạ cánh xuống New Jersey, 2 người họ vào khách sạn tắm rửa, đi ăn uống, rồi đặt hai vé về thành phố A ngay trong đêm.
[….]
Sau khi về thành phố A, Lục Tử Sâm bị sốt. Nghe có vẻ hơi khó tin, một cô gái như Giai Kỳ lại chẳng hề gì mà đàn ông như anh lại ngã bệnh. Những ngày nay, cô là người chịu trách nhiệm chăm sóc cho anh. Cảm giác giống như cô vợ nhỏ.
” Tử Sâm, em mới nấu cháo anh ăn nhé”
Lục Tử Sâm bị bệnh rồi tính khí hệt như đứa trẻ
” Cả ngày hôm qua đã ăn cháo rồi, em muốn độc ૮ɦếƭ tôi sao”
” Thôi nào, ăn nốt sáng nay nữa thôi. Không phải anh nói em nấu ăn ngon sao”
” Nếu không phải em nấu ngon, tôi sẽ nể mặt ăn sao”
” Rồi rồi, em đút anh nhé”
” Em xem tôi là trẻ con để dỗ dành hả”
Nói thì nói vậy, nhưng vẫn để Giai Kỳ đút cho. Thật quá ấu trĩ mà!
Đúng lúc đó thì Tần Tống đến thăm. Giai Kỳ hơi ngại ngùng, không biết phải ứng xử thế nào. Để chén cháo qua một bên, đứng bất động.
” Tìm tôi có chuyện gì”
Tần Tống là dáng vẻ thư sinh, khi cười lên càng ấm áp, ôn hòa. Không có vẻ gì là một tay đua xe, người thủ đoạn trên thương trường.
” Đến xem cậu ૮ɦếƭ chưa”
” Vậy phải làm Tần tổng cậu thất vọng rồi “
Tần Tống đến, tâm trạng Lục Tử Sâm rõ ràng có chút tốt lên. Thấy vậy, Giai Kỳ liền muốn rời đi nhường không gian cho 2 người đàn ông.
” Em có chút chuyện ở dưới bếp, hai anh cứ nói chuyện nhé”
Giai Kỳ đi rồi, Tần Tống liền ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
” Ở ngay trung tâm địa chấn, lại mang theo một người phụ nữ sống sót đi ra, rất bản lĩnh nha”
” Cô ấy cũng không giống những người khác, rất kiên cường”
Anh nhớ cô không hề hoảng sợ, không khóc… à có một lần vì tay anh bị thương.
” Cậu cũng đừng nói với ai chuyện này, nhất là 2 ông bà ở nhà tôi”
” Tử Sâm cậu đến Newyork ngoại trừ trợ lý thì không ai biết. Khả năng bưng bít thông tin còn lợi hại như vậy”
” Đừng có nghĩ tôi không biết cậu đang nói móc tôi. Nguyễn Lăng đâu?”
” Thằng nhóc đó mấy hôm nay bị cha vứt sang nơi nào rồi. Đúng rồi, vài hôm nữa là sinh nhật cậu, năm nay có muốn chơi lớn không”
Lục Tử Sâm thoáng khựng lại, đúng là 4 hôm nữa sẽ đến sinh nhật anh.
” Năm nay không tổ chức”
Tần Tống liếc nhìn về phía cánh cửa, lại nhìn về Lục Tử Sâm, khuôn mặt gian manh
” Ôm được mỹ nhân trong tay, liền không nhớ đến bạn bè nữa. Ha, cậu nhớ nhẹ nhàng một chút, em gái vừa mới trãi qua cú sốc lớn nha”
Tần Tống cố ý kéo dài ấm cuối, Lục Tử Sâm liền quăng cái gối đầu về phía hắn
” Cút đi”
Hắn nhanh nhẹn tránh được, khi đi còn không quên bỏ lại một câu
” Không làm phiền thế giới riêng của hai người”
Giai Kỳ vừa chuẩn bị xong bánh ngọt để đem lên, thì gặp ngay Tần Tống đi xuống.
” Anh về luôn sao”
” Ừ, làm phiền em rồi, không cần tiễn đâu”
Tần Tống để lại một nụ cười còn ấm áp hơn cả gió xuân rồi đi một mạch ra ngoài cửa.
Hắn cảm thấy tâm bây giờ rất phiền loạn, ánh mắt hắn không tự chủ mà luôn muốn nhìn cô lâu hơn một chút. Lục Tử Sâm nói cô kiên cường, một cô gái có xuất thân như thế thì sao có thể không kiên cường. Hắn có chút đồng cảm với với cô, bản thân hắn cũng là đi lên từ khó khăn, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Hắn thấy cô dỗ dành, đút cháo cho Lục Tử Sâm, khung cảnh ấm áp, hài hòa đến cực điểm. Tâm lại nổi lên chút ghen tuông. Chắc chắn không phải là vì cô đâu nhỉ, chỉ vì tại sao Lục Tử Sâm vẫn có thể hạnh phúc như vậy. Đúng thế, hắn sẽ tìm cách phá nát sự hạnh phúc này.