NGày xui xẻoMới sáng sớm tinh mơ, khi mà ông mặt trời còn đang ngái ngủ ( mẹ ơi, trời đông mà miêu tả thế đấy! thông cảm! Tại tôi đang ngái ngủ nên tưởng ông trời ổng cũng như mình ), cái iphone chó ૮ɦếƭ đã reo ầm ĩ làm cho tôi mất nguyên giấc mộng đẹp.
" Ai đấy?" Tôi gần như hét ầm ĩ vào cái điện thoại, đe nẹt cái tên chó ૮ɦếƭ nào vừa gọi điện cho mình.
" Ê nhóc!" Đầu giây bên kia cũng vang lên một giọng nói chẳng mấy gì là thoải mái, nếu không nói là cực kì hắc ám " Nhóc ăn nói kiểu thế mà nghe được hả? Ông mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi, bộ lại định đi học muộn như hôm qua hả?"
Đi học muộn? Chuyện hôm qua tôi đi học muộn còn có ai khác biết, nếu đó không phải là ông hiệu trưởng hắc ám sao?
" thầy... sao biết số em vậy?" tôi hỏi, chẳng có gì là e dè cả. E dè làm cái qué gì, khi mà tôi thề bây giờ ổng mà không là hiệu trưởng không cần thách tôi cũng sẽ cắn xé ổng ra làm trăm mảnh
" Nhóc đến trường ngay, không thì đừng trách thầy hiệu trưởng này vô tình đó!" Giọng đầy tính chất răn đe như thể " mày cứ trốn đi, thoải mái! ta di một phát là ૮ɦếƭ "
" Thầy ới ơi!" GIọng điệu của tôi có thể miêu tả bằng mấy chứ " mềm như 乃ún, dẻo như kẹo", tất nhiên là với mục đích nịnh hót, hòng cung cấp thêm thời gian cho giấc ngủ quen thuộc rồi " một ngày em không ngủ đủ tám tiếng rưởi em không làm được gì đâu thầy ạ!"
Giọng nói vang lên, chẳng cần nghe cũng biết nội dung " Ngủ bảy tiếng là đỏ rồi ! Dậy ngay! Đến trường ngay cho tôi!" Đấy! có thấy loại giáo viên nào lại độc địa dã man tàn bạo vô nhân đạo như vậy không? Tuy trong lòng ấm ức, nhưng tôi vẫn phải bật dậy, đi thay quần áo.
Vừa mở cửa ra, tôi bắt gặp không ai khác, chính là cái thằng hắc ám - nguyên nhân chính dẫn đến mọi việc của ngày hôm nay - Thái Vũ. Thì tôi nói có gì sai? Nếu nó không vặn đồng hồ của tôi thì ôti đã không đến muộn. Mà không đến muộn thì có bị ђàภђ ђạ, bị áp đảo không hả trời?
" Mới sáng sớm đã có anh nào gọi cho mày thế?" Cái thằng nham nhở đó nhìn tôi, cười ám muội.
Chòi oy! Gặp nó vào giữa buổi sáng đẹp trời thế này, thảo nào mà xui tận mạng.
Tôi giuơng đôi mắt rừng rực lửa thù nhìn nó " ra ngoài đường ai hỏi mày có quan hệ gì với tao thì đừng có nhận, không xấu mặt tao, nghe chưa?"
Chắc hẳn chưa thấy tôi bức xúc ăn nói thâm cay như vậy bao giờ, cái thằng ******** nó chỉ biết trố mắt ra nhìn tôi, chẳng hiểu vì sao tôi lại như vậy nữa
Còn tôi, mặc dù đã hả hê ít chút trong lògn, nhưng thú thực là tâm trạng vẫn rất tệ.
Cái loại hiệu trưởng gì mà mới sáng sớm đã ђàภђ ђạ học sinh. Lại còn tự tiện gọi điện cho người ta, kêu người ta giúp mà như ra lệnh nữa chứ! Đúng là tự tiện như ruồi mà! Ruồi! Đúng rồi! CÁi lão hiệu trưởng ruồi già **** khú ấy!!!
" Em chào thầy!" Tôi nhìn lão ruồi già, cười xởi lởi như thể mình chưa từng thù hằn với lão ấy. -,- bây giờ người càng trẻ càng thâm cay chứ không còn đúng với câu " gừng càng già càng cay " đâu ạ! Chính vì vậy mà tôi phải đề cao tinh thần cảnh giác, " ngậm bồ hòn làm ngọt"
" Chậm 5\'!" Lão giơ cái đồng hồ lên, săm soi. Chẳng biết lão đang nhìn giờ hay đang khoe cái đồng hồ Rolex nữa Rõ ghét. Tôi thề là sau này nếu có cơ hội tôi sẽ vặn lại cái đồng hồ đó, hoặc đập cho nó nát buơm ra cũng được Ai bảo nó phá tan những giây phút ôm gối ngủ hạnh phúc của tôi cơ chứ?
" Thầy gọi em đến có chuyện gì ạ?" Tôi nhìn lão ,chán nản -,-
" Khôgn có chuyện gì! Chỉ muốn một con sâu ngủ như em, đến sớm, làm guơng cho nàh trường mà thôi! em về lớp đựoc rồi đấy!" Lão nói, cười càng lúc càng gian manh
Một buổi sáng gặp hai kẻ ám muội, có lẽ lát nữa lúc đi học về, tôi sẽ bị ô tô tông ૮ɦếƭ chứ chẳgn chơi Sao đời tôi lại khổ thế nhỉ?
Mà cái lão già đáng ૮ɦếƭ này, tôi tin là sẽ khôgn có lần thứ hai tôi ngu dại nghe theo lời sai bảo của lão nữa đâu!
Mà bình tĩnh đã! Có phải đây là dấu hiệu của việc sáng nay tôi sẽ gặp nhiều chuyện xui xẻo không nhỉ? Tôi phải cẩn thận, cẩn thận! Bị hai cái lão kia ám ảnh là đủ lắm rồi! Tôi phải sống để còn có cơ hội phục thù nữa chứ nhỉ!
Bây giờ, trước hết là phải " đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, thở nhịp nhàng" đã! Nghĩ bụng, tôi bỏ ngay cái dáng đi hùgn hục như con trâu đồng, uyển chuyển, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh ( không hiểu sao trông cứ lấm la lấm lét ấy nhỉ!)
" BỐp!" Cái đầu tôi đâm ngay vào cái gậy đang để ngang cửa ra vào của lớp, trong lúc chủ của nó đang bận ngó trái, ngó phải.
Đứa chó nào để cái gậy ở chỗ hiểm thế nhở? Tức ૮ɦếƭ mất!
Tuy vậy, tôi vẫn bình tĩnh đi vào lớp học, cố gắng không gây sự với ai cả. Tôi đoán chắc ngày hôm nay sẽ rất xui xẻo đây!
Ông hiệu trưởng " đáng yêu" và cô học trò xui xẻoMới sáng sớm tới trường mà đã gặp phải hai ông thần nổi tiếng đem lại xui xẻo ( hiệu trưởng và Thái Vũ), lại thêm cái vụ đâm đầu vào cái gậy trước cửa lớp - việc mà từ sáng giờ có mỗi mình tôi " làm được" - thú thực là đã làm cho tôi hãi lắm rồi! Tôi tin chắc rằng, trong ngày hôm nay, sẽ không chỉ xui như vậy đâu ạ!
Đang soạn sách vở trong lớp, tôi bắt gặp Thái Vũ phi như tên bắn tới chỗ mình, mặt mũi thì... nói sao nhỉ? đầy sát khí
" Con kia! Sáng nay mày nói gì?" Nó trỏ thẳng tay vào vai tôi, đẩy đẩy đầy cố ý.
MÀ bạn biết đấy? CÁi ghế tôi ngồi thì nó không có chỗ dựa đằng sau lưng => theo lực quán tính, tôi đổ ngửa ra đằng sau, hay nói thẳng là bị ngã chổng vó . Đau hết biết.
Thấy tôi - con em tội nghiệp- bị ngã vậy mà cái thằng ******** kia nó chỉ nhìn tôi, cười cười rồi....chạy mất.
Thế là tôi phải lọ mọ tự bò lên trên bàn, ngồi học với cái thân gầy gò đau ê ẩm. THảm thuơng, thật thảm thuơng!
Mà cái số tôi nó chỉ xui như vậy đã phúc! Đằng này lại còn hàng ngàn, hàng vạn những cái xui xẻo kéo theo sau, cứ như là một đoàn quân xui xẻo đang tấn công tôi vậy
***********************
Tiết thể dục, cả lớp tôi hừng hực khí thế, ai cũng mong muốn mình có con điểm nhảy xa thật cao . Còn tôi, một kẻ vốn không ưa gì môn thể dục thì đủ điểm giỏi là Ok rồi! tuy vậy, tôi vốn không ưa cái môn nhảy cao này, nên hoàn toàn không tự tin vào mình chút nào. CHính vì thế, tôi - ngay lúc này đây- đang phải tập nhảy nhót cho quen chân
tỔi chẳng hiểu nhảy cái này có gì hay ho mà cái bọn giáo viên ******** kia cứ bắt học sinh học nhỉ? chưa kể những nguy cơ tiềm ẩn như sứt đầu mẻ trán đầy rẫy ra, rất nguy hiểm. Kì lạ nữa là lại có những người thích thú với cái môn này đến nỗi trở thành VĐV cơ đấy! Còn tôi, tôi chỉ mong mình nhảy đạt đựoc loại khá là tốt lắm rồi! May họa tám phước mới được thế, chứ có khi chưa nhảy cũng đã... trẹo chân như chơi.
Nhìn cái cảnh tôi - kẻ vừa bị mình đẩy cho xây xẩm mặt mũi - hì hục tập nhảy nhót, ông anh Thái Vũ " tốt bụng" rủ lòng thuơng truyền dạy kinh nghiệm " Mày cứ nghĩ giống như là đang nhảy lên mặt của một kẻ mày ghét vậy! Nhảy càng xa, càng đau!"
Nói xong, nó nhếch mép lon ton đi nói phét với bọn đàn em( đã từng là đàn em của tôi)
Tôi chán nản thở dài. cHẳng biết cách này có hiệu quả không nữa!
B1: tưởng tựong ra khuôn mặt của kẻ mình ghét => Thầy hiệu trưởng " đáng kính", anh Thái Vũ " tuyệt vời"
B2: Khởi động.
Uốn **. Uốn **. Lắc cổ chân, lắc cổ tay, lắc hông. 1, 2, 3 ơ hít thở hít thở hít thở
B3: Nhảy!
Một. Hai. Ba.
Nhảy!
Tôi cố gắng nhảy thật xa, giống như đang nhảy trên mặt của hai cái tên đáng ghét kia thật vậy . Đúng là cách này có hiệu quả thật!
Tôi thề là nếu cái người đóng quảng cái Yo Most mà nhìn thấy tôi nhảy cũng phải gọi là cụ ấy chứ!
Đang đến đoạn cao trào - chuẩn bị tiếp đất - thì một âm thanh " êm ái" vang lên " R...Roẹt!"
Cái âm thanh " vui tai" ấy là gì vậy nhỉ? Nghe quen thật!
Từ cái thuở napoleon cởi chuồng, từ hồi loài người mới sinh ra, nhầm, sinh ra được lâu rồi, nhưng tôi mới sinh ra cái âm thanh ấy đã khá quen thuộc rồi.
Mẹ ơi! Cái quần thể dục của tôi.... bị... rách hả?
Đang bay cao, bay xa, tôi cũng phải đau đớn hạ cánh xuống đất, hai chân khép kín vào nhau ( may mà chân tôi thẳng chứ không vòng kiềng) , đi từng bước nhỏ về phía nhà vệ sinh.
Vì chỉ có một bộ thể dục trong nhà vệ sinh nên tất nhiên tôi phải mặc tạm cái váy đồng phục rồi ! Rõ khổ!
vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, cái tên đáng yêu của tôi lại được ông thầy thể dục - kẻ nổi tiếng hắc ám sướng lên một cách không có chủ ý " Hoàng Nhã An, chuẩn bị!"
" Thưa thầy!" Tôi mon men đi ra phía ổng, cười " Em... không magn quần thể dục"
" Hôm nay là buổi duy nhất để kiểm tra. BỘ em không muốn có điểm hả?" Ổng trừng mắt nhìn tôi " thế em định nhảy cao bằng váy, thể hiện tư cách ѕєχy girl cho các bạn coi hả?" Chuyển sang nói đểu.
tHế đấy! Dù tôi có hay nói móc ổng, hay phản đối ổng, nói leo ổng,.... thì ổng cũng không nên chơi đểu tôi thế chứ!
" Dù thầy nói thế nào em cũng không nhảy hôm nay đâu ạ!" tÔi nói cứng.
Tuy vậy, nói cứng thì có ích gì, khi mà ông thầy vừa sướng một câu rất thời đại " VẬy em sẽ được 0 điểm kiểm tra học kì!"
Đau đớn ôm nỗi uất hận kẻ không biết thông cảm cho tình thế thảm thuơng của học sinh kia về lớp học, tôi ngậm ngùi nhận con điểm 0 tròn trĩnh, vinh danh trở thành kẻ được điểm kém nhất trong kì thi học kì môn thể dục.
Mà cái thằng cha ấy nó đểu thật! thấy tôi hiền mà bắt nạt. TỪ lúc nó phạt tôi xong, đứa con gái nào nhảy cũng được 8 điểm trở lên hết, dù cho bọn nó nhảy dở ẹc Còn tôi, tại sao ổng không thể thuơng tình cho 5 điểm cơ chứ? Phen này chỉ còn nước lên phòng hiệu trưởng xơi nước thôi!
Lại nhắc đến ông hiệu trường và thằng Vũ - hai đứa khởi điểm của sự xui xẻo. tôi thề một ngày không xa tôi sẽ Ϧóþ cổ, vặt óc, moi tim của ổng ra để xử tội dám làm cho tôi bị ám quẩy. Còn Thái Vũ, tính sau! nó là anh tôi, đối xử như vậy ác quá!
Cứ nghĩ những điều tốt đẹp đi, trong khi điều xui xẻo còn đang chờ phía trước!