Kí ức bị lãng quênSau một ngày thê thảm nhất cuộc đời mình, tôi trở về phòng trong tâm trạng " ức chế tới tột cùng mà không thể làm gì được"
Đúng cái lúc mà tôi đang đấm thùm thụp vào con teddy đáng thuơng thì cái cửa ૮ɦếƭ tiệt lại vang lên những tiếng gõ tay đều đều.
CHắc chắn không phải Duy Nghe đâu hắn đã đi chơi rồi, nên tôi cũng không phải vờ vịt khúm núm nữa. Thế là tôi mở cửa cái rầm, miệng không ngừng **** rủa " Giờ này mà gõ cửa ầm ĩ là sao hả?"
"Bốp!" Thông tin của tôi hoàn toàn không sai, nhưng tôi quên mất trong nhà mình có tới hai quả bom nổ chậm. VÀ kẻ vừa xử đẹp tôi không ai khác chính là thằng anh sinh đôi ******** - Hoàng Thí Vũ. -,-
" Sao?" xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình, tôi nhìn nó chán nản
" Mày..." Nó nhìn tôi, mắt thoáng ái ngại " Mày có thấy.... Thiên... trông rất quen không?"
òe! hỏi thế mà cũng hỏi! Thằng này hôm nay bị thần kinh cấp độ cao à? Ngày nào cũng gặp, không quen thì sao???
" Tất nhiên phải quen rồi! Nó là hiệu trưởng mà!" Tôi nhìn nó, phán một câu xanh rờn ( thì tôi nói đúng mà, nhưng tôi dự đoán câu trả lời của mình không đúng với những gì mà thằng Vũ đang nghĩ )
" Không!" Chẳng hiểu sao cái thằng trời đánh đó hôm nay lại không có cảm hứng đánh em gái dễ thuơng tội nghiệp của mình hả? " Tao thấy.. hình như mày và tao đã gặp nó ở đâu đó rồi, trong quá khứ ấy!" Nó nhìn tôi, ánh mắt như khẳng định chắc nịch.
Ok! ok! nó bị điên rồi! Gặp hắn một lần thôi là tôi dã tởn đến già, cớ chi lại còn phải gặp nhau từ cái thời nảo thời nao thởi xửa thời xưa, thời napoleon cởi chuồng chứ? Tôi đâu có dại dột đến vậy!
" ĐỒ điên!" Tôi lẩm bẩm " Quả bom khói đấy gặp từ xưa chắc gì em của mày đã còn sống trên thế gian này nữa!"
Nó nhìn tôi, ánh mắt ái ngại, nhưng rồi cũng gật đầu " Có lẽ vậy! Nhưng Nhã An này! Mày có nhớ... ngày trước mày luôn mồm nói rằng mày đã quên mất một người nào đó không?"
" Ờ!" Tôi gật gù. Đúng là thế thật! Đừng bảo là tôi quên tên hiệu trưởng kia à nha! Quên hắn sướng quá, còn gì phải kêu ca nữa!
" Anh chỉ muốn nói rằng... lúc đó... thực sự tai nạn đã làm cho mày mất trí nhớ. anh cho rằng... Thiên rátquan trọng với mày, dù rằng anh chẳng thích nó chút nào. Nhưng... mày đừng bao giờ làm Nhật duy buồn nhá!" Ánh mắt nó cụp vào như thể một cô gái đang dặn dò cô khác " cậu dừng làm tổn thuơng anh ấy nhóa, tớ nhường anh ấy cho cậu đấy" vậy Cái thằng này nó tốt với bạn nó phết ấy chứ! Nhờ nó mà tôi thấy rằng... có nhiều bạn cũng là một sự khổ cực đó ạ!
Tuy vậy, tôi chỉ khẽ gật đầu " OK! OK!"
Nó đi rồi, tôi mới bắt đầu ngờ ngợ nhớ ra.
tôi luôn cho rằng tôi đã quên đi ai đó rất quan trọng, nhưng liệu đó có phải là...
Aish! Hắn quan trọng á? ૮ɦếƭ đi cho nhanh!!! TÔi bị điên rồi, điên thật rồi!
Một buổi sáng đẹp trời, tôi lại bị reó lên phòng hiệu trưởng.
" Gì thầy?" Tôi nhìn hắn, ánh mắt hơi ái ngại chút xíu.
Nếu tôi đã vô tình quên hắn thật thì sao nhỉ?
" Đi với tôi đến chỗ này!" Hắn ra lệnh.
Ớ! Thầy ới! Em bị khổ sai chứ có phải osin đâu mà thầy bắt em đi cùng thầy?
Tuy vậy, nhìn cái giọng điệu đe dọa của hắn, tôi cũng chẳng dám ý kiến gì nữa, chỉ có thể cụp đuôi đi theo hắn mà thôi. Đời ơi là đời! Khốn khổ đến thế là cùng!
Mà... hắn định đưa tôi đi đâu nhỉ?
Quá Khứ Trở VềSau không biết bao nhiêu lâu ngồi trên ô tô ( đến nỗi ௱ôЛƓ tôi nổi mụn cả lên), cuối cùng thì ông hiệu trưởng đáng kính mới dừng lại cho tôi hít thở ít khí trời. >"
Tuy vậy, tôi vẫn phải lon ton đi theo ổng đến hộc hơi vì .... sợ bị lạc. Cuối cùng thì cũng đã đến nơi ( tôi đoán thế)
" Này! Nhóc có nhớ nơi này không?" Hắn quay sang hỏi tôi, khẽ cười
Tôi - kẻ đang ôm cái bụng đói xẹp lép giống như ૮ɦếƭ đói năm 45 của mình - cuói cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhòm ngó xem cái tên đầu đầy đạn này đưa mình đến chỗ khỉ ho cò gáy nào.
Oa! Không đùa đấy chứ? Một... cái hồ nước trong vắt, xugn quanh là những cái cây xanh rì, và vài ngôi biệt thự cổ trông cực kì thơ mộng.
" Này! Không đùa đấy chứ? Một nơi đẹp thế này mà sao chẳng ai biết đến nhỉ?" Tôi quay sang nhìn hắn, ánh mắt tò mò đến cực độ
" Uhm... tất nhiên không thể để ai thích là đến đựoc rồi! Vì đây là một nơi rất quan trọng mà! Nhóc nhớ chứ? Là nơi chúng ta - gặp - nhau - lần - đầu đó!" Hắn khẽ cười hiền lành - tôi thề đây là lần đầu tiên tôi thấy tên này hiền đến thế. Mọi lần thì có khác nào con quỷ khát máu đâu chứ!
MÀ khoan đã! Gặp nhau lần đầu ấy hả? có nghĩa là... " Ý anh là chúgn ta đã gặp nhau trước đó hả?" Tôi quay sang nhìn hắn " sAo tôi không nhớ nhỉ?"
Hắn nhìn tôi, khuôn mặt bỗng tối sầm lại. RỒi hắn quay đi, ánh mắt buồn đến kì lạ.
Có phải tôi.... vừa nói gì đó sai không?
Hắn quay lưng lại, cầm một cái xẻng nhỏ, lúi húi đi ra gốc cây gần đó, xới từng chút đất nhỏ.
" Anh làm gì vậy?" Tôi liền chạy theo hắn, hỏi.
" Không gì cả! Trả cho em những gì thuộc về em!" Hắn cừoi nhạt, tay vẫn không ngừng đào đất.
Cuối cùng, cái thứ mà hắn đang tìm cũng đã hiện ra. Một lọ thuỷ tinh nắp buộc bằng sợi dây màu hồng, bên trong là một tờ giấy trông khá đẹp, và bên cạnh nó là một cái bình khác, với màu xanh da trời.
Đây là....
FLASH BACK
" Em sẽ chôn cái bình này xuống đây. Anh nhớ chông xuống bên cạnh nhá! Nhớ đấy! Như thế , sau àny chúng mình sẽ trở thành vợ chồng!" TÔi nhìn người đó, cười rõ tuơi.
" Nhóc nhớ phải giữ lời nghe chưa? Nếu sau này nhóc không giữ lời được, thì hãy cầm cái bình, quăng đi thật xa, nhớ chưa? Nhưng tất nhiên là anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!" Cậu con trai khẽ cười tinh ranh.
END FLASH BACK
Đúng vậy! TẠi sao, tại sao lại chỉ nhớ đựoc có thế? Và tại sao... đầu tôi lại đau đến vậy?
Ôm đầu của mình, tôi gần như bật khóc " tẠi sao lại không thể nhớ ra chứ?"
Đúng lúc ấy, một người nào đó ôm lấy tôi, ấn tôi vào lòng của mình. Ai.... là ai vậy?
" Chính là anh sao?" Duy nhìn Thiên, ánh mắt không giống như thường ngày. Không tinh ranh, không độc ác. Ánh mắt đó... là sự căm hận, và cả nỗi buồn nữa.
Rốt cuộc thì có chuyện gì đã xảy ra chứ?
" Anh chính là người mà Nhã an đã yêu hai năm về trước sao?" Duy nhìn Thiên, cười nhạt " CÔ ấy đã bị mất trí nhớ của 2 năm trứoc, nên đừng bắt cô ấy nhớ lại!"
Thế rồi, Duy bế bổng tôi lên, bước đi. Hình như... cậu ấy đang chạy.
Những lời Duy nói cứ ù ù bên tai tôi. Là người... mà tôi đã từng yêu sao? Là anh ta? LÀ anh ta sao? Và tại sao tôi lại mất đúng mảng kí ức về anh ta nhỉ? Cứ như phim Hàn Quốc vậy! Nhưng... cái quan trọng nhất là...
" Tại sao cậu biết tôi bị mất trí nhớ?" TÔi nhìn DUy, mím chặt môi chờ đợi.
Duy khẽ thở dài, rồi cậu ta khẽ nói " đỒ ngốc! Có gì là tôi không biết về cậu chứ! Chỉ có cậu là vô tâm chẳng biết gì thôi! Đồ đaị ngốc, đại ngốc!"
Bị sỉ vả như vậy, nhưng không hiểu sao tôi không thấy buồn chút nào. Không phải là tôi thấy mình đúng như lời cậu ta nói đâu! Nhưng quả thực, tôi nghĩ rằng người đang buồn là Duy chứ không phải tôi. Tất nhiên là không rõ nguyên do rồi!
Cuối cùng thì tôi cũng khôgn thể hiểu nổi rằng có những gì đang diễn ra, và nó đang diễn ra theo chiều hướng tốt hay xấu nữa. Nói chung là đầu tôi đang ong ong lên bởi mấy cái dấu hỏi chấm to choán đầy tâm trí Ai cho tôi biết câu trả lời đi! Năn nỉ đó!