Là Thầy Hay Là Chồng? - Chương 01

Tác giả: Diệp Hy

"Tiểu thư...tiểu thư....đứng...lại...tiểu thư" tiếng nói đứt quãng của Hạ quản gia khẩn thiết kêu gào khi thấy đại tiểu thư nhà mình chạy hỏa tốc ra khỏi nhà để trốn buổi xem mắt đã được sắp xếp sẵn sàng vào chiều nay.
Lão quản gia đã già, lại còn bị dọa cho lên máu suýt chút nữa lão Hạ đã không còn nhìn thấy ngày mai. Ngay lập tức ông ta kính cẩn nhấc điện thoại gọi cho lão gia:
"A...alo...lão...lão gia, tiểu thư chạy...trốn mất rồi" ông ta vừa nói vừa đổ mồ hôi hột vì ông ta biết buổi xem mắt ngày hôm nay quan trọng đến mức nào.
Lão gia đã dặn dò ông ta bằng mọi giá phải giữ chặt tiểu thư ở nhà, vậy mà lại để cô nhảy khỏi ban công leo qua tường rào trốn mất. Thật biết cách dồn người ta vào đường ૮ɦếƭ! Bên kia đầu dây giọng nói hốt hoảng đầy giận dữ vang lên:
"Cái gì? Tôi đã dặn ông thế nào? Ông quên rồi sao? Mau mau tìm người về cho tôi. Không tìm được nó, ông tự xử luôn đi!" nói xong lập tức ngắt máy.
Lão Hạ chấn kinh, vội vội vàng vàng điều người đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong thành phố để tìm. Bên kia thì lão gia nhà họ Trần lo đến bạc cả đầu, ông thật sự là đã rất thê thảm vì đứa con gái cưng này rồi. Lần này mà không xong, chắc ông chỉ còn cách... tạm biệt thế gian thôi!
Tiểu thư à, cô đừng đùa lão già này nữa mà huhu!
Trần lão gia khổ sở gọi người lập tức đi tìm tiểu thư về, phong tỏa hết đường thủy, bộ, hàng không, tàu điện... bằng mọi giá phải dẫn cô về trước 7 giờ tối nay nếu không ngay cả cái mạng để lết đến xin lỗi người ta ông cũng không có. Bây giờ đã là 4 giờ chiều, ông chỉ có 3 tiếng để tìm Bội Vy. Thành phố này lớn như vậy, làm sao chỉ có thể tìm thấy trong 3 tiếng chứ? Ông chỉ còn biết thắp hương cho người vợ quá cố của mình để cầu mong mà thôi:
"Bội Viên, bà có linh thiêng thì hãy phù hộ cho tôi tìm được Bội Vy về kịp tối nay. Tôi không thể thất hẹn với đại ca được. Ông ấy từ xưa đến nay luôn giúp đỡ, bảo bọc cho tôi. Ông ấy lại chưa từng đòi hỏi điều gì, chỉ muốn tôi gả con gái cho con trai mình. Nếu chuyện này mà tôi cũng không thể làm xong thì... bà nghĩ tôi còn mặt mũi nào nữa?"...
Tại sân bay...Tiểu thư Bội Vy đang định lên máy bay thì đột nhiên lại có thông báo thời tiết xấu, phãi hoãn tất cả các chuyến bay. Cô thầm nghĩ sao mà đen đủi thế được? Nhất định là do ba của cô giở trò rồi. Nói rồi cô lập tức rời khỏi sân bay, nhưng lại ᴆụng phải một người, cô không ngước lên mà cứ cắm đầu đi thẳng, chợt nghe đằng sau vọng lại tiếng nói trong trẻo trầm ấm:
"Này cô"
"..." Bội Vy vẫn tiếp tục đi, vì xin lỗi người khác vốn không phải là việc của cô. Người đó vẫn tiếp tục gọi lại còn gọi to hơn làm không ít người trong sân bay tò mò quay lại nhìn:
"Này cô, cô có vấn đề về thần kinh không vậy?"
Câu nói này quả nhiên đã khiến cô quay lại, cô nheo mắt đánh giá người trước mặt: không quá gầy cũng không đủ béo vóc dáng khỏe khoắn, da trắng kiểu người châu Âu, khuôn mặt thì rất nam tính trông rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, trang phục tuy đơn giản nhưng lại là những món hàng hiệu xa xỉ, theo như cách so sánh thời bây giờ thì có lẽ ngoại hình chuẩn nam thần.
Cô đánh giá hắn như một công tử nhà quyền thế, nhưng cô vẫn còn việc nên không thích dây dưa với hắn ở đây. Cô lạnh lùng cất giọng:
"Có" nói xong rồi đi thẳng để lại bao nhiêu con mắt đang ngơ ngác nhìn. Đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với hắn kiểu vô lại như vậy, đường đường là thiếu gia nhà họ Lâm danh tiếng lẫy lừng mà lại đứng đây chịu ủy khuất vì một cô gái không biết lai lịch, nếu đồn ra ngoài thì còn gì là mặt mũi chứ.
Hắn không nói không rằng phất tay một cái cho đám người đứng sau chặn cô lại.
Cô lạnh nhạt hỏi:
"Chuyện gì?"
"Cô ᴆụng phải tôi rồi làm rơi điện thoại của tôi, bể rồi, lại còn không xin lỗi. Cô cảm thấy có thể là chuyện gì?" anh đanh mặt
"Muốn xin lỗi? Nhưng tôi không có thời gian. Tránh ra"
"Tùy cô thôi. Một cô gái như cô, ăn mặc cũng rất có tiền mà lại không có lễ nghĩa. Thời gian của tôi quý báu lắm, xin lỗi nhanh đi" nói xong câu này thì có một tên trong đám tùy tùng tiến lên nói nhỏ vào tai hắn nhắc nhở "Thiếu gia, buổi xem mắt...". Hắn không quan tâm, nói tiếp:
"Cô chọn đi, xin lỗi tôi hay muốn tôi dùng cách khác?"
"Này anh, sao anh chẳng có phong độ đàn ông gì cả? Cứ ở đây mà so đo với một cô gái, có phải là anh bị bệnh vô sỉ rồi không?" cô thật sự rất gấp, cứ đứng đây mãi thì thế nào cũng bị tóm, mà cái tên này cứ dai như đỉa ấy, thực sự là muốn nghe mấy lời khó nghe đây mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc