Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh - Chương 16

Tác giả: Ann

Một Cái Vũ Hội Cỏn Con Và Một Ngày Xui Xẻo

Mới sáng sớm ra mà ai đã đập cửa phòng tôi ầm ầm làm tôi không tài nào ngủ được. Thằng anh tôi thì đang tuơng tư, nên ắt hẳn không phải là nó rồi! Thế nên tôi phải cẩn trọng, phòng trường hợp người đnag đập cửa ầm ầm ngoài kia là hắn - thằng chồng thất đức của mình
Vì phải cẩn trọng, nên tôi phải lê cái xác ngọc ngà đứng dậy, bước ra phía cửa, rồi vặn nắm cửa, kéo cửa ra,... nói chung là rất lằng nhằng. THật đúng là mất hết cả tinh thần. Ngủ cũng không được ngủ Tôi thề nếu như kẻ đang gõ cửa kia không phải là Nhật Duy thì tôi sẽ đấm ૮ɦếƭ nó, mặc kệ có chuyện gì đang xảy ra đi chăng nữa. Giấc ngủ ngàn vàng của tôi....
Vâng, dù sao đi chăng nữa tôi cũng không có cơ hội kết liễu cái kẻ lắm điều kia, vì đó không ai khác chính là Nhật Duy. Kết liễu cậu ta thì chỉ có nước: kẻ thù chưa ૮ɦếƭ mình đã mất mạng rồi Thế nên tôi chỉ khẽ cười như một con ngu " Có chuyện gì mà gọi tôi vào sáng sớm vậy?"
Hắn nhìn cái thái độ giả nai của tôi, rõ ràng là đang rất ngứa mắt nhưng chỉ khẽ nhướng mày " chuẩn bị chưa?"
" Chuẩn bị?" Tôi nhắc lại, mắt hiện ra hai cái dấu hỏi chấm to đùng đùng.
" Ừ! Vũ hội!" Hắn nhắc lại, nhìn tôi như kiểu " cô muốn ૮ɦếƭ hả?" Ồ! Hóa ra là vũ hội! tưởng gì! Vũ hội đó thì có gì mà lo! Tôi lại cười " Tối mới có vũ hội mà!"
" Bốp!" Hắn đập rõ mạnh vào đầu tôi, rồi hùng hổ đẩy cửa, lao vào phòng của kẻ vừa bị hắn đánh. Đúng là hành hung người quá đáng mà! Mới hôm qua còn lầm lầm lì lì, mà hôm nay đã ác thế rồi Suýt soa cái đầu mình, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận, nhưng cũng không dám nói thành lời. Biết thế tôi cứ nghe lời Thiên Huy, giả vờ đi cặp bồ có phải là đã không te tua thế này không?
Đúng là người tính không bằng trời tính, khổ nó có số
" Thế cô có cái váy nào chưa?" Hắn nhíu mày.
" Váy?" Tôi nhắc lại " Tôi có bao giờ mặc váy đâu mà có!"
" Bốp!" Thêm một quả ổi. đầu óc tôi cứ gọi là trăng sao bay phấp phới -,0
" Cô không có váy mà cứ nứoc đến chân mới nhảy thế hả?" Hắn hỏi lại, thái độ đầy tức giận, còn ánh mắt nhìn tôi như kiểu " thật dúng là hết thuốc chữa"
Tuy vậy, biết sao được! Tôi đây vốn đã vậ từ nhỏ. Giang sơn dễ đổi, nhưng bản tính khó dời.
" Cô mà làm mất mặt tôi tôi bảo!" Nhật Duy khẽ lẩm bẩm. Bố tổ! Cứ như cái mặt ác ôn ấy đẹp lắm khôgn bằng ấy! Mà tôi đi đến đó không ra gì, thì người xấu mặt là tôi chứ sao lại là hắn? Đúng là chỉ có lấy lí do để hành hung ngừoi khác là giỏi . tức ૮ɦếƭ mất!
" Đi!" Đang nhìn vào trong thì hắn quay ngoắt ra, kéo tay tôi đi rõ là nhanh. ĐÚng là hết thuốc chữa! Tôi chỉ còn nước mếu máo đi theo hắn mà thôi chứ biết làm sao!
********************
" Cái này được không?" Hắn ném cho tôi một cái váy, rồi đẩy tôi vào phòng thay đồ.
Tôi nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh của hắn: thay đồ và bước ra cho hắn coi.
" Không được! Bộ này thử coi!" Lại quăng cho tôi một bộ khác.
Hu hu! Đây là bộ thứ 13 rồi đó! Mà tôi thì đang ngái ngủ, sáng lại chưa ăn gì. Tôi muốn ngất xỉu chứ chẳng chơi.
" Thưa anh, đây là mẫu mới nhất của cửa hàng chúgn tôi. chỉ có một cái duy nhất thôi!" Cô nhân viên xuất hiện kịp thời , đưa cho hắn ta một cái hộp.
Và tất nhiên, hắn ta chẳng cần quan tâm đến giá cả gì, lột cái hộp ra rồi quăng cho tôi bộ váy bên trong bằng thái độ " cô thật làm tốn thời gian của tôi"
Tại sao hắn cứ làm khổ tôi thế nhỉ? Tôi có nhờ hắn dẫn đi đâu cơ chứ? Tuy vậy, tôi vẫn không có quyền phản đối mà phải ngoan ngoãn bước vào phòng thay đồ với một thái độ hậm hực.
Bước ra....
" Đựoc chưa?" Tôi nhìn hắn, bĩu môi.
Cái tên trời đánh đó đang ngồi uống một tách trà ( hắn gọi từ lúc nào vậy ta? meo meo! Đói quá! ) khẽ nhướng mắt lên nhìn tôi.
Rồi hắn ngẩng hẳn lên, nhìn tôi, ánh mắt có vẻ gì đó " ngạc nhiên chưa". Tuy vậy, mơ ước về một lời khen của tôi cuối cùng vẫn chỉ là mơ ước khi mà hắn quăng một câu gọn lỏn " Lấy cái đó đi!" Rồi đưa cho cô nhân viên kia cái thẻ ATM, và đi thẳng ra ngoài, bắt tôi phải lon ta lon ton theo sau.
May mà cô nhân viên kia làm việc hơi chậm chút nên tôi mới có thể đuổi kịp hắn, chứ muốn thay một cái váy ra cũng không phải là dễ chút nào, mà hắn lại còn đi rất nhanh nữa. ĐÚng là một tên ác ma bóc lột sức của người khác mà!
" Tôi... đói quá!" TÔi than vãn với hắn, hi vọng hắn còn chút tình người.
" Đói?" Hắn nhìn tôi như muốn nói " cô đùa tôi đấy hả?"
Tuy vậy, cái đói trong bụng đã làm cho lòng tự trọng của tôi xẹp đi đáng kể. Vì thế, tôi ngoan ngoãn gật đầu " Ừ!"
Hắn nhíu mày nhìn tôi, nhưng rồi ánh mắt có vẻ gì đó rất lạ " Đựoc! VẬy vào cửa hàng kia ăn đi!" ĐÚng là ăn sành có khác. Chỉ một cái là vào đúng nhà hàng sang trọng nhất thành phố. Cái tên này xem chừng cũng còn chút tình người đó nhỉ!
******
Sau khi đánh chén no nê, tôi và hắn cùng đi mua một bộ tóc giả cho tôi, vì tôi đã lỡ cắt mái tóc dài của mình thành mái tóc chém ngắn tủn của ông anh Mặc dù phải công nhận hôm nay là một ngày xui xẻo của xui xẻo, nhưng dù sao tôi cũng thấy vui vì ít ra hắn - tên ác ma - cũng cho tôi thấy được chút ít tình người ở mình. Thành ra tôi cũng không còn hối hận lắm vì việc đi xin lỗi hắn
Và cuối cùng thì hắn cũng cho tôi trở về nhà để thu xếp ,tối đi cùng hắn. Yeh! Tránh xa hắn ra, đó chính là niềm hạnh phúc ít ỏi của tôi.
Từ giờ, có lẽ tôi cần phải cẩn thận hơn vì thời tiết đã trở lại bình thường rồi (????) hay đúng hơn là cái tên trời đánh kia không còn ẩm ic nữa. Hắn đã trở lại là chính mình, và vì vậy, tôi phải thật mềm mỏng đối phó với hắn, nếu không muốn cái đầu của mình lúc nào cũng trong tình trạng " sao vàng bay phấp phới"
Hic! Tối nay lại đi với hắn nữa. đúng là xui càng thêm xui! Cứ ở bên hắn là tôi thấy sợ sợ làm sao ấy! Mà cũng đúng, con ngừoi hắc ám như hắn ,không sợ hơi phí!
Gặp Lại Hai Quả Bom Nổ Chậm

Sau không biết bao nhiêu công sức để làm cho mình trở thành một nàng công chúa, cuối cùng tôi cũng có thể tự hào rằng mình cực nổi bật trong dạ vũ ngày hôm nay, đặc biệt đi bên cạnh tôi là một tên bạch mã hoàng tử - một kẻ thích chơi trội có tiếng. Dù rằng ở gần hắn là một việc không nên, nhưng đi chơi với hắn lại là một việc hoàn toàn có lợi đấy ạ. ^-^ Đi với hắn, chẳng bao giờ tôi lo bị chìm nghỉm trong hàng ngàn những cô gái xinh đẹp khác Người ta gọi cái này là " dù tôi khôgn cao nhưng người ta cũng phải ngứoc nhìn đấy ạ!"
Đúng lúc mà tôi còn đang tay trong tay với Nhật Duy, chào mấy người quen trong giới làm ăn thì...
" Chị dâu! Chị sao lại cầm tay anh ta?" Một âm thanh không đáng yêu cho lắm, hay nói tỏng ra là đầy sự chanh chua vang lên.
Tôi quay ra, nhìn cái con nhỏ Tiểu Ân hỗn láo bằng ánh mắt hình viên đạn. Nó vừa gọi tôi là gì cơ? Chị dâu á? Tôi chị dâu nó bao giờ? Tôi với anh nó, là không gì cả.
Bên cạnh nó, Thiên Huy đứng đó, nhìn tôi và Nhật Duy. Chân mày cậu ta chỉ khẽ chau lại một chút, rồi cậu ta lập tức quay ra hướng khác, gần như khôgn quan tâm.
Đấy! Anh nó thì biết điều thế, mà sao con em nó lại hết phen này đến phen khác làm cho tôi khốn đốn nhỉ? Anh em nhà này, đúng là một cặp bài trùng, hết người này đến ngừoi khác thi nhau hại tôi, ví dụ như bây giờ, khi ông anh im lặng và cô em lên tiếng.
Ở gần hai người này, tôi thật sự không thể không liên tưởng đến hai trái bom nổ chậm. Không, đúng hơn là hai trái bom thối, chuyên đi phá thối người khác
Bên cạnh tôi, Nhật Duy hình như chẳng có vẻ gì là vui hết. Thậm chí cậu ta còn đnag cau mày đầy khó chịu.
Có ai đời một đứa con gái - không phải là em gái của mình - gọi vợ chưa cưới của mình là chị dâu lại vui không? -,- May mà cậu ta chưa nhảy bổ lên đập cho con nhỏ Tiểu Ân kia một trận đấy chứ!
MÀ cái con nhỏ này! Sao nó cứ gọi tôi bằng những danh từ tréo ngoe vậy nhỉ? Lúc cần gọi anh thì gọi là chị, lúc cần gọi chị thì gọi là chị dâu. Bộ nó muốn hại ૮ɦếƭ tôi nó mới yên lòng hả?
Tôi quay qua nhìn Nhật Duy, nhăn nhó như thể đang cầu xin cậu ta đừng có nghĩ là tôi bắt cá hai tay, là tôi đứng núi này trông núi nọ,... và tất cả chỉ là hiểu lầm, là một trò đùa mà thôi. Tuy vậy, hành động ăn năn hối cải mặc dù mình không có lỗi của tôi gần như chẳng có xi nhê của cậu ta. Tôi có cảm giác Nhật Duy đang nắm chặt tay của mình vào ,và vô tình cậu ta lại đang cầm tay của tôi.
Có nghĩa là sao? Có nghĩa là cậu ta đang rất tức giận, và cũng có nghĩa là cái tay tôi chuẩn bị nát ra như cám
" Em nói gì vậy?" Tôi cuống cuồng nhìn cái con nhỏ xấc láo vừa đẩy mình xuống vũng bùn của sự tội lỗi mặc dù tôi hoàn toàn ngây thơ vô tội kia bằng ánh mắt hình viên đạn, nhưng giọng nói vẫn ngọt ngào để.... dụ dỗ, dù biết chắc rằng thời tiết có thay đổi thế nào nó cũng không bị tôi dụ, nếu đó là kế hoạch của nó " Chị là chị dâu em bao giờ?"
Bên cạnh, ông người quen lâu năm của gia đình tôi và Nhật Duy xem chừng cũng cực kì hiếu kì. Người đâu mà hóng hớt thế chứ lại . Ông ta khẽ hỏi tôi " tôi nghe nói cô và cậu Duy có hôn ước mà!"
Ừ! Đúng thế đấy! Nhưng tại sao ông ta cứ phải chõ mồm vào việc riêng của tôi nhỉ? Tôi, trong lòng thì đang muốn nhảy xổ đến Ϧóþ nát ông ta ra, nhưng ngoài miệng vẫn phải cừoi rõ tươi " Đó là sự thật mà! cô bé này chỉ đang trêu chúng tôi thôi mà!"
Thế rồi, cái ông hóng hớt đó lại quay sang phía Thiên Huy và Thiên Ân, cười " Chào hai người! Cho hỏi.... quí cô và quí cậu đây là...?" Chắc hẳn ôgn ta lại muốn dùng tôi làm bàn đạp để mở rộng quan hệ với những tập đoàn khác đây mà! Rõ là đáng ghét. vừa hóng hớt, vừa cơ hội. Mà có khi, chỉ vài phút nữa thôi, ông ta sẽ kể hết mọi chuyện cho mẹ tôi ,và dù là tôi làm đúng hay làm sao, đó là sự thật hay giả dối, tôi cũng sẽ ૮ɦếƭ
Thiên Huy khẽ nhếch mép nhìn ôgn ta " Tôi là Trần Thiên Huy - người thừa kế chính thức của tập đoàn Silver Star. Còn đây là em gái của tôi"
" Phụt!" Cái li rượu trên tay rơi xuống đất, vỡ choang ra, và dòng rượu được phun ra một cách không thể kìm chế, rất may là không bắn vào ai cả Ôi cha mẹ ơi! Vấn đề ở chỗ: ngừoi vừa có hành động khiếm nhã kia chính là tôi mà không phải là ai khác. Mất tư cách, mất tư cách.
Dù biết rằng nhà Thiên Huy và Thiên Ân rất rất rất giàu nhưng thật là không ngờ... Silver Star - tập đoàn kinh tế lớn nhất nhì nước, đứng ngang hàng với K.I.N.G của nhà Nhật Duy. Xét về kinh tế thì Silver và K ngang ngửa, nhưng xét về chính trị, thì Silver đứng trên hẳn một bậc. Và đó cũng chính là lí do vì sao ba mẹ tôi và ba mẹ Duy nhất định phải tạo ra một hôn ước cho chúng tôi.
Trước giờ, người thừa kế của Silver luôn nằm trong vòng bí mật, chưa từng lộ diện, huống chi là xuất hiện ở nơi đông người thế này. vÀ thật không ngờ, đó lại là Huy và Ân. Tôi, gần như đang há hốc mồm vì kinh ngạc, thậm chí còn không có tâm trí để nuốt nứoc bọt hay uống một ngụm rượu cho đỡ shock.
Bên cạnh tôi, Nhật DUy lại bình tĩnh hơn cả. Cậu ta chỉ khẽ bước tới trước mặt Thiên Huy, chìa tay ra " Cạnh tranh công bằng"
Không hiểu đang định làm cái trò gì nữa, nhưng tôi chợt nhận ra là hai bàn tay đó đang Ϧóþ chặt vào nhau. Và Huy khẽ cười " OK!"
" Đó là lí do vì sao chúng ta ở đây!" Duy nhìn tôi, cừoi " Về thôi!" và kéo tôi đi trước ánh mắt ngỡ ngàng và sự ngạc nhiên đến tột độ của ông khách xí xọn kia.
Sự đối mặt của ba người thừa kế ba tập đoàn lớn nhất nước: Silver Star, K.I.N.G và L.A.D. Thật là khó nói, nhưng thú thực là... tôi chẳng hiểu nổi Duy và Huy vừa các cược với nhau cái gì nữa, chỉ biết là ngoài mặt cười nói, trong lòng thì bốc lửa. Cứ nhìn cái ánh mắt của họ thì biết
Thôi! Nói chung là như vậy! tôi sẽ không suy nghĩ quá nhiều vì chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Chỉ biết rằng từ đây sóng gió sẽ nổ ra liên hồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc