Là Thầy Hay Là Chồng? - Chương 07

Tác giả: Diệp Hy

Bận rộn suốt cả ngày, Bội Vy mới sực nhớ tới đại sự. Cô vội vàng mở mail lên, trong đó hiện lên rất nhiều thư mới, kéo một hồi cũng tìm được mail của Đại Mặc, cô click vào.
Bên trong hiện ra một tư liệu mà cô không thể ngờ được: đó là một file tài liệu, mở file ra, cô hoàn toàn bất ngờ: hai bức ảnh cưới, nhưng đều là ảnh của Lâm An Vũ và một cô gái lạ mặt. Ngoài ra còn có hơn mười tấm ảnh nữa, đều là của hai người kia, mặc dù hai người không để lộ nhiều tư thế mờ ám nhưng tình ý trong mắt ngập tràn lại không thể nào giấu nổi.
Bên dưới mail, Đại Mặc còn ghi rõ thông tin của người phụ nữ kia:
"Mạc Dung, 22 tuổi, tiểu thư của Mạc thị
Là vợ trước của Lâm An Vũ. Đến nay vẫn còn giữ liên lạc. Hai người quen biết nhau khi còn học đại học ở Mỹ. Đám cưới diễn ra ở nước ngoài, nên mọi tin tức đều được giấu kín. Mới chỉ ly hôn cách đây 1 năm."
Ồ không ngờ Lâm An Vũ còn có vợ trước, mà vợ trước lại là con gái của Mạc gia. Khoan, không lẽ cô là người chia uyên rẽ thúy? Cái này hình như hơi bị khó hiểu, bác Lâm lại không hề đề cập tới việc này. Cô làm sao mà ngờ được chứ! Chuyện này nếu tự dưng đi hỏi Lâm An Vũ thì chẳng khác nào "lạy ông tôi ở bụi này" trực tiếp nói cho anh ta biết là cô đang điều tra quá khứ của anh ta. Cái này... máu tò mò nổi lên, cô không kìm được gọi điện thoại cho Đại Mặc:
"Alo tiểu thư"
"Tôi hỏi anh, lý do Lâm An Vũ và Mạc Dung ly hôn là gì? Sao không có trong tài liệu?"
"Chuyện này, tôi không biết. Đây hoàn toàn là tin tức bị phong tỏa, nếu không phải là cô nhờ thì e là có trả một tòa thành tôi cũng không liều mạng lấy về đâu" bên kia đầu dây, giọng của Đại Mặc vẫn lạnh lùng nhưng hình như còn có chút ảm đạm.
"Bị phong tỏa? Rốt cuộc là ai phong tỏa?" cô nôn nóng hỏi
"Lâm gia" câu trả lời này tuy nằm trong dự đoán nhưng Bội Vy vẫn không hiểu, tại sao Lâm gia lại làm như vậy.
Mỗi bữa sáng, trưa, chiều Bội Vy đều làm cơm cho Lâm An Vũ. Tuy lúc đầu đúng là rất "kinh khủng" nhưng dần dần tay nghề của cô cũng khá lên không ít. Không biết có phải vì việc này hay không mà trước đây Lâm An Vũ hay ăn ở ngoài cũng thường xuyên về nhà ăn cơm cô nấu, không bỏ bữa như trước nữa.
Đặc biệt, anh còn có một chút xíu háo hức để về ăn cơm với "vợ". Còn cô thì lại rất vui vẻ mà làm cơm cho anh, lại còn rất mong mỏi được nghe anh khen mỗi khi tài nghệ nấu ăn thăng cấp. Mặc dù cô không hay biết, nhưng có một thứ tình cảm cứ lớn dần mỗi ngày trong lòng cô...
Cứ như vậy cuộc sống của họ trôi qua đơn giản, thấm thoắt cũng đã nửa năm...
"Con nói ba nghe, sao nửa năm rồi mà vợ chồng con vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?" trên phòng khách của Lâm gia, Lâm An Thiện chất vấn Lâm An Vũ
Trước câu hỏi đó của ba mình, Lâm An Vũ vẫn thong thả ngồi đó. Anh không nói, chỉ cười nhẹ. Cái cười này làm Lâm An Thiện lo lắng:
"Sao? Một trong hai đứa... có vấn đề phải không?" đến đây Lâm Ngọc Tích thật sự không nghe nổi nữa, cô nói:
"Hai đứa lấy nhau mới có nửa năm, ba cần gì phải gấp vậy!"
"Ngày nào chưa nhìn thấy cháu nội, ba thật sự không yên tâm. Còn con nữa, giờ này rồi mà cái thằng nhóc họ Giang kia vẫn chưa cầu hôn à?"
Lâm An Thiện đột nhiên chĩa mũi dùi vào Lâm Ngọc Tích, cô nhất thời không phản ứng được. Không phải anh ta chưa từng cầu hôn mà là do lúc anh cầu hôn là khi cô đang ở đỉnh cao danh vọng, cô làm sao có thể từ bỏ ước mơ của mình để lấy chồng khi ấy được! Cô im lặng, điều này càng khiến Lâm An Thiện tức hơn:
"Đó đó đó, thấy chưa. Ba thiệt hết quản nổi hai đứa rồi. An Vũ à, ba chỉ mong có một đứa cháu nội thôi, chỉ một đứa cũng được. Ba... cũng không còn bao nhiêu năm nữa đâu" bỏ lại một câu này rồi ông buồn bã đi lên lầu.
"An Vũ, lẽ nào em và Bội Vy hai đứa không định sinh con sao?" Lâm Ngọc Tích sốt ruột hỏi
"Cô ấy vẫn chưa sẵn sàng" anh chỉ nói đúng một câu rồi quay người đi mất.
Không một ai biết được, Lâm An Vũ muốn Bội Vy sinh cho anh một đứa con đến nhường nào. Chỉ là lúc này anh thích cô, nhưng cô căn bản chưa thích anh, làm sao anh có thể ép buộc được. Anh muốn yêu cô và càng muốn được cô yêu, vợ chồng trên danh nghĩa chính là sợi dây duy nhất để anh bước đến gần cô hơn.
Vậy nên anh đã đưa ra một quyết định mang tính chất lịch sử....
Trường Đại Học của Bội Vy đang xôn xao không ngớt, vì có một tin tức chấn động xảy ra.
Nhìn thấy Sênh Sênh_bạn thân của mình đang ngồi "mồm năm miệng mười" với con bàn bên, Bội Vy lập tức kéo cái miệng đang còn lải nhải kia lại, hỏi:
"Này, có chuyện gì mà trường mình rộn ràng vậy?"
Sênh Sênh nhìn Bội Vy với ánh mắt khinh bỉ, chuyện lớn vậy mà không biết, đúng là đồ trên núi. Sênh Sênh khoa chân múa tay:
"Mày á, suốt ngày cứ ru rú ở cái ổ của mày, sao mà biết được ngoài kia có bao nhiêu phong ba bão táp chứ"
"Rồi, rồi tao ru rú. Nói được chưa, có chuyện gì?"
"Có một giáo sư đẹp trai, siêu cấp siêu cấp đẹp trai về trường mình giảng dạy khoa Quản trị kinh doanh..." vừa nói đôi mắt Sênh Sênh vừa mơ màng như nhớ tới vị thần nào đó. Bội Vy nghe xong không khỏi ôm иgự¢:
"Chỉ có vậy?"
"Coi kìa, coi kìa, coi cái bộ mặt của mày kìa. Người ta siêu cấp đẹp trai lại còn là giáo sư nữa nha, mới có hai mươi bốn tuổi thôi nha, đến trường bằng siêu xe nha, phong độ lịch lãm ngời ngời nha nha"
Vừa nói Sênh Sênh vừa khinh bỉ liếc nhìn cô bạn thân cả ngày ru ra ru rú của mình, chán ૮ɦếƭ!
"Ờ, có giàu đi nữa cũng là con người ta, có đẹp đi nữa cũng là bồ người ta, có giỏi đi nữa cũng là tài năng của người ta, mắc mớ gì đến mình đâu"
Bội Vy thấy có gì đâu mà phải say mê chứ, có ai có thể tài hoa bằng Lâm An Vũ nhà cô được sao. Uả mà khoan, sao lại nhớ tới cái tên này rồi, càng ngày càng không đúng à nha ^^!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc