Là Thầy Hay Là Chồng? - Chương 03

Tác giả: Diệp Hy

Ngồi vào bàn dùng bữa, hai lão nhân gia thì thân mật trò chuyện còn Lâm Ngọc Tích thì ngồi quan sát "em dâu". Lâm Ngọc Tích càng nhìn càng vừa mắt đứa em dâu này, Trần Bội Vy không chỉ xinh đẹp, đáng yêu mà nói năng cũng rất có chừng mực ước chừng có thể là một người vợ, một người con dâu tốt.
Trong khi Lâm Ngọc Tích khá hài lòng với Bội Vy thì cô cũng quan sát thấy đứa em trai của mình có điều gì đó bất thường.
Lâm An Vũ nhìn Trần Bội Vy một cách đầy "tình cảm" anh luôn tặng cho cô một nụ cười mỉm đẹp đến động lòng người mỗi khi cô nhìn anh. Trong mắt người khác có thể đây là ánh mắt "Nhất kiến chung tình" nhưng Bội Vy hiểu rõ hơn ai hết, ánh mắt này có bao nhiêu phần nguy hiểm. Cô dùng một nụ cười méo mó để đáp trả lại anh, một màn này đều được hết thảy những lão nhân bên ngoài chứng kiến.
Cả Lâm lão gia và Trần lão gia đều nghĩ hai đứa con của họ một đứa đang liếc mắt đưa tình còn một đứa thì ngượng ngùng e thẹn, tưởng chừng vừa gặp đã yêu. Nếu Bội Vy mà đọc được những suy nghĩ này của hai người lớn chắc cô đã khóc thét.
Lâm Ngọc Tích nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Bội Vy, cô hỏi:
"Vy Vy, em dễ thương quá, em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, em năm nay mười chín" Bội Vy lo đề phòng cái tên vô sỉ kia, suýt chút nữa là không nghe thấy
"Mười chín tuổi? Vậy là nhỏ hơn An Vũ bốn tuổi? Uầy, mà không sao. Hai đứa như vậy khi lấy về thì An Vũ sẽ cưng chiều em hơn" Lâm Ngọc Tích nói lời này đúng là thật lòng, nhưng chỉ tiếc khi Bội Vy nghe thấy thì cô đã bị dọa đến mức mặt mũi tái mét.
Cái gì? Lấy...lấy...về? Không nhanh đến vậy chứ? Tay đang cầm ly nước cũng run run. Nghe thấy vậy Trần lão gia hào hứng nói:
"Bội Vy từ nhỏ đã được nuông chiều, về sau con nhất định phải dạy dỗ nó thật nghiêm khắc đấy. Thấy con thích nó như vậy, chú vui lắm"
"Dạ, Vy Vy đáng yêu thế này mà. Nhất định con và An Vũ sẽ chăm sóc em thật tốt. Này An Vũ, đây là vợ tương lai của em đấy. Em nói xem, có phải không?" vừa nói cô vừa huých cánh tay Lâm An Vũ. Anh ta dường như chỉ chờ có thế, bèn cao giọng:
"Tất nhiên, sẽ chăm sóc thật tốt" nghe đến đây Bội Vy đã không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa. Cô nghĩ ít ra anh ta phải kịch liệt phản đối hôn sự này chứ, sao lại thành ra như vầy
"Vậy chú định cho tụi nhỏ làm lễ đính hôn vào ngày nào?" Lâm lão gia nãy giờ không lên tiếng, mà đến khi ông lên tiếng thì đúng là...thế cuộc đã định vậy.
"Anh xem ngày nào được? Em thì thấy hai đứa nó có vẻ rất thích nhau rồi." Trần lão gia rất vui, ông không ngờ hôm nay mọi chuyện lại được giải quyết nhanh như vậy
"Hay là mồng tám tháng sau đi, ngày đó tôi cũng đã cho người xem qua, không tệ." Lâm lão gia vẫn bình tĩnh nhưng trong giọng nói có một chút vui mừng không thể che giấu. What? Mồng tám tháng sau? Chỉ còn có mười ngày nữa? Tâm tình của Bội Vy lúc này như đang rơi xuống vực thẳm!!!
Vốn cô định giở chút thủ đoạn để thay đổi cục diện này, nhưng mỗi khi nghĩ tới bác Lâm_người đàn ông duy nhất trong đời khiến ba mình khuất phục thì cô không khỏi toát mồ hôi lạnh. Cô mặc dù cũng rất mưu mô nhưng đối diện với bác Lâm thì chút trò mèo này chẳng là gì cả. Vậy nên cô mới trốn được thì cứ trốn, nhưng lại không may mắn chút nào.
Nghĩ tới việc mười ngày nữa phải đính hôn, làm sao bây giờ? Chỉ còn có từng ấy ngày mà thôi. Cô năm nay mới chỉ mười chín, cô không muốn bị trói buộc sớm như thế. Hơn nữa, cô mới chỉ là sinh viên năm hai, đính hôn rồi thì không lâu sau sẽ kết hôn. Như vậy... như vậy, phải làm sao? Vẫn là nên ngoan ngoãn đi thôi, cô tin chắc cái tên khốn này cũng không thích cô đâu. Cho nên, cứ để qua hôm nay rồi tính tiếp. Dùng cơm xong, gia đình Lâm lão gia quay về coi như việc này tính toán xong xuôi.
Ngay hôm sau cô lập tức gọi điện thoại hẹn Lâm An Vũ ra ngoài gặp mặt, vì dù sao cô cũng không thể nào thật sự trở thành vợ của hắn được. Cô có chút chán ghét nói trước:
"Trái đất này tròn thật, lại để tôi gặp phải anh. Chuyện này anh định thế nào?"
Hắn vẫn ngồi đó, đợi cô nói xong hắn từ từ nhấp ly latte đắng dịu, chậm rãi nhếch miệng:
"Hôm qua cô cũng nghe rồi, cứ như vậy đi"
"Ặc..." Bội Vy tức đến hộc máu, cái tên này, nửa điểm hợp tác cũng không có.
"Anh và tôi đều biết, cả hai chúng ta vốn dĩ đã không hợp nhau rồi. Sao anh không ngăn cản cái hôn sự này chứ?"
"Tại sao tôi phải ngăn cản?" trong giọng nói của hắn không giấu nổi có chút châm chọc
"Chẳng phải anh... cái hôm sân bay.... " Bội Vy nói càng lúc càng nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy, hắn cười gian xảo:
"À, rốt cuộc cô cũng nhận mình là cái con tiểu yêu hôm đó hả? Tôi nói rồi, chuyện này tôi vẫn muốn cưới cô đấy. Làm sao giờ?"
"Anh,... đồ vô sỉ" thấy thái độ của hắn cứng rắn, Bội Vy tức đến nổ phổi, cô cũng hết cách.
"Bây giờ anh nói vậy, sau này đừng có mà hối hận. Dù cho có lấy anh, thì chúng ta cũng chỉ là vợ chồng giả" nói xong, Trần Bội Vy tức tối xách túi đi mất. Ngay khi cô vừa đi khỏi, ánh mắt Lâm An Vũ thoáng hiện tia mất mát, anh nói thầm "Cô ấy... thực sự ghét mình đến vậy?!?"
Đúng mười ngày sau, lễ đính hôn của Trần Bội Vy và Lâm An Vũ diễn ra. Hôm đó, Bội Vy khoác tay Lâm An Vũ tình tứ. Hắn cũng đáp trả cô, thỉnh thoảng còn cố tình ở trước mặt mọi người hôn nhẹ cô vài cái.
Cô trong đầu tức đến xì khói rồi, cái tên này dám ở trước mặt mọi người mà chiếm tiện nghi của mình, hừ. Nhưng đã là diễn trò thì cũng phải cố diễn cho giống chứ. Vậy là cô cũng ráng giả bộ đánh yêu hắn vài cái, cười ngượng vài cái,... đến tối về nghĩ lại những hành động của mình trong lễ đính hôn chính cô còn cảm thấy buồn nôn nữa là.
"Cái gì? K...ết...." trong đại sảnh của nhà họ Trần vang lên tiếng thét chói tai của Trần Bội Vy. Cô và Lâm An Vũ chỉ mới đính hôn có hai ngày, vậy mà hai lão nhân nhà họ đã chọn ngày kết hôn vào thứ bảy tuần sau. Tính ra là còn không đến năm ngày nữa.
"Ba, đang yên đang lành sao lại kết hôn? Tụi con mới chỉ đính hôn, tình cảm còn chưa có gì tiến triển. Ba, ba nói xem, kết hôn là kết hôn thế nào?" cô thật sự rất bực
"Không phải ba và bác Lâm muốn ép uổng con, nhưng mà tuổi tác ba và bác ấy đã cao. Chỉ là muốn sớm bồng cháu một chút thôi mà. Với cả, đính hôn rồi kết hôn, sớm muộn gì mà chẳng có trình tự này chứ?" Trần lão gia nhẹ nhàng giải thích cho cô, trong giọng nói lại có chút chờ mong
"Nhưng mà con, con chưa có chuẩn bị tâm lý làm vợ. Con sợ, con..." Bội Vy thật sự không hề muốn kết hôn chút nào. Cãi cọ một hồi, cuối cùng Trần lão gia phải dùng hạ sách là lên cơn tim để ép buộc cô, bình thường ông không hay dùng cách này nên khi vừa tung chiêu, hiệu quả vô cùng rõ rệt. Cuối cùng vẫn là cô đồng ý kết hôn vậy. Nhưng ngàn vạn lần cô không ngờ được, đầu đuôi của việc này là tại cái tên vô sỉ kia.
Lễ kết hôn nhanh chóng diễn ra, đây là lễ cưới long trọng nhất từ trước tới giờ trong cả nước. Độ xa hoa của nó, không thể dùng ngôn từ nào để miêu tả nổi. Tất cả người tham dự, hắc đạo có bạch đạo có tất cả đều là người có máu mặt có địa vị, hội tụ đủ các nhà tài phiệt hàng đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc