Thiệu Duy lên công ty từ sáng sớm, công việc khá bận rộn nên anh chẳng có thời gian xem điện thoại, mãi đến trưa mới phát hiện mấy chục tin nhắn chưa đọc. Trên ứng dụng nhắn tin hiển thị người gửi là "Lý Xuân An Xinh Đẹp Như Hoa". Anh vừa nhìn liền nghi ngờ trí nhớ của chính mình, anh đã lưu cái tên như vậy lúc nào cơ chứ?
Lý Xuân An đêm qua lọ mọ mãi mới kết bạn được với anh, sáng nay thức dậy thì bên cạnh đã trống trơn, chẳng biết Thiệu Duy rời đi khi nào, trong lòng có một loại cảm giác thôi thúc cô nhắn tin cho anh, nhưng nhắn mãi vẫn không được hồi âm.
Thiệu Duy bấm số gọi lại cô, vì khá ngại ngùng chuyện đêm qua nên giọng nói không có một chút cảm xúc nào: "Có chuyện gì không?"
Lý Xuân An khẽ nhíu mày, tên này thái độ sao lại khác hẳn đêm qua, lời buông ra lại lạnh nhạt đến cùng cực như thế, chưa từng có gã nào đã qua đêm lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô. Lý Xuân An tức giận: "Không có chuyện thì không gọi anh được sao?".
Thiệu Duy hơi sợ và hồi hộp khi nghe Lý Xuân An quát, đành phải dùng cách trốn tránh: "Nếu không có chuyện gì thì tôi làm việc."
Thế nhưng ngữ khí kia khiến cô hiểu lầm, Lý Xuân An nghĩ thầm tên này ăn gan hùm mật gấu nên mới cư xử như thế, cô cúp máy, vội vàng thay đồ lái xe đến thẳng công ty của Lý Lập Thành.
Lý Xuân An vừa đến nơi đã dậm chân đi vào, giày cao gót va vào mặt sàn lộc cộc, thái độ có vẻ như vừa giận lại vừa vội, lễ tân chưa kịp hỏi thì cô đã đi mất, ai cũng biết Tiểu thư nhà họ Lý nên không một ai dám ngăn cản. Cô bước thẳng lên văn phòng Tổng giám đốc thì bị Bình Nhi ngăn ở ngoài, Thiệu Duy ở bên trong thấy có tiếng ồn nên đã ra xem xét. Ai ngờ ánh mắt vừa chạm nhau, đầu anh ngay lập tức tê dại, não không có khả năng nghĩ thêm được gì.
Lý Xuân An chẳng nói chẳng rằng, kéo tay Thiệu Duy lôi ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mười mấy con người trong văn phòng.
Trong phòng vệ sinh dành riêng cho lãnh đạo, Thiệu Duy liên tục quay mặt đi, không dám đối diện với Lý Xuân An. Cô khoanh hai tay trước иgự¢, ngước mặt nhìn anh, nói rõ ràng từng chữ một:
"Làm – người – yêu – tôi – đi"
Thiệu Duy biến thành pho tượng trong mấy giây, anh tự hỏi mình có nghe nhầm hay không, Lý tiểu thư nói như vậy là có ý gì, anh cho rằng mình đã mơ mộng quá cao, chuyện tốt như thế chắc chắn không phải dành cho anh.
Thiệu Duy lùi lại một bước, lịch sự từ chối Lý Xuân An:
"Tôi chỉ là một trợ lý giám đốc bình thường. Nếu cô Lý muốn chơi đùa, ngoài kia có cả tá người đang chờ cô. Xin cô tránh ra để tôi tiếp tục làm việc."
Khoé môi Lý Xuân An không tự chủ mà nhếch lên, tên này ăn cô xong liền chơi trò không quen biết à, cô nhất quyết không buông tha cho anh, liền trả lời:
"Anh có làm trợ lý hay thợ sửa xe tôi vẫn thích. Chỉ cần anh không trốn tránh, tôi bao nuôi anh."
Thiệu Duy xoa mi tâm, đau đầu nghĩ mình không xứng với Lý Xuân An. Lý Xuân An ngược lại nhìn biểu cảm kia còn tưởng anh là kẻ đểu cán, nên dùng tiền để làm điều kiện trao đổi tình cảm.
Thấy anh không phản ứng, cô bước một bước một bước sát tới bên cạnh, đẩy anh vào tường. Dù đã mang đôi giày cao gót tận 8 phân nhưng chiều cao vẫn có chút chênh lệch. Lý Xuân An nhón chân, đè lấy bờ môi khô của Thiệu Duy mà hôn. Chốc lát cổ họng khô khốc của anh trở nên ẩm ướt, tay anh không tự chủ mà vòng qua eo cô ôm chặt.
"Làm bạn trai tôi đi!"
Lý Xuân An thì thầm một lần nữa, lời nói như thể đang ra lệnh. Thiệu Duy bị giọng nói ngọt ngào kia mê hoặc, hai tai bỗng đỏ lên, gật đầu như một người bị bỏ bùa mê không lối thoát.
"Được. Tôi đồng ý."