Lâm Dược không đi thang máy, y đi thang bộ xuống dưới, chậm rãi bước từng bậc.
Y bước từng bước, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào, hai tay đút trong túi, nhìn vô cùng nhàn nhã.
“Lạc Lạc, đây là lần đầu tôi có người nói thích tôi đó.”
“Ừ.”
“Lạc Lạc, cậu hai đối với tôi thật không tồi.”
“Ừ.”
“Trừ mẹ tôi ra, còn chưa có ai mua quần áo cho tôi đâu.”
“Ừ.”
“Cũng không có ai đi cầu phật cùng tôi, ngay cả mẹ tôi cũng chưa từng.”
“Ừ.”
“Không có ai cùng tôi đi câu cá.”
“Ừ.”
“Không có ai cùng tôi nhặt vỏ sò.”
“Ừ.”
“Không có ai cùng tôi cá ngựa.”
“Ừ.”
“Lạc Lạc, nếu tôi là phụ nữ nói không chừng sẽ gả cho cậu ta.”
“Ừ.”
“Lạc Lạc, hôm nay sao anh luôn trả lời thế?”
Caesar trầm mặc một chút, sau đó mới nói: “Hiện tại cậu ta còn quá yếu, không chỉ là năng lực, các phương diện đều rất yếu. Cậu ta hiện tại đối với cậu tốt, chưa chắc về sau vẫn tốt với cậu. Nhưng các cậu hiện tại không thể nói là trở mặt, tương lai… vẫn có cơ hội.”
“Lạc Lạc, chắc không phải anh cho rằng tôi thích cậu ta chứ.”
Caesar không nói.
“Lạc Lạc, tôi phát hiện hôm nay anh đặc biệt cảm tính, anh đang thương hại tôi sao, tôi không cần anh thương hại.”
“Tôi biết.” Caesar đáp một tiếng, cảm thấy vẫn nên nói gì đó, nhưng nhất thời không biết nói sao.
Là hắn khiến Lâm Dược tìm tạp chí đó để xem, là hắn khiến Lâm Dược thắng liên tục, cũng là hắn khiến Lâm Dược thông qua Lưu Yên Nhiên hẹn Tiêu Nhiên, tuy cũng có sự phối hợp của Lâm Dược, nhưng hắn là người đạo diễn.
Mới đầu, hắn nghĩ làm sao để xúi giục Lâm Dược đến Mỹ. Sau khi Daniau xuất hiện, hắn biết không thể làm bừa, từ lúc đó hắn liền bắt đầu bố cục.
Hảo cảm của Trương Trí Công đối với Lâm Dược tăng nhanh tiết tấu, nhưng cho dù không có Trương Trí Công, hắn cũng sẽ tìm biện pháp khác để khiến Lâm Dược đến Macao.
Hắn không cảm thấy có gì sai, hiện tại cũng không cho rằng mình sai, nhưng nghe Lâm Dược không ngừng nói Trương Trí Công đối tốt với mình, nghe Lâm Dược không ngừng nhớ lại đoạn thời gian ngắn ngủi vui vẻ, hắn đột nhiên có cảm giác rất đặc biệt.
Không phải phẫn nộ không phải chán ghét đương nhiên càng không phải và vui vẻ, cảm giác đó vô cùng phức tạp, hắn không thể nói rõ. Nhưng, hắn cũng nhớ mấy hôm trước, Lâm Dược rất vui vẻ.
Nhặt vỏ sò trên Trường Đảo, ngồi du thuyền câu cá trên biển. Những thứ này đối với hắn không tính là gì, nhưng đối với Lâm Dược lại vô cùng mới mẻ. Hắn vẫn nhớ y không ngừng hô lên, còn nhớ y khoa trương kêu này chỉ nọ, còn nhớ y kêu ca khi leo núi.
Mấy ngày đó, Lâm Dược cũng vui vẻ, cũng cao hứng, cũng khoái lạc. Trước kia, tại Cúc thành, y vui vẻ tắm rửa, vui vẻ dùng sản phẩm chăm sóc da giá rẻ, vui vẻ chạy bộ, vui vẻ ăn chợ đêm không vệ sinh, vui vẻ đánh bài với đồng nghiệp.
Nghĩ tới những thứ này, cảm giác đó của Caesar càng thêm nồng đậm. Hắn cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Khi hắn đang khó xử, đột nhiên nghe thấy Lâm Dược cười đắc ý: “Lạc Lạc, tôi giả vờ buồn bực thôi, có phải cũng đặc biệt khốc không? Tôi đã nói tôi là diễn viên trời sinh mà, cậu hai bị tôi dọa rồi, ngay cả anh cũng bị tôi dọa, đây còn không phải là thiên phú sao.”
…
“Lạc Lạc Lạc Lạc, sao anh không nói gì? Lạc Lạc Lạc Lạc? Kêu gọi Lạc Lạc…”
“Lâm Dược.” Caesar cuối cùng cũng lên tiếng, giọng hắn rất bình tĩnh, rất bình đạm rất phẳng lặng, như mặt nước ૮ɦếƭ vô số lần trước kia.
“Ừ, Lạc Lạc?”
“Cậu là đồ con-rùa!”
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên Caesar mắng người, khi nói ra mấy chữ này, nếu bảo là mắng người khác, thì giống như tuyên bố mệnh lệnh hơn, không có tức giận không có cảm giác vu tội, đặc điểm duy nhất thể hiện đang mắng là, âm thanh__ hoặc nên nói là cường độ dao động của linh hồn. Lâm Dược ngẩn ra, sau đó vui không nén nổi ngã trên cầu thang, y níu tay vịn cười ngả nghiêng ngả ngửa.
“Lạc Lạc Lạc Lạc, cuối cùng anh không còn là mặt liệt nữa!”
Được trị mặt liệt không chỉ là Caesar, còn có George.
George là ai?
George chính là trung tâm giải trí Sharon, à, câu này có lẽ hơi mơ hồ, nhưng đối với đại đa số người mà nói, George đại biểu trung tâm giải trí Sharon.
Đối với nhân viên công tác của Sharon, đối với người bản địa tại Macao, bọn họ chỉ cần biết George là được rồi, tuy bọn họ cũng biết George không phải là boss lớn nhất, nhưng phụ trách sự vụ thường ngày tại sòng bài là George, khi cử hành hoạt động phải ra mặt cũng là George, bàn chủ tịch tiệc rượu cuối năm cũng là George.
Tiêu Nhiên, mọi người cũng từng nghe qua, nhưng, vài nhân viên công tác mới tới thậm chí căn bản chưa từng gặp qua hắn. Cái này không phải là do Tiêu Nhiên có ẩn thân đại pháp, có thể giữ thần bí tại phòng làm việc ở Sharon, mà trong một năm, hắn rất ít khi ở tại Macao, cũng chỉ khi có chuyện gì hắn mới trở về. Lần này cũng vì cử hành thi đấu nên hắn mới xuất hiện.
Bình thường hắn ở đâu, thì ngay cả George cũng không rõ lắm, dưới tình hình này, cũng không thể trách nhân viên của hắn đều không biết hắn.
Lần này sau cuộc đấu mạt chược, Tiêu Nhiên lại biến mất, Lâm Dược bị bỏ lại tự nhiên là do George phụ trách.
Ban đầu ấn tượng của George đối với Lâm Dược vẫn không tệ, tuy người này hại ông phải lộ mặt trên các phương tiện truyền thông của Hồng Kông Macao, nhưng tình hình lúc đó hỗn loạn như vậy, hơn nữa trọng điểm cũng là vì sự thất thường của người Nhật kia, còn cả đám fans mất khống chế.
Đương nhiên, ấn tượng tốt phần nhiều là vì kỹ thuật của Lâm Dược.
Ông không biết Lâm Dược và anh em họ Trương đã giao dịch gì, càng không biết Tiêu Nhiên đã nhường Châu Hải. Trong suy nghĩ của ông, nhiều lắm cũng chỉ là nhường một chút lợi nhuận nào đó. Đương nhiên, nếu lưu được nhân tài như Lâm Dược, thì con số phải nhường không nhỏ, nhưng đối với sòng bài như họ mà nói, có một người như Lâm Dược ở đây, là rất có lợi.
Chẳng qua là một lần giao dịch bình thường. Quan hệ của họ và anh em họ Trương vốn đã không tệ, lần này có thể lưu người này lại cũng không có gì khác thường, dù sao anh em họ Trương ở đại lục, sòng bài của họ cũng không phải rất cần người như thế, nếu thật cần, hiện tại giao thông đã phát đạt, muốn để Lâm Dược về giúp đỡ cũng không khó gì.
George rất thỏa mãn với giao dịch lần này, ông cũng rất thỏa mãn về Lâm Dược. Vì thế, ông sắp xếp cho Lâm Dược thân phận tản khách cấp cao nhất.
Tản khách của Sharon phân ba đẳng cấp, ở đẳng cấp của Lâm Dược, y có thể ngụ trong một phòng đôi, có thể hưởng dụng cơm phần cấp A miễn phí, cái này không chỉ tại Sharon, mà đều thông hành ở mười hai nhà hàng khắp thế giới có Sharon đầu tư.
Mỗi tháng tiền lương ba trăm đô Hồng Kông, một năm hai lần du lịch do Sharon thanh toán, ngoài ra, nếu bắt được kẻ gian lận hoặc ngăn được cao thủ nào đó, còn được chia mười phần trăm.
Cũng có nghĩa là, cho dù Lâm Dược không làm gì cả, mỗi tháng y cũng có ba trăm ngàn, mà nếu có người tới khiêu chiến bị y đuổi đi, bất kể người đó thắng bao nhiêu, y đều có thể rút được một phần mười trong đó.
Đối với một cao thủ mạt chược đã thắng được tám triệu trong lần thi đấu này mà nói, đãi ngộ này không phải là đặc biệt ưu đãi. Nhưng ít nhất ổn định. Hơn nữa cũng không cần lo lắng có phiền phức.
Lâm Dược cũng không bất mãn gì, sau khi nghe an bài về mình, y mang hành lý vào trong phòng mới, sau đó, cũng không làm phiền George nữa__ luôn là George tìm y!
George là ai?
George là trung tâm giải trí Sharon, à, câu này chúng ta đã từng nói rồi, nhưng có một điểm, chúng ta phải đặc biệt nói rõ, đó chính là George rất bận, vô cùng bận!
Mỗi ngày ông đều có rất nhiều chuyện phải làm, có rất nhiều chuyện phải an bài. Tiêu Nhiên có thể vỗ tay ngày ngày ngồi trước màn hình xem máy giám sát, nhưng ông phải phụ trách việc cụ thể.
Nếu thật có khả năng, ông thật sự không muốn gặp Lâm Dược!
Bạn nói một tản khách phải làm gì?
Cái gì cũng không cần làm!
Y có thể ngủ tới khi nào muốn tỉnh, có thể đi lĩnh một phần cơm bất cứ lúc nào__
Nhà ăn của sòng bài kinh doanh hai mươi bốn giờ, bất kể lúc nào y đi cũng sẽ không có chuyện không có đồ ăn. Có thể tùy tiện đi mát xa đi bơi đi thẩm mỹ, chỉ cần nằm trong phân lệ thì y có thể tùy tiện hưởng thụ.
Nói không muốn ở mãi trong sòng bài cũng không sao, chỉ cần đánh tiếng chào hỏi, mang di động, y hoàn toàn có thể đi Hồng Kông du lịch.
Được rồi, Hồng Kông đất nhỏ, không có phong cảnh danh lam gì, nhưng chỉ cần là ở Châu Á, chỉ cần xin trước, y cũng có thể tùy ý đến Nhật đến Đài Loan đến Thái Lan hoặc về đại lục!
Đối với cấp bậc tản khách này, mỗi sòng bài đều rất ưu đãi, cho dù muốn tới Âu Mỹ tham gia thi đấu, sòng bài cũng sẽ sảng khoái cho phép đồng thời còn cho thêm chút phương tiện.
Tản khách cấp hai cấp ba còn cần phải luân phiên trực ban canh ở sòng bài, mà tản khách cấp một trên cơ bản không cần phải làm công tác! Nói là cần bọn họ tới đánh kẻ gây rối, nhưng có mấy lần tới phiên bọn họ ra tay? Một năm cũng chưa chắc có một lần! Tóm lại, đây chính là một công việc lương cao thanh nhàn không có áp lực vô cùng tốt đẹp!
Sòng bài Sharon có mười hai tản khách cấp ba, sáu cấp hai, ba cấp một, hiện tại cộng thêm Lâm Dược thì là bốn, tổng cộng hai mươi hai người, trong đó hai mươi mốt người đều không khiến George phải bận tâm gì, mà Lâm Dược, hiện tại George chỉ có một cảm giác__ Tim của ông, đã sắp bị vặn nát rồi!
Lâm Dược đã làm gì?
Lâm Dược cũng không có làm gì!
Mỗi ngày y đúng mười giờ tối sẽ lên giường, sáng sáu giờ thức dậy, sau khi thức dậy sẽ chạy bộ, từ khách sạn tới đầu đường sau đó chạy về. Bảy giờ rưỡi đúng giờ dạo tới nhà ăn ăn cơm. Tám giờ bắt đầu luyện tập tiếng Quảng. Mười giờ y bắt đầu tuần tra sòng bài. Từ máy chơi bài ở tầng một đi vòng lên, nhìn từng bàn từng bàn. Sau đó đi tới bàn cuối cùng, không nhiều không ít vừa đúng mười một giờ, sau đó người ta bắt đầu dùng cơm trưa.
Mười hai giờ bốn mươi lăm, người ta sẽ đi ngủ trưa một tiếng, khi tỉnh lại sẽ đi bơi nửa tiếng. Sau đó lại bắt đầu hoạt động buổi chiều, học tiếng Quảng, tuần tra sòng bài, đến bốn giờ rưỡi, người ta lại đến nhà cơm tây uống trà chiều, sau đó chính là thời gian Anh ngữ.
Khi sáu giờ, y sẽ đúng giờ tới nhà ăn ăn cơm tối. Sáu giờ rưỡi, người ta bắt đầu tản bộ, bảy giờ, sẽ tiến hành lần tuần tra sòng bài cuối cùng.
Tám giờ, y sẽ đến nhà tắm của sòng bài ngâm nửa tiếng, tám giờ rưỡi, một thân sảng khoái trở về phòng, sau đó hoặc xem ti vi hoặc lật sách, trải qua nửa tiếng, đúng giờ ngủ.
Đây là một thời gian biểu rất khỏe mạnh rất hữu ích! Đây là người có đạo đức nghề nghiệp rất tốt! Tản khách của Sharon, tính luôn cả mấy vị cấp hai cấp ba kia, cũng không có phấn đấu như thế, những tản khách cấp ba cho dù có tới phiên trực, bình thường cũng sẽ ở yên trong phòng giám sát, rất ít khi đích thân đến hiện trường.
Khi Lâm Dược ngày đầu tiên thực hành như thế, George còn cho rằng mình cuối cùng cũng đợi được một vị tản khách thiên cổ khó cầu, vừa có kỹ thuật vừa tuân thủ chức trách, nhưng rất nhanh, ông liền biết mình đã sai, sai lầm lớn rồi!
Đúng, Lâm Dược rất tuân thủ, nhưng những fans kia cũng càng tuân thủ!
Mới đầu, những fans đó còn không biết Lâm Dược ở lại, sau ngày đầu tiên y tuần tra ở sòng bài, tin tức này lập tức lan ra.
Thế là, bắt đầu từ ngày thứ hai, những vị fans vốn đã đi lại nhao nhao trở lại.
Từng thấy fans làm sao ủng hộ thần tượng của mình chưa? Từng thấy fans khi thấy minh tinh sẽ kích động thế nào chưa?
Tiếng thét chói tai, những hàng nước mắt, những bó hoa tươi, những món đồ chơi… đối với công ty giải trí mà nói, đó là nhân khí là thắng lợi là thành công, đối với trung tâm giải trí, một sòng bài mà nói, đó là cái gì?!
Nhất thiết đừng cho rằng sòng bài đều ồn ào! Sai rồi, bạn tới khu poker Texas xem thử đi, có ai kêu to gọi nhỏ? Cho dù tại khu baccarat, có ai kêu la đâu?
Trừ một vài trường hợp đặc biệt, đa số sòng bài đều yên tĩnh. Mọi người lặng lẽ đặt chip, thắng thì lấy đi, thua bỏ lại.
Những kẻ kêu to, nếu không phải thua thảm, chính là thắng phát điên, mà tình trạng này, luôn không nhiều, cho dù xuất hiện, cũng rất nhanh bị nhân viên sòng bài can thiệp.
Mà hiện tại, tại Sharon mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng thét của thiếu nữ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy dòng chen lấn điên cuồng. Cái gì, những fans đó không cần đi làm đi học sao?
À, hiện tại đang là kỳ nghỉ mà!
Cho dù không phải kỳ nghỉ, Lâm Dược một ngày tuần tra sòng bài ba lần, làm việc nửa ngày cũng có thể chạm mặt một lần.
Fans điên cuồng, có thể đi theo thần tượng từ Hồng Kông đến Nhật bản đến Đại lục đến Đài Loan, bọn họ có thể mua vé trọn gói mấy ngàn mấy chục ngàn, xem mỗi lần diễn xuất của thần tượng, mà hiện tại khách sạn Sharon thì không cần tiền!
Vé thuyền từ Hồng Kông tới Macao chỉ mất một trăm năm mươi đô Hồng Kông!
Một trăm năm mươi đô, có lẽ đối với một vài fans trong nước vẫn là đắc, cho dù bọn họ có tâm cũng vô lực, nhưng tại Hồng Kông nơi mà một ly coca lạnh đã bán tới với giá ba mươi đô Hồng Kông, thì một trăm năm mươi đô, nhìn từ góc độ mua mà nói, đại khái cũng tương đương với hai ba mươi tệ trong nước.
Vé thuyền khứ hồi cũng chỉ hơn ba trăm, bọn họ hoàn toàn có năng lực một ngày qua lại một lần. Có năng lực nhiều hơn nữa, thì thậm chí có thể kết bạn trọ lại khách sạn nhỏ ở đây, à, trọ lại Hồng Kông mắc, trọ trong sòng bài Macao cũng mắc, nhưng trong khách sạn nhỏ của Macao, nếu tìm được cơ hội, một phòng hai người chỉ cần khoảng hai trăm đô, giá này những fans đó hoàn toàn có thể chịu được.
Huống hồ, bọn họ còn không cần phải lo âu việc ăn cơm, vì, mỗi sòng bài ở Macao đều cung cấp cà phê thức uống, có lúc còn cung cấp một chút điểm tâm, nếu không đủ ăn, bọn họ còn có thể đến con phố vật lưu niệm ăn từ đầu đường tới cuối đường.
Uống cà phê trong sòng bài, ăn điểm tâm trên phố lưu niệm, thế là bắt đầu từ ngày thứ hai Lâm Dược tuần tra sòng bài, lỗ tai George, chưa hề được thanh nhàn!
Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày ông phải xử lý nhiều nhất, không phải là sự vụ của sòng bài, mà là fans của Lâm Dược. Mỗi ngày thứ ông nghe nhiều nhất không phải là báo cáo về các phương diện mà là tiếng thét của fans. Mỗi ngày ông thấy nhiều nhất không phải là giám đốc các phòng dưới tay, mà là những gương mặt trẻ tuổi hưng phấn.
À, tại sao chuyện thế này phải cần CEO như ông phụ trách? Vì Lâm Dược là tản khách cấp cao nhất, là do ông trực tiếp phụ trách. Tại sao ông không bàn với Lâm Dược? À, ông đương nhiên có từng bàn qua rồi!