Là Thầy Hay Là Chồng? - Chương 09

Tác giả: Diệp Hy

Vừa về tới cửa đã thấy Lâm An Vũ chễm chệ vắt chân lên sofa vừa ăn quà vặt vừa xem TV. Bội Vy xông đến hỏi anh ta:
"Cái tên họ Lâm kia, chẳng phải là chỉ trốn có một tiết thôi sao? Con người anh có phải là quá nhỏ nhen rồi không? Hằng ngày tôi đều nấu cơm hầu hạ anh ăn uống, vậy mà lỡ trốn có một tiết anh lại chạy đi tuyên cáo thiên hạ là sẽ phạt tôi. Anh có còn phong độ không hả?"
Lâm An Vũ vẫn ưu nhã ngồi tại đó, xem ai kia như là không khí. Anh ta nhấp nháy khóe môi:
"Tại sao bỏ tiết?"
"Tôi bị đau bụng" Bội Vy ấm ức trả lời
"Tại sao đau bụng?" câu này hình như có bẫy??? Nhưng Bội Vy đang tức giận nên không suy nghĩ nhiều, nói luôn:
"Tối qua ăn nhiều kem quá"
"Ồ, hóa ra là vậy"
Lúc này Lâm An Vũ không còn bình thản nữa. Anh ta từ từ đứng dậy khỏi sofa, đi từng bước từng bước về phía Bội Vy. Theo bản năng, Bội Vy cảm thấy có điều không ổn bèn lùi lại. Kẻ tiến người lùi cho tới khi Bội Vy bị ép vào góc tường. Lâm An Vũ chống một tay lên tường ngang cổ Bội Vy, mặt kề sát tai cô.
Oái, sao tự nhiên Bội Vy thấy với khoảng cách này tim mình đập mạnh hơn bình thường nhỉ? Lâm An Vũ phả làn hơi ấm nóng vào tai Bội Vy, giọng nói đầy tức giận nhưng lại rất dụ hoặc:
"Đi ăn kem với tên đó vui như vậy, đau bụng thì có là gì? Dám bỏ tiết của tôi mà còn chạy tới nói lí với tôi. Em xem tôi không dám làm gì em sao?"
"Anh...." Bội Vy ú ớ cả nửa ngày chỉ biết lắp ba lắp bắp "anh...anh"
Tình huống này sao giống đang ghen thế nhỉ? Ý nghĩ ấy thoáng lướt qua nhưng Bội Vy lập tức gạt phăng đi, cái tên này căn bản là muốn chọc cô tức ૮ɦếƭ thì có!
Không đợi Bội Vy trả lời, Lâm An Vũ đã buông ra. Quay người lại đi về phòng bếp, vừa đi vừa nói:
"Sau này có còn dám ăn kem nữa không? Hừ"
"Còn đứng đó làm gì, mau đến nấu cơm cho bổn vương nào!!!"
Được rồi được rồi! Anh là "Bổn vương" còn tôi là "Bổn nô tì"!!! Bình đẳng giới ở đây hình như vô dụng! Hừ!!!
Hôm nay, Lâm An Vũ hạ quyết tâm phải "thanh lí môn hộ". Cho ai đó biết, cái gì gọi là quyền lực...
Buổi sáng, tại một lớp học của trường Đại học D...
"Trần Bội Vy, trình bày lí do hôm qua em trốn tiết?" vị Lâm giáo sư đàng hoàng đạo mạo đang chất vấn cô sinh viên "hư hỏng" của mình.
Bội Vy đã sớm biết hắn sẽ phạt cô, chỉ là tới lúc nghe tên mình bị gọi thì vẫn thấy sợ hãi. Đồ ૮ɦếƭ tiệt! Đồ nhỏ nhen! Sáng nay cô còn cố tình chạy đi ủi áo cho hắn mà bây giờ hắn ở đây hại cô thế này.
Bội Vy tuy có tức nhưng lại không thể hiện ra mặt, cô ấp úng:
"Thưa thầy, cái đó..."
Lâm An Vũ nhướng mày:
"Sao?"
Trước sau gì cũng bị phạt, thôi thì khai đại ra lí do nào đó cho rồi. Bội Vy lấy hết dũng khí nói:
"Em ngủ quên!"
Nghe Bội Vy trả lời, cả lớp hít vào một ngụm khí lạnh. Mặc dù Lâm giáo sư đẹp trai phong độ nhưng lại nổi tiếng nghiêm khắc, là vị giảng viên suy nhất của trường mà không một sinh viên nào dám giỡn mặt trong giờ của anh
Lâm giáo sư đen mặt:
"Hay cho câu ngủ quên! Về nhà chép phạt một nghìn lần bài Kinh tế trọng điểm tuần sau nộp cho tôi"
A đù! Được! Được lắm Lâm An Vũ! "Kinh tế trọng điểm" giảng trong bốn tiết, mỗi tiết giáo án dài ba mặt giấy A4. Chép phạt một nghìn lần!!!
Không dừng lại ở đó, vừa vào tiết mới chưa bao lâu Lâm An Vũ đã chất vấn Lạc Dĩnh Chân:
"Lạc Dĩnh Chân, tiết trước em có nắm bài kỹ không?"
"Thưa có" Lạc Dĩnh Chân thong thả đáp
"Vậy trình bày sự suy sụp của chủ nghĩa kinh tế hai mặt trên thị trường hiện nay"
Ớ? Cái này, có nghe qua nhưng chưa có tìm hiểu! Ớ? Làm sao giờ? Lạc Dĩnh Chân bối rối:
"Thưa thầy, em... chưa tìm hiểu kỹ phần này"
"Không sao" nghe thế Lạc Dĩnh Chân thở phào, nhưng còn nửa câu tiếp theo khiến hắn xanh mặt
"Không sao, về nhà chép một nghìn lần bài Tối đa hóa hiệu suất là hiểu"
Ặc! Cái này còn ác hơn nữa! Cả lớp nghe xong ai nấy đều rùng mình, không biết hai ôn thần này đắc tội gì với Lâm giáo sư mà sao bị phạt ác như vậy! Vì đã có hai tấm gương sáng chói phía trước nên tiết học hôm nay cực kỳ an tĩnh, ngay cả tiếng muỗi kêu cũng nghe thấy rõ.
Trải qua xong tiết học của Lâm An Vũ, Bội Vy như bị rút xương. Không còn khí lực nào mà học tiếp, cả buổi chỉ ngồi thở và thở. Lạc Dĩnh Chân thì không thể tin nổi, một người hoàn hảo như anh ta mà cũng có ngày mất mặt như thế, suốt buổi đều mang nét mặt bàng hoàng! Nhưng mà đến lúc đó họ vẫn còn chưa hiểu là tại sao mình lại bị như vậy...(Tội cho hai kẻ ngây thơ ^^)
Bội Vy thở hồng hộc xông vào nhà, ngồi đợi Lâm An Vũ về rồi tính sổ với anh ta. Đợi mãi, ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ đến khi ngủ gật luôn trên sofa.
Lâm An Vũ về nhà, mở cửa ra thấy "cô vợ" nhỏ kiêm "sinh viên" nhỏ của mình đang ngủ gật trên ghế. Dáng vẻ có chút non nớt nhưng lại khiến lòng anh rạo rực. Không kìm được, Lâm An Vũ tiến lại gần ngắm nhìn một lúc lâu. Đúng lúc mấu chốt định đặt trên trán cô một nụ hôn thì đột nhiên Bội Vy mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, Bội Vy có chút thất thần hỏi anh ta:
"Anh về rồi à?"
"Ừm" Lâm An Vũ đáp
Nhưng mà sự thất thần đó kéo dài chưa được bao lâu, Bội Vy lập tức nhảy xổ tới xắn tay áo lên, trừng mắt với Lâm An Vũ:
"Về rồi thì tốt, hôm nay bà đây quyết sống mái với ngươi một trận"
Thái độ này.... Thay đổi quá nhanh rồi, Lâm An Vũ chưa kịp tránh né thì Bội Vy đã xông tới. Cô điên cuồng nhéo anh ta, Lâm An Vũ vừa chạy vừa kêu:
"Oái, cô làm gì vậy?"
"Đòi công bằng, ngươi dám cho bà đây chép phạt một nghìn lần. Bà sẽ nhéo anh một nghìn cái" Bội Vy vẫn điên tiết mà lao tới
"Cứu tôi, cô có còn là học trò không đó hả? Có học trò nào mà dám phi lễ vậy không?"
Lâm An Vũ cố gắng tự bào chữa. Nhưng Bội Vy không nghe lọt tai, cô vẫn điên cuồng cấu nhéo, vừa cấu vừa nói:
"Là thầy hay là chồng? Anh nói tôi nghe!"
Một câu hỏi làm bạn giáo sư nào đó cứng họng. Là thầy thì không được nhưng là chồng mà đối xử với vợ mình như vậy thì đúng là "Tội đáng muôn ૮ɦếƭ"!!!
Tại căn hộ sang trọng bậc nhất Hoàng Kim....
Sau một hồi ăn đủ "liên hoàn chưởng" của Bội Vy, cuối cùng Lâm An Vũ đành phải cầu xin cô tha cho. Bội Vy hả hê, vừa lên mặt vừa nói:
"Tha cho anh à? Cũng được, nhưng mà...."
Lâm An Vũ mặt mày méo mó, da thịt đau đớn mà gào rú:
"Nhưng gì nữa? Cô có biết là suýt chút nữa gây ra án mạng rồi không hả!"
"À, vậy anh có muốn tôi gây ra án mạng thật không?"
Vừa nói Bội Vy vừa tiến lại gần. Lâm An Vũ lông tơ dựng đứng cả, nhảy cẫng lên vội hét:
"Cô tránh xa tôi ra, cô muốn gì nói đi. Tôi làm hết, đừng... đừng có qua đây"
Bội Vy thong thả gác chân lên ghế, dáng đúng kiểu bá vương ngạnh thượng cung mà nhàn nhã hỏi:
"Vậy chép phạt còn bao nhiêu lần?"
"Chín trăm" Lâm An Vũ đáp
Cái giá này có phải là quá rẻ rồi không? Bội Vy không hài lòng:
"Xem ra tôi còn nhân từ với anh quá"
Lâm An Vũ vừa nghe xong liền ôm đầu, mặt mày khổ sở:
"Được rồi, được rồi. Cô muốn bao nhiêu?"
Bội Vy thích chí, cô đưa ra điều kiện:
"Năm lần! Số còn lại photocopy ra, dù sao nộp cũng là nộp cho anh. Anh không bắt bẻ thì ai nói gì được!"
Vậy mà cũng được nữa hả? Nhưng mà có điều, nhìn lại móng vuốt của Bội Vy, Lâm An Vũ lập tức đồng ý! Từ sau lần này, anh quyết sẽ không phạt cô công khai nữa, tuyệt đối không dám chọc cô nữa! Huhuhu...
------------------------------
Buổi tối, đang ngồi nhắn tin với Sênh Sênh, cảm thấy không ổn nên Bội Vy vào toilet. Đi vội quá thế nào mà lại quên tắt máy tính. Lâm An Vũ đi ngang qua, tình cờ phát hiện một đoạn chat thế này:
Sênh Sênh: Lâm giáo sư phạt cậu nặng quá, thế cậu chép xong chưa?
Bội Vy: Anh ta tuổi gì mà làm khó được mình! Hứ! *icon tự tin*
Sênh Sênh: Haha, tự tin ghê. Lâm giáo sư sao mà đẹp quá đi mất!!
Bội Vy: Uisss, cái đồ độc ác không có tiền đồ đó mà! Anh ta người thì gầy như que củi, mặt thì dài như mặt rắn, da thì trắng như tờ giấy... Nhìn phát tởm!.........
Sênh Sênh: *icon cạn lời*!!!
Lâm An Vũ nhìn thấy dòng tin nhắn ấy xong, mặt như bị ai vả đôm đốp. Anh thuộc dạng mỹ nam người gặp người khen đó nha, dám nói anh đây như vậy! Có người vợ nào mà chê chồng mình thê thảm vậy không chứ?
Bội Vy từ toilet đi ra, đang khoan khoái dễ chịu chợt co rúm hết lại. ૮ɦếƭ rồi, quên tắt máy tính. Lâm An Vũ đang đứng trước cái máy tính của mình, không biết.... Thôi, nhìn mặt anh ta đen sì sì thế kia là thôi xong! ૮ɦếƭ chắc rồi!
Lâm An Vũ thấy Bội Vy, anh bước tới, vừa đi vừa vặn tay hỏi:
"Người thì gầy như que củi, mặt thì dài như mặt rắn, da thì trắng như tờ giấy... Em đang nói ai? Hửm?"
Bội Vy sợ hãi lùi lại phía sau, vừa bước vừa cười trừ:
"Haha, đùa tí đùa tí thôi mà. Anh..."
Còn chưa nói hết câu "đừng có nóng" đã bị Lâm An Vũ đè xuống giường. Một tay nắm lấy hai cổ tay cô, tay còn lại ép eo cô xuống. Anh tức giận chỉ vào mặt mình:
"Nhìn kỹ chưa? Thấy tôi có gầy yếu như que củi không?"
"Đây nữa, mặt tôi dài như mặt rắn này. Nhìn đi, có dài lắm không?"
"À, da trắng như tờ giấy nữa. Em xem, bây giờ còn trắng nữa không?"
Bội Vy bị anh ta làm cái hành động quái gở này, Bội Vy căm phẫn, buột miệng nói:
"Anh là đồ yêu nghiệt! Đẹp vừa vừa thôi chứ!"
Không hiểu sao câu này làm Lâm An Vũ thích chí, anh buông cô ra, cười cười, gãi gãi đầu y như cậu nhóc:
"Tui biết tui đẹp!"
Rồi! Tự sướng đã trở thành căn bệnh thế kỷ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc