" Lâu không gặp!" Ngồi xuống đối diện với Nhật Duy, tôi khẽ mỉm cười.
Dường như cậu ta đã chờ tôi từ rất lâu trước khi tôi đến, cốc cà phê trước mặt cũng đã hết quá nửa.
Tôi vô thức đưa đồng hồ lên nhìn. Mình đâu có đến muộn đâu nhỉ? Vậy chắc là cậu ta đến sớm, hoặc có chuyện gì tiện nên đến luôn, nói chung là tôi hoàn toàn vô tội
" Ừ! Chào!" Nhật Duy khẽ nhếch mép cười, cái điệu bộ đáng ghét mà tôi thề là trước đây chưa từng bắt gặp ở cậu ta.
Nếu là trước đây, nhất định tôi sẽ trợn mắt " Này! Cái điệu bộ đấy là thế nào hả? Muốn ăn đấm không?" Nhưng thời gian đã không thể trở lại nữa rồi!
Giống như hai đường thẳng giao nhau, chúng tôi đã gặp nhau ở một điểm, sau đó, mỗi người lại cắm cúi bước tiếp trên con dường riêng của mình, mãi chẳng còn gặp lại . Thực ra, tôi cũng rất tiếc quãng thời gian đã trôi qua. Nó đẹp. Đẹp đến nỗi cứ ngỡ như đó là một giấc mơ vậy.
Nhật Duy thay đổi nhiều, ít nhất là tôi nhận thấy điều ấy. Từ cách ăn nói lịch sự, khách sáo, cho tới bộ vest trên người, hay cái khuôn mặt gầy gò lún phún râu.
Tôi không thích! Cậu ta thay đổi nhiều quá.Nhiều đến nỗi tưởng như con người trước khi đã biến mất không một chút vết tích, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà đoán định đây là ai . Thật đáng ghét! Tôi ghét cả cái không khí trầm mặc hồi tưởng này nữa!
Chợt, tôi vô tình phát hiện ra không ngờ rằng mình lại có thể để ý đến nhiều điều đến vậy.
Vậy ra, đến một lúc nào đó, người ta bắt buộc phải khôn lớn, và cảm thấy mệt mỏi vì quãng thời gian dong chơi vô ích đã qua.
Nhưng phần lớn, ai mà chẳng ao ước, quãng thời gian đó quay trở lại lần nữa, dù vô ích cũng được!
***
" Vẫn khỏe chứ? Tớ phát hiện ra hôn thê mới của cậu rất thích cậu nha!" Tôi cố vẽ lên trên mặt mình một nụ cười, dù nó thật xấu xí.
Tôi chẳng muốn cười nữa! Cảm thấy cười cũng thật khó.
Nhật Duy luôn hiểu tôi. Cái ánh mắt của cậu ta rõ ràng muốn nói: Thật lòng đi! Đừng cười nữa.
Không cười thì không cười, sao phải chùn!
Tôi gỡ nụ cười trên môi xuống, thay vào đó là một khuôn mặt trầm mặc " Lâu không gặp! Cậu... thay đổi nhiều nhỉ!"
" Bố muốn tôi tiếp quản sự nghiệp của gia đình! Cũng sắp tốt nghiệp rồi còn gì nữa!" Nhật Vũ cười buồn " Cậu biết đấy! Ông ấy đã muốn gì, thì dù có cố gắng thế nào, cũng không thể ngăn cản nổi. Phản đối? Chi bằng cứ tuân lệnh, thế là xong!"
Tôi có nhìn nhầm không? Cái con người trong bộ vest kia, tại sao lại giống với cái kẻ bất khuất suốt ngày gõ đầu tôi ngày xưa đến vậy? Thì ra Nhật Duy, dù cậu ta có khoác cái áo vest trịnh trọng ra ngoài, vẫn không che giấu được bản chất du côn ẩn sâu bên trong con người
Chẳng hiểu sao, tôi lại thấy vui vui.
" Nhật Duy ngốc nghếch! Cậu chẳng thay đổi gì cả!" Tôi bật cười nhìn cậu ta, trong phút chốc, bao nhiêu hận thù trôi đi đâu hết " Có phải cậu đang trăn trở tìm kế tẩu thoát không?" Nụ cười của tôi rõ ràng càng lúc càng tinh quái
Nhật Duy khẽ nhếch mép " Cậu nghĩ gì mà nói vậy, Nhã An?" Nụ cười càng lúc càng trở nên tự tin hơn " Cậu đang đi chân đất trong bụng tôi đấy à?"
" Chân đất gì chứ?" Tôi khẽ nhoẻn miệng cười, trong đầu thoáng hiện ra một tia suy nghĩ tinh quái " Mất vệ sinh! Tôi chỉ dám đi tất trong bụng cậu thôi "
" Bốp!" Sao lại đánh tôi chứ? oa oa! Đau quá! Đã lâu lắm rồi không có người đánh tôi! Ôi! Cái đầu của tôi!
Tôi thề là có đến cả triệu cái nơ ron thần kinh thông minh vừa rơi ra khỏi đầu tôi, làm cho ý chí căm hận sôi lên sùng sục.
Nếu đầu tôi là một cái lò nướng, nhất định lúc này Nhật Duy đã biến thành một con heo quay chín mọng
" Nhưng cậu định ra nước ngoài một thời gian hả?" Tôi hỏi " Thế thì ông già cậu sẽ tức lắm nhỉ!"
" Ừ!" Nhật Duy nhún vai, chẳng ngần ngại ϲởí áօ vest ra.
Có tin được không? Bên trong cái áo vest kia, cậu ta mặc... áo phông. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
" Vậy thì tốt!" Tôi nhún vai " Tôi cũng muốn trả thù ông ta! Dù gì tiền nhà tôi vẫn còn nguyên, chỉ mất công ty, cũng chưa đến nỗi Gi*t cậu cho bõ tức, nhưng vẫn phải trả thù! Vì thế, tôi ủng hộ cậu!"
Hai người nhìn nhau, thoáng mỉm cười.
Tôi bỗng liên tưởng đến cái khoảnh khắc năm chín tuổi....
=====
" U hu hu! Tôi khong chơi với cậu nữa, Nhật Duy, đồ đáng ghét! Mẹ cậu đánh tui!!!" Tôi vừa khóc lóc, vừa tiện tay đấm cho Nhật Duy mấy cái vì.... mẹ cậu ta dám đánh tôi. Và bà đánh tôi vì lí do... tôi cấu con bà đến thâm tím cả tay. >"
" Này! Đừng khóc!" Tên ngốc Nhật Duy lúng túng ra mặt, vội vàng an ủi tôi, cái hành động mà ngàn năm đúng là mới có một lần " Mẹ đúng là độc ác thật! Lần trước cũng đánh tôi lằn cả ௱ôЛƓ nè!"
>"
Tôi tuy trong lòng bĩu môi, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng thản nhiên, đưa ra sáng kiến " Thế này nhé! Cậu vào kia ngồi tạm, đến tối mới về, nghe chưa? Cho mẹ cậu lo ૮ɦếƭ đi! "
" ơ! Tối á?" Hắn nhìn tôi ngơ ngác" Nhưng..." Thế rồi, cũng đành gật đầu " Ừ!"
Đó là lần duy nhất tôi lừa được Nhật Duy sói già
Nhưng cũng vì thế, tuy căm hận với hắn nhiều, nhưng vẫn không thể ghét hắn.
Thực ra, đôi khi, con người này cũng rất khờ khạo.
=======
Có lẽ, nghĩ đến khoảnh khắc đó mà bao nhiêu tức giận trong tôi như bị một cơn lốc cuốn bay đi hết, không để lại chút dấu vết.
Chỉ là.... Những gì đã qua rồi, hãy để cho nó qua đi, mãi mãi không còn có thể như trước nữa rồi!
" Nhật Duy! Chúng ta là bạn tốt, được không?" Tôi khẽ chìa tay ra, mỉm cười.
Một từ bạn tốt, đã tạo nên một gianh giới, một khoảng cách.
Khuôn mặt Nhật Duy mếu máo đến tội nghiệp, chạm vào tay tôi " Ừ!"
Có ai biết được rằng, tôi mới là người sợ nói ra hai từ ấy hơn cả.
Bởi, hình như, tôi đã thích Nhật Duy mất rồi!
Cũng vậy thôi! Những gì đã qua, hãy cứ để nó qua đi thôi! Bởi một ngày nào đó, khi tôi giật mình nhìn lại, ngay cả những cảm xúc này cũng trở thành quá khứ.
Đã không thở nữa rồi! Ân oán, đã kéo chúng tôi ra xa thật xa nhau.
Có thể, chúng tôi xích lại gần nhau trong hôm nay, nhưng nó vẫn mãi là một tấm mành mỏng, không cho chúng tôi thật sự lại gần nhau.
Hận thù không có ích.
Nhưng lại không thể kiểm soát mình không hận thù!
CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI, ĐƯỢC KHÔNG?
Ra đến cửa, tôi khẽ buông tiếng thở dài. Một chút nuối tiếc cho quá khứ, và một chút buồn thương nữa. Giá như tôi sớm nhận ra tình cảm của mình, thì có lẽ, bây giờ, mọi chuyện đã không trở thành thế này. Ít ra, tôi còn có thể biết được mùi vị của tình yêu.
Người ta đã nói, khi còn trẻ, thì hãy yêu, cho biết thế nào là yêu, để rồi sau đó yên bề gia thất có thể thản nhiên nói rằng: a, tôi biết thế nào là yêu đến trời long đất lở đấy! Thế nhưng, trong hoàn cảnh của tôi, tất cả đã quá muộn màng.
Những người bắt buộc phải lớn lên, bắt buộc phải cảm nhận cuộc sống một cách già dặn khi tuổi đời vẫn quá trẻ thì sẽ nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ nhiều thứ. Như tôi, tôi bỏ rơi một tình yêu non nớt, và tôi bỏ rơi một người, mà có lẽ là tôi rất đỗi yêu thương.
Bởi tôi trẻ con, đúng.
Bởi tôi ngu ngốc, cũng chẳng sai.
Bây giờ, tôi phải làm gì đây nhỉ? Không biết nữa. Nhưng tôi vừa nhận ra, hình như, những gì mà tôi đang trải qua, chính là nỗi khổ của những người giàu có.
Cả thế giới quanh bạn là tiền. Tất cả cuộc sống xoay quanh một chữ TIỀN, vì thế mà cũng vô tình đánh rơi nhiều thứ, vì TIỀN. Tôi ghét. Tôi hận. Nhưng tôi không thể phủ nhận, tôi cần tiền. Tôi cần tiền để trả thù, trả thù cho những gì mà người đó- cha của Nhật Duy- đã giáng lên chúng tôi. Tôi thật sự cần tiền. Cần cho cuộc sống của mẹ tôi, vừa đứa anh trai của tôi. Nó đã thay đổi nhiều: chín chắn hơn, và bớt ăn chơi hơn. Nhưng không phải như trước thì sẽ tốt hơn sao? Ít ra, tôi thích vậy.
Chợt, một bàn tay nắm lấy tay của tôi " Nhã An!"
"Nhật Duy!" Tôi cố vẽ ra trên khuôn mặt của mình một nụ cười méo mó. Tại sao lại xuất hiện vào lúc này? Tôi thật sự, thật sự rất muốn ôm cậu và khóc một trận thật to. Nhưng sau đó, rồi sao nữa? Rồi tôi lại tiếp tục bước sâu hơn vào vũng bùn của tình yêu, một tình yêu mãi mãi chẳng nhận được sự chấp nhận của gia đình, cũng như chính bản thân mình.
" Nhã An! Chúng ta... cùng nhau rời khỏi đây đi! Rời khỏi đây, đến một nơi thật xa! Tớ thật sự không thể để cho cậu ra đi, Nhã An ạ! Dù có đánh mất tất cả, chỉ cần có cậu, tớ cũng cam lòng!" Nhật Duy nói, ánh mắt mênh ௱ôЛƓ buồn.
Cảm ơn! Chỉ cần nghe những lời nói đó thôi, tôi cũng thấy mãn nguyện lắm rồi! ít ra, có một người yêu tôi. À không, là người tôi yêu, đã yêu tôi.
Chỉ cần thế thôi, coi như tôi có thêm một động lực sống.
" Bây giờ thì chưa, Nhật Duy ạ! Tớ không biết sau này sẽ thế nào, nhưng chỉ có thể nói, tình cảm tớ dành cho cậu... cũng như vậy. Chỉ tiếc rằng không thể thôi!" Tôi cười, nụ cười cay đắng nhất trong cuộc đời, một nụ cười có vị đắng chát của nước mắt, một nụ cười của những buồn đau chất chứa lâu ngày, và là nụ cười của cả sự mãn nguyện.
Không biết sẽ ra sao. Nhưng biết đâu, vài ba năm nữa, khi mà tôi đã lấy lại dược sản nghiệp gia tộc, chúng tôi có thể sánh vai bên nhau? Chỉ cần lúc đó trái tim không thay đổi.
Đúng vậy! Chưa phải là bây giờ.
Nhưng chẳng hiểu sao, tôi sợ.
Thế giới thay đổi, hoàn cảnh thay đổi, không sao. Nhưng con người thay đổi, trái tim thay đổi, thì sẽ mãi chẳng níu giữ nổi nữa.
" Nhã An! Bây giờ, hoặc không bao giờ! Chúng ta hãy làm lại đi! Bỏ qua tất cả, mặc kệ tất cả! Chúng ta, hãy ở bên nhau, cùng nhau bắt đầu lại từ đầu, được không? Chẳng cần tiền, chẳng cần thế lực, chẳng cần gì cả!" Nhật Duy nhìn tôi, ánh mắt như van nài. Bàn tay cậu càng lúc càng siết chặt tay tôi.
" Không! Chưa phải bây giờ!" Tôi gạt tay cậu ra, cười buồn.
Quay lưng bước đi, chẳng hiểu sao tôi thấy mình thật ngu ngốc. Đời có quá nhiều thứ ràng buộc, và tôi ngu ngốc ở chỗ, tôi cứ để những thứ đó ràng buộc mình mãi mà không tìm cách thoát ra.
Nước mắt. Tại sao nước mắt lại cứ rơi rơi mãi thế này?
Tình trạng này thật là tệ!
Tôi ghét, ghét, ghét, ghét!