Một ngày bận rộn cuối cùng cũng trôi qua. Đêm nay chính là thời khắc "động phòng" của đôi vợ chồng son. Nhà của họ là một căn hộ có giá trị nghiêng thành có đầy đủ mọi mặt tiện nghi bậc nhất trong chuỗi căn hộ cao cấp Hoàng Kim. Ngoài ra hai vợ chồng còn sở hữu chuỗi cửa hàng có vị trí cực tốt, buôn bán thuận lợi, giá của mỗi căn cũng là giá trên trời.
Sau khi tắm xong, Lâm An Vũ mặc một bộ đồ ngủ ở nhà, có màu sắc khá tối, tóc hơi rối có vài giọt nước còn đọng lại trên tóc nhỏ xuống xương quai xanh hơi lộ ra nơi cổ áo, gương mặt tuấn mĩ không tỳ vết, dưới ánh đèn bớt đi vài phần lãnh đạm mà lại thêm chút tùy tiện.
Trần Bội Vy nhìn thấy có chút không chịu được, tuy hắn ăn mặc kín đáo, nhưng sức quyến rũ dường như còn vượt xa cả khi mặc đồ vest, hắn nhướng mày hỏi cô:
"Đêm nay, cô tính sao?"
"Hả? Tính?" Trần Bội Vy ngơ ngác hỏi lại hắn
"Không lẽ cô định làm tròn nghĩa vụ với tôi? Nói trước, nếu cô muốn thì tôi không từ chối" hắn như cười như không nhìn cô. Lúc này cô mới sực tỉnh, mặt không khống chế được mà đỏ lên. Cô giậm chân nhìn hắn:
"Ai nói chứ, anh không phải cái gu của tôi. Gu của tôi không tệ đến vậy"
"Vậy tốt" hắn nói vậy càng làm cho cô tức điên. Chẳng lẽ cô lại đi có ý đồ với cái tên vô sỉ như hắn chứ? Ờ mà khoan, hình như lúc nãy đúng là có chút chút...(T.T) Được rồi, khụ khụ, tạm gác qua chuyện này.
Cô tỉnh táo lại, lườm hắn một cái:
"Ờm, tôi ngủ phòng phía tây. Anh tự chọn các phòng khác đi"
"Vậy tôi ngủ phía đông" nói rồi hắn tự động đi thẳng về phòng mình.
Bội Vy thực ra có một chút rắc rối. Cô sợ nhất là phải ngủ một mình,từ ngày mẹ cô mất đi, cô rất hay gặp ác mộng, vì vậy ở nhà lúc nào cũng có cô hầu gái Liên Liên ngủ ở giường kế bên trong phòng. Cô nhìn theo bóng lưng của hắn, có chút tiếc nuối. Thôi vậy, lớn rồi cần phải bỏ cái thói quen này đi thôi. Nhưng không ngờ, nửa đêm, cô lại gặp ác mộng....
Bội Vy vừa đặt lưng xuống giường ngủ không bao lâu thì cô có cảm giác một bàn tay lạnh lẽo đang từ từ siết cổ mình, cô thậm chí còn nhìn thấy đó là một kẻ có khuôn mặt dữ tợn, đang hung hăng Ϧóþ chặt cổ cô không để cô sống. Hắn vừa Ϧóþ cổ vừa cười rầm lên, nụ cười khiến người ta lạnh gáy:
"Haha, Trần Vỹ. Để tao xem, là mày cần con gái hay cần anh em"
Lúc này, cô chỉ biết gắng gượng hết sức để thoát khỏi cái gã đó, nhưng sức cô không đủ, cứ như thế từng chút một từng chút một, cô giãy dụa không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cô cảm thấy sinh mạng của mình đang dần rời khỏi, cổ đau đến mức sắp đứt lìa.
Ngay khi khí lực toàn thân cạn kiệt, Bội Vy nhìn thấy mẹ mình lao tới hét lên:
"Vy Vy" rồi tiếp theo ba phát súng nổ liên hồi:
"đoàng"
"đoàng"
"đoàng"
Mẹ cô ngã xuống, đôi mắt bà hiện lên sự ấm áp khi nhìn cô, rồi mắt bà nhắm lại, xung quanh là một vũng máu đỏ đặc khiến người ta liên tưởng tới cái cảnh vũng máu này đã được tạo ra như thế nào. Cô thảng thốt đứng yên đó, đến khi cô lao tới với mẹ mình, cô hét lên một tiếng đau đến xé lòng "Mẹ"
Mở mắt ra nhìn thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh là khung cảnh xa lạ. Cô mới ý thức được đó là một giấc mộng. Một cơn ác mộng bám theo cô suốt mười năm nay.
Lưng ướt đẫm mồ hôi, cô giãy giụa định đứng lên thì lại không cách nào đứng nổi. Toàn thân tê liệt, cô nghe tiếng bước chân vội vã rồi thấy cánh cửa phòng đột ngột mở ra, sau đó là bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện, trên mặt xuất hiện chút hoảng hốt:
"Có chuyện gì?" giọng anh vẫn lạnh nhưng lại nghe ra được là rất lo lắng
"Tôi... ác mộng" cô chỉ có thể nói được ngắn gọn mấy chữ vậy thôi.
"Cô không sao chứ?" anh nhíu mày lại
"Tôi...ổn" vừa nói vừa thở gấp, vì lúc nãy có phần sợ hãi nên bây giờ khuôn mặt cô toàn là mồ hôi, tái đi rất nhiều
"Vậy tốt" anh xoay người định đi, nhưng đi đến cửa thì lại ngoảnh đầu lại hỏi:
"Cô thật sự không sao chứ?"
"Ừm" cô gật đầu. Nhưng khi anh định đóng cửa phòng, cô lại có chút mất tự nhiên nói:
"Anh...ở lại với tôi một chút được không? Tôi, hơi sợ" quả thật cô rất sợ, sợ cái cảnh năm đó lại quay về lần nữa
"Ừm" anh không nói gì nữa, anh tiến lại đắp chăn cho cô, còn mình thì nằm bên cạnh, cũng chẳng làm gì, chỉ đơn giản là ngủ một giấc. Thấy hành động này của anh, cô có chút sững sờ, nhưng ai bảo là cô nhờ anh ở lại cơ chứ, nên thôi kệ đi vậy. Thế này đỡ hơn rất nhiều, không hiểu sao, cô cảm thấy an tâm đến lạ khi thấy anh ngủ cạnh mình.
Màn đêm dần tan đi nhường chỗ cho ánh nắng ban mai ló dạng, trong căn hộ cao cấp bậc nhất của Hoàng Kim, một nam một nữ đang ôm sau say ngủ không màng trời đất. Tiếng chuông đồng hồ vang lên, Bội Vy choàng tỉnh, theo phản xạ cô mở mắt ra, thấy cảnh tượng trước mắt, không tin nổi mà dụi dụi mắt thêm mấy lần. Rõ ràng là hôm qua, cô ngủ một bên hắn ngủ một bên sao...sao sáng dậy lại thành cô ôm hắn ngủ, lại còn gối đầu lên tay hắn nữa, chân phải còn tự nhiên mà gác lên hông hắn, lại còn đắp chung một cái chăn nữa, tư thế như vậy, không tránh khỏi có chút mập mờ. Nghe tiếng động bên cạnh, Lâm An Vũ không nhanh không chậm mở mắt ra, đối diện với gương mặt ngây ngô của Bội Vy, hắn cất giọng khàn khàn vừa tỉnh ngủ:
"Tỉnh rồi?"
"Ừm" cô hơi ngượng ngùng, vì hôm qua người chủ động yêu cầu hắn ở lại là cô, bây giờ thành ra thế này, bảo sao con người ta không hiểu lầm. Mặt cô đỏ lên, vốn định đánh bài chuồn ai ngờ người ta tỉnh rồi, thấy bản thân bị cô làm như vậy, đánh ૮ɦếƭ cũng không rửa được sự trong sạch cho cô. Cô cất giọng, mang theo sự áy náy:
"Khụ...khụ, đêm qua tôi làm phiền anh rồi"
"Không sao". Hắn vừa nói xong, cô nghĩ nghĩ: mới sáng sớm sao mà cái giọng này của hắn nó quyến rũ thế nào ấy nhỉ? Cô quên mất là nãy giờ mình vẫn còn đang ôm hông người ta, gối lên tay người ta, gác chân lên người ta, hắn hơi mất tự nhiên hắng giọng nói:
"Cô...ừm...cô có thể bỏ tay bỏ chân ra được rồi chứ?"
"Ặc..." vốn đang định lên tiếng giải thích, bây giờ thì hay rồi. Lúc nãy không buông, đợi người ta nói mới chịu buông. Nhìn cô bây giờ chả khác nào một tên sắc nữ chính hiệu (=_=)!
Bội Vy vội vội vàng vàng buông hắn ra, cô nhỏ giọng nói:
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý"
"Không sao" hắn lại nói câu này một lần nữa. Lần này cô thực sự hơi áy náy lại còn có chút chột dạ, vì quả thật hắn quá đẹp, có một chút mất hồn cũng là điều đương nhiên. Thấy hắn như vậy, cô bỗng muốn đền bù chút gì đó, bèn sửa sang lại quần áo, trịnh trọng nói:
"Hôm nay tôi sẽ làm bữa sáng mời anh, coi như cảm ơn anh tối qua quan tâm tôi" nói xong cô còn thấy cảm động nữa là hắn, hắn nhìn cô bằng đôi mắt không giấu nổi sự nghi hoặc, còn có một tia hoảng sợ lướt qua. Hắn cất giọng:
"Cô khẳng định?"
"Tôi khẳng định" cô tuyên bố chắc nịch
"Cô khẳng định đồ cô nấu có thể ăn được?"
Đệch! Bà đây là đang thể hiện khí khái anh hùng đấy nhé, cô đen mặt, vẻ mặt kiên quyết gật đầu:
"CHẮC CHẮN".