Là Thầy Hay Là Chồng? - Chương 10

Tác giả: Diệp Hy

Hôm nay Bội Vy ngủ quên, thức dậy thì đã hơn bảy giờ sáng mà trường cô thì bảy giờ ba mươi đã vào học. Tuy là thiên kim tiểu thư nhưng Bội Vy không có thói quen đưa đón, cô thích sống thoải mái, nên thường ngày cô hay đi xe buýt đến trường. Bây giờ có bắt xe buýt cũng phải đợi hơn ba mươi phút nữa mới có chuyến tiếp theo ><
Lâm An Vũ thấy Bội Vy khốn đốn thì hả hê lắm, bèn ra giọng nghĩa hiệp, vừa thắt cà vạt vừa lơ đễnh nói:
"Hay là cứ đi chung với tôi đi"
Bội Vy lắc đầu nguầy ngậy:
"Đi chung với anh người ta sẽ hiểu lầm"
Lâm An Vũ ra vẻ khó hiểu:
"Hiểu lầm? Hiểu lầm tôi và cô có quan hệ mờ ám hả?"
Anh ta tiếp tục xoa xoa cằm:
"Cũng đúng, thực ra tôi và cô chẳng có quan hệ mờ ám nào cả. Chúng ta chỉ đơn giản vừa là thầy vừa là trò lại còn vừa là chồng vừa là vợ hợp pháp"
Bội Vy nghe mớ bòng bong anh ta giải thích mà đau hết cả đầu! Cô cảm thán:
"Tha cho tôi đi, cái mối quan hệ râu ria mà anh nói có phải còn đáng sợ hơn hai chữ mờ ám không hả?"
Nói tới đây cô chợt nghĩ tới một biện pháp tuyệt vời: LẠC DĨNH CHÂN. Gọi điện bảo anh ta tới đón! Trời vậy mà nghĩ không ra, như vậy vừa tiết kiệm lại vừa còn an toàn nữa. Chỉ trong mười phút sau, Lạc Dĩnh Chân đã có mặt đón Bội Vy, anh ta hớn hở vỗ vỗ tay ga vừa cười vừa cài nón bảo hiểm cho Bội Vy:
"Bội Vy, cuối cùng cậu cũng chịu để cho mình chở đi học"
Bội Vy cũng không hà tiện nụ cười với Lạc Dĩnh Chân, cô thúc giục:
"Cậu vui là được, nhanh đi trễ bây giờ"
Xe của Lạc Dĩnh Chân tuy không phải xe ô tô như Lâm An Vũ nhưng lại là một con moto phân khối lớn chạy với tốc độ siêu nhanh, thuốc loại đua chuyên dụng.
Lúc Lạc Dĩnh Chân đánh xe quay ngược lại, anh ta thoáng thấy một con siêu xe đỗ cách mình khá xa trông hơi quen quen. Tuy là cách một lớp kính, nhưng Lạc Dĩnh Chân lại cảm nhận được có một ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về hướng mình làm anh ta rét cả sống lưng!
Xe của Lạc Dĩnh Chân đỗ không bao lâu thì Lâm An Vũ cũng tới. Mấy nữ sinh gặp anh đều cúi đầu thật thấp để che đi sự ngại ngùng:
"Chào thầy Lâm"
"Chào thầy"
"Ừm" Lâm An Vũ không mặn nhạt đáp lại. Thái độ này càng khiến các sinh viên nữ thêm điên cuồng.
Thực ra thì hôm nay tâm trạng của bạn giáo sư nào đó cực kỳ tệ! Vợ không đi với mình mà chạy tới đi với cái tên ở xó xĩnh nào đó, hừ! Nhiều lúc anh thật muốn chạy đi tuyên cáo mối quan hệ của hai người để cái đám vệ tinh kia bớt lỡn vỡn cho rồi!
Vào lớp với lớp băng trên mặt, mọi người đều ngầm hiểu "Hôm nay tốt nhất nên im lặng!". Bội Vy thì lại không quan tâm, cô cười với Lạc Dĩnh Chân, anh ta bị nụ cười này của Bội Vy làm cho mê mẩn nhất thời không chú ý bài học. Lâm An vũ giảng được hơn một nửa thì lửa giận bốc lên, anh lạnh lẽo nhìn xuống đôi "uyên ương rẽ nhánh" kia:
"Lạc Dĩnh Chân, em đứng lên trình bày lại cho tôi những nội dung tôi vừa giảng"
Thấy vậy, cả lớp đều im phăng phắc trong lòng đánh một tiếng "đùng" thế là Lạc Dĩnh Chân lại gặp nạn!
"Thưa thầy, em..." Lạc Dĩnh Chân ấp a ấp úng, kỳ thực nãy giờ anh ta có nghe lọt tai chữ nào đâu chứ
Lâm đại giáo sư càng thêm tức giận:
"Bài chép phạt hôm trước tới đâu rồi?"
"Dạ, sắp xong rồi"
Lâm An Vũ lạnh lẽo nói:
"Chép gấp đôi cho tôi! Tiết này đứng hết buổi, có thắc mắc gì không?"
"Thưa thầy,... không có!"
Đệch! Không thắc mắc mới là lạ, tự nhiên hành xác con nhà người ta thế này, oa...oa....oa!
Hôm nay Lâm An Vũ về trễ, Bội Vy thỏa sức mà xem phim Đoremon dài tập không bị anh ta chọc quê là đồ trẻ con nữa, haha vui quá! Tung ta tung tăng ngồi trên ghế, xem được hơn một nửa thì có điện thoại gọi tới. Bội Vy với lấy thì thấy số của Lâm An Vũ, cô thong thả nhấc máy:
"Alo"
Bên kia đầu dây âm thanh hỗn loạn, tiếng của một người đàn ông trả lời:
"Cho hỏi, em là vợ của thầy Lâm phải không?"
Vợ của thầy Lâm? Đây là số của Lâm An Vũ mà? Nhìn lại màn hình thì đúng là số của anh ta! Bội Vy thận trọng hỏi lại:
"Đúng vậy, xin hỏi sao anh lại cầm máy của chồng tôi?"
Hỏi xong câu này Bội Vy thực sự thấy buồn nôn, gọi Lâm An Vũ là "chồng tôi" đành chịu, lấy được thông tin trước đi đã. Người đàn ông giọng nói cũng khá quen, ông ta nhanh chóng nói:
"À, tôi là Trương Quán Vinh là đồng nghiệp dạy cùng trường với thầy Lâm. Cô có thể đến nhà hàng Thịnh Quản đón chồng cô được không? Thật ngại quá, anh ấy bị ép uống hơi say"
Nghe tới đây Bội Vy giật cả mình, là thầy Trương thảo nào giọng nghe quen thế! Làm sao giờ Lâm An Vũ cái tên hư thân mất nết này, không uống được còn bày đặt đi tới mấy cái bữa tiệc này làm gì cơ chứ, bây giờ... làm sao đón anh ta đây? Ở đó chắc chắn có nhiều thầy cô lắm, đến đó chả khác nào tự tìm ૮ɦếƭ bại lộ quan hệ mất. Mà không đến thì... mặc kệ Lâm An Vũ hay sao?
Nghĩ nghĩ một hồi Bội Vy quyết định ăn mặc kín đáo chỉ hở ra năm ngón tay thôi. Tự soi mình trong gương trùm kín mít từ đầu tới chân, đeo luôn cả cặp kính to bản, kiểu này... chắc không sao đâu nhỉ? Xách túi ra khỏi nhà, bắt taxi đến Thịnh Quản, Bội Vy nhìn thấy có rất nhiều thầy cô ngồi bên trong còn thầy Trương thì đang dìu Lâm An Vũ đứng trước cửa nhà hàng, hình như đang chờ cô. Nhanh chóng bước xuống xe, Bội Vy quay lại nói với tài xế:
"Anh chờ tôi mười phút, tôi sẽ quay lại ngay"
Đi tới chỗ thầy Trương, Bội Vy cố gắng để cho giọng của mình thật mềm mại:
"Chào anh, tôi là vợ của An Vũ. Thật sự cảm ơn anh đã gọi điện cho tôi, tôi còn đang lo anh ấy có biết đường về không nữa"
Thầy Trương thấy Bội Vy ăn mặc kỳ quái thì cũng khá khó hiểu, nếu người ta đã nói vậy rồi thì ông ấy cũng không tiện hỏi, đành nói:
"Chuyện nên làm mà, để tôi giúp cô đưa anh ấy lên xe"
Lên xe rồi, đi được một quãng Bội Vy mới mở khẩu trang ra nhìn Lâm An Vũ:
"Suýt nữa tôi tắt thở vì anh rồi"
Lâm An Vũ say khướt, trong miệng cứ lèm bà lèm bèm:
"Về v...ới v...ợ"
"Vợ tôi ch....ờ"
Không hiểu sao nghe tới đây, Bội Vy cảm thấy tim mình thắt lại....
Về đến nhà, Bội Vy vắt cạn sức lực mà đưa anh ta vào được tới phòng khách. Thả ngồi xuống sofa, Bội Vy lay lay Lâm An Vũ:
"Này, anh có sao không?"
"...."
Bội Vy hết cách, định để anh ta ở đó mà đi ngủ nhưng lại không đành lòng. Người anh ta toàn mùi rượu, mặt mày khô rát. Cuối cùng đành phải ra tay mà lau chùi giúp. Trong suốt quá trình, Lâm An Vũ ngoan ngoãn đến kỳ lạ. Thay cho anh ta được mỗi cái áo thôi, còn cái quần thì... thôi, khó quá cho qua đi ha! Tiếp đến là lau mặt, người khác khi say thì mặt mày u ám còn cái tên yêu nghiệt này khi say thì... quyến rũ muốn ૮ɦếƭ! Lau có cái mặt mà Bội Vy ngồi ngắm hết cả tiếng đồng hồ, trong lòng còn đắc ý "Chồng ta thật đẹp trai!!!"
Bội Vy thở dài một hơi, haizz bây giờ thì hiểu cảnh chăm sóc người say rượu thật chẳng dễ dàng gì! Không biết sáng mai anh ta thức dậy sẽ nói câu gì đầu tiên nhỉ?
Lâm An Vũ thức dậy với vẻ mặt hoảng hốt, hôm qua suýt chút thì anh ta tiêu rồi! Trái đất đúng là tròn thật, lại để anh ta gặp lại Mạc Dung....
Bội Vy đang dọn bữa sáng trong bếp, thấy Lâm An Vũ bước vào thì hờ hững hỏi:
"Hôm qua đi chơi vui không?"
Lâm An Vũ không biết cô đi đón mình, nên ngồi xuống vừa lấy muỗng vừa nói:
"Tôi đi tiệc, không có đi chơi?"
"Vậy sao? Vậy hôm qua anh về bằng cách nào?"
Lâm An Vũ không phát hiện bất thường, vẫn bình tĩnh mà nói:
"Thì tôi lái xe về"
"Thế xe đâu?"
Nghe đến đây Lâm An Vũ giật mình. Ừ nhỉ? Xe mình đâu rồi? Anh ta đứng bật dậy:
"Oái, vậy tôi về bằng cách nào?"
Bội Vy thong thả nói:
"Tôi đón anh về"
"...."
Sau đó thì bạn giáo sư nào đó xấu hổ cúi gằm mặt xuống, ăn lấy ăn để mà không dám ngẩng lên nhìn phu nhân nhà mình. Mất mặt. Mất mặt quá mà, huhuhu TvT!!!
-----------------------------------
Suốt buổi ngày hôm nay Lâm An Vũ tự thấy mình hổ thẹn nên trong giờ giảng không dám làm bừa nữa, yên yên ổn ổn mà làm một giáo sư gương mẫu a~~!!
Vừa hết giờ học, Lâm An Vũ liền rẽ sang hướng tây của trường để lấy xe. Thông thường thì nhà giữ xe nằm phía đông, nếu đi hướng tây vòng ngược lại thì cũng mất khoảng mười phút. Không biết anh ta định làm gì, Bội Vy thấy có vẻ kỳ quái bèn đi theo. Tình cờ phát hiện ra một chuyện chẳng vui vẻ gì....
Lâm An Vũ vừa đi được nửa đường thì có một người phụ nữ chắn trước mặt anh ta, trang phục thì giống như giảng viên trong trường, cô ta quay lưng lại nên Bội Vy không nhìn rõ mặt. Chỉ nghe họ nói vài câu:
"An Vũ, em có chuyện muốn nói với anh"
Lâm An Vũ lạnh lùng đáp lại:
"Chúng ta không còn gì để nói"
Người phụ nữ kia có vẻ rất đáng thương, khi nghe câu nói đó Bội Vy thấy vai cô ta run run, dường như rất khổ sở. Cô ta tiếp tục nói:
"Em biết, anh còn hận em. Nhưng hãy cho em một cơ hội, em hứa sẽ không bao giờ làm anh tổn thương nữa, em xin anh...."
Lâm An Vũ không nói lời nào, người phụ nữ kia lại nói tiếp:
"An Vũ, anh tin em thêm lần nữa được không? Em đã vì tìm anh mà từ bỏ giấc mơ ở Mỹ, anh đừng đối xử với em như vậy"
"Không như vậy thì cô muốn thế nào? Như trước kia sao?"
Nói xong câu này, Lâm An Vũ đi thẳng bỏ mặc người phụ nữ đang khóc nghẹn ngào ở đó mà không ngoảnh mặt lại. Điệu bộ chán ghét cực kỳ!
Bội Vy cảm thấy giữa họ có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng, nếu không với một người lịch thiệp như Lâm An Vũ sẽ không bao giờ nói nặng lời như thế...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc