Lá Bài Cuối Cùng - Ngoại Truyện 06

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Váy Quả Nhiên Tốt Hơn Quần.

Hôn lễ vẫn đang tiếp tục, Ike vẫn đang gào thét.
Trời đẹp gió mát mây cũng đẹp, mọi người có thiệp mời đều được xe chuyên dùng đón tới nhà hàng TQ đã đặt sẵn, còn về không có thiệp mời, chẳng hạn phóng viên của nơi nào đó, fans của cao thủ nào đó, tự nhiên sẽ lái xe đuổi theo.
Ngồi trong xe, một đám người xôn xao bàn tán, có người nghe ngóng được Lâm Kiến Thiết là ai, có thảo luận phương tiện truyền thông, đương nhiên, phần nhiều là nghiên cứu vừa rồi đồ mà Caesar mặc là thứ gì? Tại sao lại mặc đồ như thế? Trong đó có hàm nghĩa đặc thù gì không?
Tại sao không mặc âu phục? Thật ra vấn đề này bản thân Caesar cũng từng nghi hoặc, khi hai người chuẩn bị rút thăm, đại đế bị Lâm Dược dẫn dắt tư duy cuối cùng hoàn hồn: “Chúng ta có thể đều mặc âu phục.”
Nhưng Lâm Dược kiên trì, chỉ có thể mặc âu phục một người, y nói với Caesar thế này: “Lạc Lạc, ba tôi nói với tôi, kết hôn chính là phải theo trào lưu, người khác có gì chúng ta cũng phải có đó. Chẳng hạn người khác có nhà, đương nhiên, chúng ta đã có nhà, chỉ là hiện tại nhà này là của anh, cho nên tôi cũng phải mua thêm một căn nhà. Người khác có hoa tươi, chúng ta cũng phải có. Người khác có cô dâu… ừm, tuy chúng ta không có, nhưng cũng phải cố gắng làm sao cho giống người khác.”
Nói xong, y rất thành khẩn nhìn Caesar: “Lạc Lạc, chúng ta phải giống người ta, chúng ta phải tạo nên một gia đình chân chính.”
Y nói rất thành khẩn rất chân thành rất nghiêm túc, sự nghiêm túc này trực tiếp làm mềm lòng Caesar, sau đó, hắn rút trúng thăm đồ nữ.
Mà sau đó, sỡ dĩ hắn không thật sự mặc váy cưới, đó là vì… làm vậy quá đáng sợ.
Bất cứ ai cũng sẽ nói, dung mạo của Caesar vô cùng xuất sắc, nhưng đó là nói vì hắn là nam, nếu đổi lại là nữ… chúng ta không nói cái khác, chỉ với chiều cao một mét chín mươi mốt đó, đã đủ khiến người ta co giật rồi, hơn nữa toàn thân trên dưới của hắn không có một chỗ nào mềm mại, nếu thật sự mặc váy cưới bước ra, chỉ sợ có thể trở thành ác mộng của tất cả mọi người.
Ngay cả Lâm Dược, cũng cảm thấy tạo hình đó của hắn thật sự không ra sao, vì thế cuối cùng vẫn dùng đồ đuôi én hơi dài thay thế.
Đương nhiên những cái này người khác không biết, bọn họ chỉ đang nghị luận trong lúc tới nhà hàng.
Đây là một thời đại chú trọng đặc sắc, thật ra tại Las Vegas đã rất khó ăn được đồ TQ chính tông, nhưng không có bề trong, bề ngoài lại làm rất tốt, chẳng hạn trang trí của nhà hàng TQ đều vô cùng có vị đạo.
Nhà hàng này cũng thế, toàn bộ gia cụ đều là gỗ, đâu đâu cũng là đèn Ⱡồ₦g đỏ, nến vàng, trên cửa sổ còn khắc hoa khắc phượng, người hiểu biết nhìn thấy có thể sẽ giở khóc giở cười, nhưng đối với mấy người nước ngoài không rành rẽ thì đã đủ.
Đặc biệt là các khán giả bình thường xem trước tivi, thì càng cảm thấy vô cùng thú vị, sau đó, Lâm Dược và Caesar xuất hiện, giờ phút này, bất luận là người đang ở hiện trường hay là người đang ở trước tivi đều ngẩn ra.
Hai người đều là đồ đỏ, Lâm Dược mặc võ trang màu đỏ, đúng, chính là loại y phục của các tướng quân cổ đại hay mặc trong phim truyền hình, còn về triều đại nào thì, cho dù là nhà khảo cổ bác học nhất cũng không thể phân biệt nổi.
Mà Caesar lại là một cái trường bào màu đỏ. Cổ áo mở, tay áo gấp, vạt dưới rất rộng, bạn nói đó là váy cũng được, nói là trường bào cũng được.
Xem tới đây, khán giả TQ vừa rồi trở nên hưng phấn, nếu nói trang phục đuôi én vừa rồi còn khiến mọi người nghi hoặc, thì trang phục cổ trang hiện tại, chính là chân tướng chân tướng đó!
“Lâm Dược, giỏi lắm, đáng mặt lắm, đã giành vinh quang cho đàn ông TQ!”
Trước tivi, là tiếng hô như thế.
Người ở hiện trường thì ai cũng miệng mở rộng, bọn họ cho dù trước đó có từng suy đoán cái gì, thì cũng chỉ là suy đoán, nào dám xem là thật, thậm chí cảm thấy suy đoán đó còn có chút không thỏa đáng. Đó là đại đế, đó là hóa thân của những từ không giận mà uy, nghiêm túc cứng nhắc, lạnh lẽo tự kiềm chế và uy vọng, lãnh tĩnh vân vân thật nhiều từ ngữ tương tự. Ai dám thật sự nghĩ rằng hắn, thật sự, người đó, bị người… ừm, hai người yêu nhau, nhưng, quan hệ trên dưới này vẫn khiến mọi người có hơi hỗn loạn.
Mọi người nhìn hai người đi tới trước, mặc phụ trang phiêu dật như thế, đại đế cũng thống trị thiên hạ, nhưng vào trường hợp này, y phục của hắn chỉ khiến mặt người khác phải uốn éo.
Đương nhiên, cũng có cảm giác duy mỹ, sau khi đoạn băng này được truyền ra, rất nhiều cảnh trong đó được tải xuống, sau đó đăng từng cái lên mạng, phía dưới có rất nhiều bình luận hét to thật dễ thương.
“Ủa, sao chỉ có hai bọn họ không có người chủ trì, còn cha mẹ hai bên thì sao?”
Thấy chỉ có hai người bọn họ, có người TQ trước tivi không hiểu, mà lúc này, Lâm Dược đã lấy micro nói: “Hôm nay, là một ngày tốt lành, vào một ngày rất tốt này, tôi và Caesar, đã kết hôn.”

Bên dưới hoàn toàn yên lặng, Lâm Dược đợi một lát, nói: “Ủa? Lẽ nào mọi người cảm thấy hôn lễ của tôi và Caesar không đáng để chúc phúc sao? Tại sao không có người vỗ tay?”
… Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi!
Lâm Dược thỏa mãn, y gật đầu bốn phía: “Cảm ơn, cảm ơn, vô cùng cảm tạ. Vô cùng cảm tạ các vị đã tới đây cùng lời chúc phúc của các vị. Tại đây, tôi xin long trọng giới thiệu một người, anh ta chính là anh Chu! Chúng ta hoan nghênh anh ấy đi!”
Y nói rồi vỗ tay trước, mọi người ngẩn ra rồi cũng vỗ tay theo, nhưng mọi người lại quay nhìn nhau, anh Chu này là ai vậy, nghe có vẻ là người TQ, nhưng sao chưa từng nghe qua vậy, lẽ nào là thân thích của Kẹo que?
Trong tiếng vỗ tay, một người đàn ông trung niên mặc trang phục đầu bếp bị đẩy ra, ông trợn mắt, hai mắt đờ đẫn, rõ ràng còn chưa nằm trong trạng thái.
“Chu sư phụ là bếp trưởng của nhà hàng Hữu Phúc, cũng là mổ chính của tiệc cưới lần này, a, sai rồi, ý của tôi là nói, người nấu ăn chính của bữa tiệc lần này, cũng là ông ấy làm, Chu sư phụ đặc biệt sở trường làm heo sữa, heo sữa ông quay da giòn thịt mềm, thơm ngon ngọt ngào, có thể nói là đệ nhất.”
Lâm Dược giới thiệu, khen ngợi hương vị heo sữa một phen. Mọi người nghe tới chảy nước miếng đồng thời cũng càng thêm nghi hoặc, heo sữa này lẽ nào còn có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Có người có chút hiểu biết qua quýt về văn hóa TQ thì nghĩ, lẽ nào lát nữa Kẹo que và đại đế muốn cùng ăn một con heo sữa? Hay là cùng ăn một bộ phận nào đó của con heo sữa?
Lâm Dược lại nói: “Tóm lại, bữa tiệc lần này đáng để chờ đợi, mọi người ăn tận tình uống thỏa sức! Uống thỏa sức, ăn tận tình!”
Nói xong, nhìn Caesar: “Anh có gì muốn bổ sung không?”
Mọi người bên dưới mắt long lanh nhìn Caesar, lúc này, mọi người rất muốn nghe thử đại đế sẽ nói gì. Caesar cũng không khiến mọi người thất vọng, hắn nhìn Lâm Dược: “Cậu nói, muốn tổ chức một hôn lễ hoàn mỹ đúng không?”
Lâm Dược cường điệu: “Không phải hoàn mỹ, mà là phải giống với người khác.”
Caesar gật đầu: “Cho tới trước mắt thì đã xấp xỉ rồi, chỉ còn thiếu một điểm.”
“Thiếu cái gì?”
“Theo như tôi biết, trong hôn lễ TQ, sẽ có một bên mang giày cho một bên.”
Tại đó có người bắt đầu bịt miệng, Lâm Dược chớp chớp mắt muốn nói gì đó, Caesar đã cong lưng xuống, vì để phối hợp với trang phục, chân Lâm Dược mang ủng da, Caesar giúp y mở ra, rồi lại giúp y cài lại. Đèn chớp sáng lên, phóng viên không thể vào mà chỉ có thể trèo lên cửa sổ quan sát liều mạng ấn nút chụp, Ike thì càng la hét điên cuồng trong tivi.
Caesar đứng thẳng lên: “Còn một điểm, bất luận là phương đông hay phương tây, một bên đều sẽ ôm bên còn lại.”
Nói xong, ôm Lâm Dược vào lòng, một tay chống ở sau eo y, một tay ôm chân y lên, trong ánh mắt ngẩn ngơ của mọi người đi ra ngoài, đi tới cửa, lại quay đầu nói: “Các vị tùy ý, nếu cậu ấy đã nói heo sữa ở đây không tồi, thì các vị hãy nếm thử di.”
Lần này nói xong thì đi thật.

Sau khi hắn đi rồi, mọi người mới hoàn hồn lại, sau đó liền như bom nổ oanh một phát, nghị luận, bàn tán, chau đầu ghé tai, nổi bật nhất, vẫn là đủ tiếng thét.
Tuy Lâm Dược lâm thời tổ chức hôn lễ trước ngày, nhưng có thể nói là gần như tất cả cao thủ vẫn đến đủ, trừ bọn họ ra, còn có đại biểu mà Hồng Môn, rồi Jones của JA phái tới, và cả các chủ tịch hội đồng quản trị rồi chủ tịch có quan hệ với JA. Trường hợp này bọn họ đương nhiên không thể tới một mình, bình thường đều mang theo người nhà. Còn có người không chỉ mang theo vợ chồng còn mang theo cả con trai con gái, lúc này, tại đó gần như tất cả nữ giới đều thét lên, còn có người vừa thét vừa thần hồn điên đảo lầm bầm: “Đẹp trai quá khốc quá…”
Lúc này đàn ông tại hiện trường cũng không rảnh ghen tỵ, bọn họ đã bị làm mù đầu toàn bộ, rốt cuộc là chuyện gì đây.
Cái này, đại đế mặc nữ trang, đại đế ôm Kẹo que… rốt cuộc là bọn họ hỗn loạn hay là thế giới này hỗn loạn rồi?
Chỉ có duy nhất một người đàn ông đang tính toán chính là Người khổng lồ, hắn buồn bực nhìn bà xã của mình: “Có gì khốc? Đại đế mặc nữ trang, Kẹo que bị ôm đi.”
Bà xã của Người khổng lồ cũng không rảnh đi an ủi tâm linh có thể đã bị tổn thương của chồng, cô nghĩ cũng không nghĩ nói: “Chỗ nào cũng rất đẹp trai, anh yêu, nếu không anh cũng mặc quần áo như đại đế đi, em mặc y phục như Kẹo que, chúng ta lại cử hành hôn lễ lần nữa, anh mang giày cho em, rồi ôm em ra ngoài.”

Có suy nghĩ này không chỉ mỗi mình bà xã của Người khổng lồ, trong một thời gian rất dài, kiểu hôn lễ TQ này rất được hoan nghênh, công ty hôn lễ mà Lâm Dược tìm tới lúc đó cũng trở nên nổi tiếng, hạng mục kinh điển, chính là sắp xếp bên nam mang giày cho bên nữ rồi ôm bên nữ ra ngoài, điều này khiến rất nhiều người TQ phiền muộn__ Giày của đàn ông không phải mang như thế!
Nhưng ngoài nước ngoài thì không để ý, ngay cả một vài người ABC trưởng thành tại Mỹ cũng cho rằng như thế tốt hơn. À, đương nhiên, trang phục phối hợp trái ngược cho hai bên nam nữ cũng rất được hoan nghênh, chỉ là… chúng ta chỉ có thể nói, không phải mỗi người đàn ông đều có gương mặt như điêu khắc giống Caesar, cũng không phải mỗi người phụ nữ đều dung mạo thanh tú…
Đương nhiên, cái này đều là về sau, lúc này, Lâm Dược bị Caesar ôm ra bên ngoài, bỏ vào trong xe, trở về nhà mới của họ, đó là căn nhà Lâm Dược dùng tiền mình kiếm được tại Las Vegas mua.
Ba phòng hai sảnh, còn có hai ban công, hai mươi bốn giờ có bảo vệ, quản lý kiểu khách sạn, đối với người bình thường mà nói đương nhiên không tồi, đối với Caesar mà nói, tất nhiên là bình thường, nhưng Lâm Dược kiên trì đây là nhà mới của họ, mà nó đương nhiên cũng là nhà mới.
Caesar đặt Lâm Dược lên giường, mở miệng thật dịu dàng: “Bước cuối của kết hôn cũng chính là bước quan trọng nhất, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ, cái này phương đông phương tây đều có, hiện tại chúng ta liền bắt đầu thôi.”
Nói xong, cũng không đợi Lâm Dược mở miệng, đã hôn lấy y, hai tay đồng thời kéo quần song phương, thật ra chủ yếu là kéo của Lâm Dược, còn về hắn… dưới tầng tầng y phục chồng điệp, thật ra chỉ có một cái ҨЦầЛ ŁóŤ, đấy là vì thể hiện sự phiêu dật của trường bào, cũng chính vì thế, khi thay quần áo hắn mới nhanh hơn Lâm Dược.
Mà Lâm Dược cũng không phải quá khó, tuy y mặc là võ trang, nhưng chỉ là bề ngoài giống, thật ra không có áo giáp lớp lớp, thân trên trước sau иgự¢ dùng áo da phụ thêm để tạo cảm giác uy võ, sau đó lại dán miếng bạc lên lòe người, bên dưới cũng phối hợp quần da, vì thế lúc này vừa kéo, cũng liền trượt xuống.
“Lạc Lạc, Lạc Lạc, đợi đã…” Lâm Dược tìm khe hở kêu lên: “Hai ta phải uống rượu hợp cẩn trước…”
“Lát nữa rồi uống…”
Caesar giúp y mở rộng, sau đó nâng chân y lên rồi xỏ xuyên vào: “Nếu cậu muốn thấy tôi mặc váy, bộ đồ này về sau tôi cũng có thể mặc thường xuyên…”
“Mọe, anh mơ tưởng!”
Lâm Dược chửi lớn, Caesar cười, càng dùng sức đỉnh vào.
Cả tối nay, màu đỏ giao nhau, Caesar mặc trường bào giày vò Lâm Dược mặc võ trang hết lần này tới lần khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dược cuối cùng cũng được uống rượu hợp cẩn mà y nói mãi… thật ra nói là rượu hợp cẩn có hơi quá, y uống là rượu gạo nếp ngọt.
Caesar đút y uống từ từ, mở miệng: “Thật ra hai chúng ta vẫn còn thiếu một chút, tôi nhớ trong hôn lễ TQ còn uống canh sớm sinh quý tử.”
Lâm Dược ngẩng đầu, cắn tai hắn, nhúc nhích vài cái mới mở miệng: “Lạc Lạc, người ta có thể sinh con cho anh đó, nhưng anh muốn tôi dùng trứng của ai đây, nếu mà sinh ra rồi, thì là của tôi và cô ta, hay là của anh và cô ta, hoặc là nói của mọi người chúng ta?”
Nói xong, còn ném cho Caesar một ánh mắt ai oán, Caesar run tay, bỏ y lại, cầm chén mặt không biểu tình ra ngoài.
Khi đặt chén trong phòng bếp, Caesar nhớ lại năm đó khi còn ở trong đầu Lâm Dược đã xem qua một vài bộ phim: Kẻ địch càng lúc càng cường đại, vai chính càng lúc càng lợi hại. Rõ ràng vai chính tập trước đối phó một tiểu bình cũng phí sức, mà tập sau lại có thể một mình đấu với tướng quân, đó không phải là tiến hóa không hợp lý, đây là tiềm lực của vai chính, chỉ là lúc đầu chỉ có tiểu binh nên không bộc phát ra.
Hắn đang nghĩ, thì nghe Lâm Dược ở trong phòng la lên: “Lạc Lạc Lạc Lạc, chuyến bay tôi đặt vé lúc chín giờ a, tháng trăng mật của chúng ta a… mấy giờ rồi a a a a a…”
Caesar nhìn cây kim giờ chỉ hướng số mười một, híp mắt lại, gương mặt vẫn luôn cứng ngắc trở nên dịu dàng vô cùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc