Là Thầy Hay Là Chồng? - Chương 05

Tác giả: Diệp Hy

Giọng điệu của cô tuyên bố chắc nịch, nhất thời anh cũng cảm thấy yên tâm. Vậy là anh về phòng thay đồ, rửa mặt. Trong khi đang đánh răng, anh nghe một tiếng "Xoảng", Lâm An Vũ nói vọng ra:
"Gì vậy?"
"Không, chỉ là làm rơi cái chảo"
Ba phút sau, tiếng "bộp bộp" rồi "xèo xèo" vang lên, anh lại nói vọng ra:
"Cô nấu cái gì mà nghe bộp bộp ghê quá vậy?"
"Chỉ là cho nước vào dầu thôi" Bộ Vy trả lời lại
Trong lòng chợt có dự cảm không lành "What the...? Cô gái này nấu cái món gì mà khủng khi*p vậy nè?". Năm phút sau, đang thay đồ thì nghe:
"Ui da, ui..." là tiếng của Bội Vy
Anh lập tức ngừng cài cúc áo, chạy vội ra:
"Cô sao thế?"
"Dầu văng"
Bội Vy lúc đầu còn đang rất tự tin, bây giờ lại như con mèo nhỏ cúi đầu nói lí nhí. Lâm An Vũ xử lý vết bỏng cho cô xong, anh nhìn lại cái nhà bếp của bọn họ, không khỏi ôm đầu: vài quả trứng bị đập vỡ còn dính vỏ nằm lăn lốc, bếp ga thì lửa cháy cỡ max, chảo bị cháy đen thui, còn có một cái nồi bên trong chứa thứ gì đó không rõ nhìn giống nước mà lại giống dầu lại có cả một con cá còn nguyên vảy đang vùng vằng,... Anh đỡ trán, sớm biết thế này, anh đã không đồng ý rồi.
Anh chỉ còn cách "Ngự giá thân chinh" đích thân đi nấu thôi. Lâm An Vũ một bên đeo tạp dề, một bên lấy chảo mới ra, anh đi đến tủ lạnh lấy ra hai quả trứng, ba quả cà chua và một số thứ khác. Ngay lập tức ngồi ở phòng khách, nhưng Bội Vy ngửi được mùi hương ngào ngạt, thậm chí còn thơm hơn cả mùi thức ăn ở nhà hàng Thịnh Quản hàng đầu cả nước.
Rón rén bước xuống phòng bếp, cô há hốc mồm kinh ngạc nhìn một bàn đồ ăn tuy chỉ là những món đơn giản nhưng màu sắc đều rất đúng tiêu chuẩn đẹp đến nỗi không nỡ ăn. Thấy cô ngây ngốc đứng đó, anh hắng giọng:
"Chỉ là những món đơn giản thôi, khó ăn thì ráng mà nuốt lấy"
"Nuốt, tôi nuốt" Bội Vy gật đầu như giã tỏi.
Ăn xong bữa sáng do Lâm An Vũ làm, cô không khỏi cảm khái:
"Hey, anh nếu mà mở nhà hàng chắc Thịnh Quản đi xách dép cho anh nhỉ?"
"Cũng định vậy" cái tên này thật chẳng biết khiêm tốn gì cả. Cô giả vờ hỏi:
"Thế sao anh không đi làm đầu bếp?"
"Tổng tài với đầu bếp, cái nào tốt?" anh nói nhẹ bẫng. Thôi thôi, chịu thua cách suy luận của anh ta vậy.
Lâm An Vũ nhận một cuộc điện thoại, trong thoáng chốc sắc mặt đã trầm hơn mấy phần. Anh quay sang nói với Bội Vy:
"Hôm qua đã hẹn tối nay sẽ cùng ăn cơm với ba, nhưng công ty có chuyện gấp, tôi phải đi xử lí. Cô đi một mình được không?"
"Được" tất nhiên là Bội Vy rất sảng khoái gật đầu, dù sao cô cũng muốn về gặp ba nhưng cô thật chẳng thích đi chung với anh ta tẹo nào. Nói xong Lâm An Vũ lập tức ra ngoài, dường như đối với chuyện này, anh ta rất quan tâm.
Bội Vy hào hứng thay một bộ đồ đáng yêu kiểu công chúa, cô định về nhà thăm ba nhưng đột nhiên nổi hứng muốn đi shopping một chuyến, đi xong rồi về thăm ba cũng chưa muộn. Nghĩ nghĩ, thế là lên đường luôn. Tài xế dừng xe trước cửa trung tâm thương mại sầm uất nhất của thành phố.
Các nhãn hiệu thời trang xa xỉ như Channel, Dolce & Gabbana, Burbery, Armani, Versace,... nối tiếp nhau thành một dãy cửa hàng dài lấp lánh. Cô vốn rất thích thiết kế của Burbery nên đi thẳng đến cửa hàng lớn nhất của nhãn hiệu này bởi các đường nét trên trang phục thể hiện được chút gì đó thanh lịch, cá tính nhưng lại không quá gò bó và nhạt nhẽo rất hợp với cô. Một nhân viên cửa hàng trông thấy Bội Vy đi vào liền tiến lên tư vấn:
"Chào cô, cô đã chọn được mẫu nào chưa ạ?"
"Ừm, cái này, cái này, còn cả cái này nữa..."
cô chỉ trỏ liên tục làm nhân viên cửa hàng xoay mòng mòng nhưng trong lòng đã nở hoa toe toét luôn rồi. Trông thấy một bộ Âu phục khá đẹp mắt, nghĩ tới chuyện bữa sáng Bội Vy có chút xấu hổ, nên đành tiện tay chỉ luôn bộ đó mang về tặng cho Lâm An Vũ. Đang hăng say mua quần áo thì bên kia đã nghe thấy tiếng quát tháo của một người phụ nữ trung niên, bà ta mặc cả cây hàng hiệu lại còn trang sức lấp la lấp lánh mù mắt người khác nên nhìn một cái là biết bà ta là phu nhân giàu có.
"Cái quỷ gì thế này? Cái thứ quần áo xấu như vậy mà các người còn dám nói là hàng cao cấp? Quản lí đâu? Gọi quản lí ra đây" giọng bà ta rõ ràng là đang khinh bỉ liếc nhìn vào cái váy bị bà ta vất xuống đất
"Mạc phu nhân xin bà bình tĩnh. Đây đúng là hàng cao cấp nhất trong cửa hàng của chúng tôi rồi đấy ạ, hơn nữa còn là loại có giới hạn trên thị trường, phu nhân nhìn những đường nét cắt may này xem, đều..." chưa nói hết thì bà ta đã hung hăng cắt lời của cô nhân viên:
"Cao cấp gì chứ, hừ. Rõ ràng là cửa hàng của các người không có nổi bộ nào ra hồn thì có. Tôi không mua nữa, nể tình bạn tôi giới thiệu nên mới qua xem, ai ngờ thật quá thấp kém" một tràng nhục mạ được văng ra từ miệng bà ta, ấy thế nhưng chẳng có ai dám ho he nửa lời phản bác lại. Sau đó, bà ta xách túi đi thẳng. Bội Vy có hơi ngứa mắt, cô hỏi nhân viên bên cạnh:
"Bà ta là ai?"
"Bà ta là Mạc phu nhân của Mạc gia đấy ạ, rất có danh tiếng và tiền bạc trong giới thượng lưu nên không ai dám ho he gì. Bà ta trong khi mua sắm thực sự rất khó chiều, haizzz. Lại nói hình như con gái bà ta là Lâm thiếu phu nhân của tập đoàn Lâm thị giàu nhất cả nước đấy ạ." cô nhân viên nói xong còn ra vẻ thở dài
"Cái gì?" Bội Vy lúc này đã ngu đến độ không nghĩ kịp nữa rồi. Chẳng phải Lâm thiếu phu nhân đang sống sờ sờ ngồi trước mặt họ sao? Còn Lâm thiếu phu nhân nào nữa? Chuyện này là sao trời?
Bội Vy tò mò đến cực hạn, chẳng lẽ còn có một Lâm thị khác giàu có hơn nhà của Lâm An Vũ sao? Cô hỏi lại nhân viên thêm lần nữa:
"Lâm thiếu phu nhân Lâm thị? Chồng cô ta là Lâm An Vũ?"
"Đúng vậy" cô nhân viên chắc ăn như bắp.
----------------------------------------
Nếu là một người vợ ở trong hoàn cảnh này chắc sẽ giận tím mặt mà tìm chồng hỏi cho ra lẽ, hoặc là tranh chấp để giành lại thân phận của mình. Nhưng Bội Vy không giống vậy, cô chỉ bất ngờ và có sự tò mò vô hạn vì thực ra cô có phải vợ chồng thật sự với cái tên kia đâu. Lên xe, lập tức cô gọi một cuộc điện thoại cho Đại Mặc:
"Alo Tiểu Mặc Mặc"
"Tiểu thư, tôi là Đại Mặc, không phải Tiểu Mặc Mặc" đầu dây bên kia lành lạnh trả lời. Lấy chồng rồi mà tính khí vẫn như trẻ con, suốt ngày trêu chọc người ta
"Rồi rồi, cậu không phải Tiểu Mặc Mặc mà là Đại Mặc. Tôi có chuyện muốn cậu tìm hiểu đây" giọng Bội Vy có chút bất đắc dĩ
"Tiểu thư xin phân phó"
"Cậu giúp tôi điều tra một người, bà ta là Mạc phu nhân, tự nhận con gái mình là Lâm thiếu phu nhân của Lâm thị, nhanh nhanh chút" Bội Vy không giấu nổi sự tò mò
"Tiểu thư, như này là sao? Chẳng phải cô mới là..." chưa nói hết Bội Vy đã nôn nóng:
"Uầy, thì vậy tôi mới bảo anh điều tra. Không chừng sắp có chuyện vui để nghe rồi ấy" sự hưng phấn của cô làm đầu óc Đại Mặc choáng váng. Có người tự nhận là vợ của chồng mình, không tức giận mà còn chạy đi nghe chuyện vui, cô gái này.... hết thuốc chữa!!! Nhưng lập tức Đại Mặc cũng nhìn ra điểm bất thường mà lên tiếng:
"Vâng tiểu thư, tôi sẽ điều tra. Chắc chắn ngày mai sẽ có tư liệu cho cô" nói rồi cúp máy. Bội Vy chưa bao giờ thấy hào hứng tới mức này, với thái độ của Mạc phu nhân kia cộng với việc con gái của bà ta, chắc chắn chuyện này không hề đơn giản. Tới lúc đó, cô lại có cái để xem rồi. Thật là hóng ૮ɦếƭ mất!
------------------------------------------
Buổi tối Lâm An Vũ về nhà, thấy tâm tình Bội Vy không tệ, anh hỏi:
"Cô có chuyện gì mà vui quá vậy?"
"Ừm, haha. Không... không có gì. Anh ăn tối ở ngoài rồi đúng không?" cô tuy có chút cao hứng nhưng lại không dám biểu lộ quá nhiều ra mặt sợ anh phát hiện
"Tối nay có một bữa tiệc doanh nhân, tôi ăn ở đó rồi. Cô ăn chưa?"
"Anh quên là tối nay tôi ăn tối ở nhà ba à? Thôi thôi nếu ăn rồi thì thôi còn chưa ăn thì tự đi mà nấu" nói rồi xua xua tay
"..." Cô gái này, tôi đây là chồng cô đấy nhé! Hừ....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc