Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh - Chương 27

Tác giả: Ann

Do you?

Cuộc đời bất công khi bắt Nhã An tôi phải chịu bao chông gai khổ cực. Mới sáng sớm ra mà đã dẵm phải một bãi phân chó. Tâm trạng thật đúng là không thể tệ hại hơn
Vừa bước vào lớp thì đã nghe đủ các loại xì xà xì xào từ những thứ trên trời cho tới những thứ dưới đất (???) Thực ra thì cái bọn bà tám ấy chẳng liên quan gì đến tôi, và ngày nào bọn nó chẳng nói vậy, nhưng cái kiểu không khí u ám, trời khôgn quang, mây không tạnh, nắng không vàng kết hợp thêm một tràng xui xẻo kia làm cho tôi càng không thể ưa nổi bọn nó
Thế là tôi quyết định sẽ lết xuống canten ngồi cho lành. Đã xui rồi thì càng không nên gây sự với người khác mà!!!
Hôm nay không hiểu vì sao cái thằng khốn Thái Vũ nó lại nghỉ học. Cũng chẳng khó hiểu lắm đâu! Hôm qua thấy nó với Thư cứ hấp ha hấp háy với nhau, lại thêm bản fax của con em họ rằng là nhà tôi sắp có đính hôn, tôi có vui không, thế là đủ hiểu.
Tính ra thì kể từ cái vụ Nhật Duy tuyên bố sẽ fair play với Thiên, cũng đã một tuần rồi. Nản! Tôi thật không ngờ quan hệ giữa Vũ và Thư lại nhanh như tên lửa vậy >"
Chắc hẳn bạn luôn tự hỏi tôi lảm nhà lảm nhảm cái gì mà dài dòng thế, phải không? Nhưng đúng là chuyện này dài dòng thật mà!
Tôi, vốn dĩ là một đứa con gái không phải con một nhưng vẫn luôn được người ta săn đón, bởi vì tôi chính là người thừa kế của LAD. Còn Vũ ư? Nó, cũng có quyền thừa kế, nhưgn không phải là LAD. Nó sẽ thừa kế tập đoàn GDE của ông họ tôi - người trung thành với chủ nghĩa độc thân, luôn kêu gọi mẹ tôi.... đẻ càng nhiều con càng tốt để còn phụ giúp ông kế thừa sự nghiệp.
Kể ra cũng không phải ông chọn Vũ ngay từ đầu, nhưng tôi vốn không ưa bản tính.... tếu tếu hài hài của ông chút nào cả. =.= Nên tôi nhường quyền thừa kế cho nó luôn, đỡ phải thi thố, so đo, tính toán gì nhiều. Nhận phần thiệt về mình, tôi cũng thấy mình thật rộng lượng, thật cao cả ấy chứ!
Chính vì thằng Vũ sinh ra giống như con tu hú - ở nhà mình mà không thừa kế nhà mình nên chắc chắn sự cho phép của ông là tối cao rồi. Đến mẹ tôi cũng không địch nổi nữa là
Kể số nó cũng may. Chứ tôi thì sao? CÓ ai bênh vực cho tôi đâu! Quyền tối cao là ở bà mẹ trọng tiền khinh sắc của tôi ấy chứ. Thành ra giờ tôi mới thân tàn ma dại như thế này đây mà
Nói có đi thì cũng có lại, tôi cũng đâu phải là xui xẻo cho lắm! Thằng Vũ hè nào chẳng phải bay qua bay lại từ nhà tôi sang nhà ông, thỉnh thoảng hứng chịu sự tức giận không rõ nguyên do, lúc nắng lúc mưa của ông ( người độc thân là thế đấy) kể cũng khổ đó chứ!
Tóm lại là như vậy! ^-^
Mà công nhận dạo này cuộc đời của tôi cũng bước sang một bứoc ngoặt rất lớn khi mà ông thần kia hứa với tôi là sẽ không gặp tôi cho tới khi nào tôi chủ động đến gặp, còn Nhật Duy thì về nhà làm cái gì gì đó NÓi chung là bỗng dưng may mắn đến lạ thường,
tuy vậy, tôi sợ đây chỉ là sự bình yên trước khi có bão mà thôi! Mà cũng chẳng hẳn vậy! Tránh đựoc hai kẻ đó, thì tôi lại gặp xui xẻo ở những lĩnh vực khác, như là.... giẫm phải phân chó, hay đâm vào cột điện,... chẳng hạn.
Nói chung là tôi thấy tuơng lai của tôi vốn dĩ là một màu đen kịt không có bờ bến để về
Đúng lúc đang vừa đi vừa chiêm nghiệm về cuộc sống, tôi đâm sầm vào người đang đi ngược chiều với mình, và cốc cô ca trên tay vô tình.... bay vào người đó.
" A!" Tôi há hốc mồm kinh ngạc, đến độ còn không thèm dùng tay che đi cái miệng ngoác ra của mình nữa
" AAAAAAAAA!" Con bé đối diện cũng hét lên những từ tuơng tự, nhưng với tông cao, và kinh hoàng hơn. giọng hét của nó cứ như là chuẩn bị đập tan cái canten này vậy =,= Gì mà ghê quá!!! Có mỗi.... cốc coca thôi mà! " MÀy! Mày!...." Nó vừa ngưng hét lại chuyển sang gầm gừ nhìn tôi.
" xin lỗi, tôi không cố ý!" tôi phẩy phẩy tay, dù rõ ràng là thái độ của mình hơi quá đáng thật, nhưng bản tính khó đổi mà! Hi vọng nó không nghĩ là : tôi khôgn cố ý nhưng tôi cố tình
" Mày được lắm!" Nó gầm gừ " Muốn ૮ɦếƭ hay sao mà dám hất nứoc vào tao hả?" và hét ầm lên vào mặt tôi.
Mẹ ơi! Sao cái thanh quản của con này công suất còn kinh hơn cả cái loa trong vũ trường vậy? Không những khi nó nói gió đập tới tấp vào mặt, mà mưa cũng bay tới tấp vào người luôn. Rút kinh nghiệm, rút kinh nghiệm!
Tôi rút sổ ra, loáy hoáy ghi một dòng chữ : chú ý: lần sau ᴆụng phải ai mà thấy người ta giận thì phải lấy sẵn ô ra che nếu không muốn mưa bay tới tấp, gió giật liên hồi.
Chẳng biết sao mà cái con nhỏ đó lại hùng hổ giật lấy quyển sổ của tôi, đọc ngấu nghiến, và sau đó, tất nhiên, mặt nó tái mét đi, rồi chuyển sang sắc đỏ tía trông chẳng hiền lành chút nào cả
" Bạn.... sao vậy?" Tôi cười hiền, nhìn nó, vẫn ngu ngốc chưa chịu nhận lỗi lầm ở mình. 0.0 Đã đâm vào người ta, làm nguơi ta ướt, lại còn chế nhạo chuyện mưa với chả gió nữa. thật là .... chẹp chẹp!
" Mày, giỏi lắm!" Cái con nhỏ đó nhìn tôi, cười khẩy không rõ lí do " em đã muốn chơi thì chị cũng chiều!"
Nói là làm, nó tiếp tục cười ranh mãnh , và giơ tay lên. Giơ tay lên làm gì thì tôi có là con ngu nhất thế gian cũng biết. Tôi đã bị hành hung bao nhiêu lần, chả nhẽ lại khong nhận ra cái chân lý ấy???
Một.... Hai... Ba.... Bàn tay đó cách xa mặt tôi 50 cm.... còn 40 cm.... 30...
Chà! giống cảnh tua chậm trong phim quá! Nhưng mà cứ nhìn cái sắc mặt " chẳng có gì là đùa" của con nhỏ kia, mồ hôi tôi vô tình cứ rịn ra theo... dòng. Bái bai guơng mặt xinh đẹp, phen này ૮ɦếƭ chắc, ૮ɦếƭ chắc rồi!
Đấy! Thấy chưa! ĐÃ bảo không có hai tên ôn thần đó, tôi cũng đủ xui lắm rồi mà!!!
" Xin lỗi!" Giây phút mà nhan sắc của tôi đang la ó chuẩn bị trở về với đất mẹ thì một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay con bé đó. Ân nhân của tôi khẽ cười " Bạn không thể đánh con nhóc này được, Hà My ạ!"
Đấy! Thấy chưa! ít ra ông trời cũng không bất công với tôi lắm (???) trong những lúc gian nan đau khổ kiểu gì chẳng có người cứu. Ông thầy bói nói quả không sai: số tôi có quý nhân phù trợ.
Tôi, quay ra nhìn người vừa cứu mình bằng ánh mắt uơn ướt đầy biết ơn, và ngay lập tức, mắt tôi rớt ra khỏi tròng.
NGười này.... là ..... là... là.... là.....Thiên! Thiên! Thiên! >"
tránh vỏ dưa ᴆụng vỏ dừa, cái số tôi có cần thiết phải xui thế không nhỉ?
Nhìn khuôn mặt ngắn tũn của tôi ( vì bị cụt hứng), Thiên khẽ cười, kéo tôi đi " Nhóc đi theo anh nào! Sao trông cứ như là con chuột bị hất nứoc vào vậy? cHẳng có gì là biết ơn cả!!!"
Hắn thì cứ cười, cứ nói, còn tôi, sắc mặt rõ ràng là đang biến dạng dữ dội lắm.
Đúng là nếu ngày nào cũng chạm mặt thì cảm giác sẽ đỡ hơn. Đằng này sau bao nhiêu lâu không được hội ngộ, giờ gặp lại, cái tim của tôi cứ gọi là tăng xông liên tục, chuẩn bị ૮ɦếƭ yểu đến nơi ấy chứ.
Tim ơi là tim! Chị van em! Em là duy nhất, em là number 1, em phaỉ cố gắng lên, em không thể ૮ɦếƭ được! Chị vẫn còn muốn sống lắm!
chị thề sau khi thoát khỏi hắn, chị sẽ tặng cho em một tấn thuốc trợ tim cho em đỡ đau đớn
Ông trời ơi là ông trời! Sao ông có mắt mà như không vậy? SAo ông lại đối xử với con bất công quá???
" CỐp!" Đang đi thì tôi.... vấp phải một hòn đá ở ngay giữa... .sân trường -cái nơi lát gạch sạch bóng, 24/24 có người dọn dẹp.
Ok! Câu trả lời của ông trời đấy! " Cho mày ૮ɦếƭ! ai bảo dám **** ông hả? cỐ gắng mà chịu đựng đi con! TẤt cả là tại con mà ra thôi! Ta đã cố lắm rồi! ĐỒ vong ơn bội nghĩa"
Dạ vâng, con sẽ cố gắng, cố gắng sống. Ông thật là " tốt" quá! Con rất " biết ơn" ông ạ!
" Bốp!" Sao hôm nay sân trường nhiều đá dữ vậy? >"
Con thành thật xin lỗi ông trời ạ! Nhưng gì con nhận được vừa rồi là quả báo, quả báo. Con xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ông!!! con sẽ cố gắng chịu khổ.
Xong! Giờ tôi vừa chứng minh đựoc là ông trời có thật. Và bây giờ, tôi chỉ cần chứng minh được rằng tôi có thể sống sót an toàn sau khi ở gần một người thích gây shock như hắn là tôi có thể sánh vai với ông Anhstanh hoặc Newton rồi!
Lựa Chọn Cuối Cùng Là Ở Em

Sau một hồi đi lại vấp, vấp lại đi, đi lại vấp,...tưởng như dài bất tận, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi cần đến.
Tôi nhìn tên đó bằng ánh mắt căm hận, rồi bắt gặp ánh mắt đáp trả, đành ngoan ngoãn cúi đầu hối lỗi như một con mèo con. Amen! Cái số bị bắt nạt nó khổ thế đấy!
Đã bị kéo đi với tốc độ đến nỗi còn không có đủ thời gian để .... ngã ( sau khi vấp ngã), hoặc là có thể nói ngắn gọn là những lúc đó có một kẻ nào đó cố gắng đỡ tôi, nhưng tôi lại không chấp nhận cái công sức zdorm của hắn, và rồi sau đó nhìn kẻ vừa gây tai họa cho mình cũng sợ đến đau cả tim.
Cảm giác mang một nỗi ám ảnh, một nỗi sợ hãi trong người thật chẳng bao giờ làm tôi ghét đến thế.
Không những vậy, từ cái dạo bị ngất đi (>"
Rất may là cảm giác đó chỉ là thoáng qua trong một lúc, vì nhanh chóng được tôi giải đáp: giống như một con ngựa sợ cái dao, cứ thấy dao là Ⱡồ₦g lên vậy ^-^ Và vì thế, có thể nói từ lúc bị kéo đi cho đến tận giờ tôi mới nhận ra rằng trái tim mình đã từng nhảy lên Ⱡồ₦g lộn vì sợ. Đây chỉ là lí thuyết của tôi mà thôi, vì thế nếu chẳng may vô tình sai be bét vì lí do thật sự là cái gì gì đó thì tôi cũng chẳng phản đối đâu! Đều đoán mò mà ra mà!
Càng nói càng thấy mình giống một con... thiểu năng. Chẳng hiểu từ lúc nào chỉ số IQ chót vót chọt vọt của tôi lại giảm đi gần một nửa thế nhỉ? Có giải thích mà cũng không xong. Nghe cứ lùng bà lùng bũng lỗ tai.
Nói chung là vậy! Nói nhiều chắc sớm vô trại thuơng điên quá! >"> HÔm qua nghe nói cái trại gì gì đó bị sổng tội nhân, hôm nay người ta vô tình đi qua thấy tôi thì.... dead. Chính vì vậy, khiêm tốn, khiêm nhường là hơn cả
Quay trở lại với thực tại, khi mà tôi và hắn đang dừng lại ở một nơi rất quen mà cũng rất lạ. Bạn đoán được chứ?
Cái nơi mà ngày ngày tôi bị ђàภђ ђạ đi lên, là nơi hắn giao cho tôi vô số những sắc lệnh quái chiêu như: dậy sớm làm guơng, là nơi mà tôi bị " cưỡng hôn", là nơi mà có hai kẻ điên nào đó đã đấu mắt đến nỗi bụi bay lên mờ mịt, là nơi mà hắn luôn ở trong, là nơi tôi luôn gặp hắn ở bên trong (???), và là nơi mà.... tôi chẳng biết bên trong có những cái gì, trừ hắn.
Nói cho thẳng toẹt ra thì là tôi đang ở trước cửa phòng hiệu trưởng.
Rõ nản! Cái tên này có lớn mà không có khôn, có giàu mà không có hào phóng. Lúc nào cũng kéo người ta vào đây là sao??? Nhìn cái không gian cổ kính sặc mùi hắn, tôi đã muốn chạy ra khỏi đó luôn rồi ấy chứ! Khổ thân, khổ thân!
" Ngồi xuống đi!" HẮn, gần như là ra lệnh cho tôi.
Ok, tôi ngồi xuống, và nhìn hắn chằm chằm.
Hành động thì đúng là anh hùng, nhưng bản thân thì lại chẳng oai hùng chút nào cả. Cái tim ૮ɦếƭ tiệt lại sợ đến nỗi đập ầm cả иgự¢ tôi lên kia kìa!
Nếu nó mà không phải là thứ "đập thì sống, ngừng đập thì ૮ɦếƭ" thì tôi đã dùng dao chặt chặt băm băm nó ra cho bõ tức rồi! Trong lúc nứoc sôi lửa bỏng thế này mà cứ thích đập với chả kêu >"
Rõ ghét, rõ ghét!
Cái tên kia, nhìn thấy biểu tượng thất thường của tôi, nên đã quyết định dành mọi tâm trí cho việc... soi xem tôi đang bị làm sao. Cái nhìn của hắn cứ như thể là đang soi cả... nội y của tôi vậy ( suy nghĩ đen tối, suy nghĩ đen tối), thành ra cái trái tim đáng ghét kia càng đựoc thể " kêu gào"
Để xem, ta sẽ xử nguơi thế nào, đồ trái tim đáng ghét! Nguơi nhớ đấy! Tối nay, ngay tối nay, ta sẽ nhồi 1 tấn thuốc trợ tim vào cho nguơi ,xem nguơi còn dám kêu gào nữa không! Đúng là hết thuốc chữa mà! - Tôi tự nhủ lòng mình, rồi quắc mắt nhìn hắn " Anh kéo tôi vào đây có chuyện gì?"
" Nhóc.... chưa định gặp lại anh sao?" Hắn đáp lại, thái độ vô cùng thẳng thắn.
" Chưa! " Tôi nhún vai khẳng định, bản thân đã bớt sượng đi chút ít " Tôi nghĩ rằng mình chưa sẵn sàng đối mặt thêm với bất kì thứ gì trong quá khứ"
Thế rồi hắn lại đi đến bên tôi, nhanh và nhẹ đến bất ngờ - mặc dù tôi đã chẳng còn chút gì bất ngờ nữa vì đã quá quen thuộc. " Tại sao không muốn?" Hắn gắt nhẹ.
" đau đầu!" Tôi đáp, chẳng buồn nhìn xme hắn đang làm cái trò gì ở sau lưng mình.
" Không muốn nhớ.... thì hãy cứ quên đi!" Hắn cười buồn ( tôi đoán vậy!), rồi dùng tay lật lật mấy cuốn sách trên kệ - thứ mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong cái phòng này, vì lần nào vào đây cũng quay lưng lại phía nó nên không nhìn thấy mà!
Tiếng lật giấy vang lên khô khốc.
Tôi có cảm giác cuộc đối thoại giữa tôi và hắn sượng đến.... dơ dáy. >"
Không biết hắn thì sao, chứ thực ra không gặp lại chỉ là một lí do để tránh phiền phức thôi! Cơn đau đầu đã rời bỏ tôi đi.... từ lâu rồi! Còn trí nhớ thì vẫn ngoan cố ở lại trong một ngóc ngách nào đó của cái đầu bướng bỉnh.
Thấy.... ghê quá, tôi đành mở miệng, dùng đúng những gì mà mình cần nói và muốn nói " tHực ra thì...."
" Nhóc tránh mặt, và không muốn gặp lại anh?" Hắn ngắt lời không thuơng tiếc.
Yep! Người đâu mà... thông minh thế chứ lại! Nhưng không hiểu sao, cái tim đáng ghét lại nhói lên một nhịp, bắt tôi phải trả lời một câu mà đến mình cũng không hiểu được mục đích " tHật sự không phải vậy"
" Sự lựa chọn là nằm ở em, Nhã An à! Những gì mà anh có thể cho em, có thể giúp em chỉ có thể nằm ở trên đầu ngón tay. ANh không thể giúp em lấy lại trí nhớ, nhưng anh có thể ở bên em đến suốt đời. Anh không thể giúp em tránh xa rắc rối, nhưng anh có thể cho em niềm vui. Sự lựa chọn, tấ cả đều nằm ở chỗ em!" Hắn noí, một hơi dài, giọng điệu đầy sóng sượng.
Không khí, gần như cô đọng lại, giống như là nước đang trôi thì bị đóng thành băng vậy.
TÔi cười nhạt " Mai gặp lại! hình như.... chúng ta chưa sẵn sàng cho cuộc nói chuyện này!" và nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Biết là sóng sượng, biết là thiếu tự nhiên, nhưng ngay cả tôi cũng không thể nào làm gì khác. Giữa chúng tôi,có gì đó.... rất khó nói.
Một mối quan hệ chưa thể gọi tên, và hứa hẹn gây nên nhiều đau đớn. Một ánh mắt đầy hi vọng, nhưng cũng không thiếu thất vọng. Những suy nghĩ trong đầu đầy tốt đẹp và tự tin, nhưng rồi lại sợ làm người khác tổn thuơng. Những lời nói, có thể làm cái não nổ tung,....
Rốt cuộc, khi nào thì tôi mới có thể làm cho cái không khí này bớt sóng sượng đi, và khi nào thì chúng tôi mới có thể nói chuyện một cách bình thường đây?
Nhã an, Nhã an! Mày bình tĩnh lại đi, lạc quan lên! Thoát được hắn là Ok rồi! Mày vốn không sinh ra để suy nghĩ quá nhiều điều rối rắm!
Nhưng sao cứ....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc