Lá Bài Cuối Cùng - Chương 21

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

“Anh tặng tôi hồng đào, tôi lấy ngọc đáp anh. Không phải vì hồi báo, mà mong thân thiết lâu dài!”
Thời gian gần đây, Caesar sống vô cùng thoải mái. Đương nhiên, thoải mái này là tương đối, sau khi trải qua một tháng ở trong phòng nhỏ đó, lực nhẫn nại, lực thích ứng, lực sinh mạng của Caesar… dùng đột phá mãnh tiến cũng không hình dung được, không phải đo, mà là đã có biến hóa rồi.
Nếu thật sự phải dùng thứ gì đó để so sánh, đó chính là từ thỏ biến thành lạc đà, từ vàng anh chim hạc thân mềm thịt quý biến thành kên kên diều hâu có thể chống đỡ mưa gió, không phải từ nhà nuôi biến thành hoang dã, mà là trực tiếp từ một chủng loài biến hóa thành một chủng loài khác!
Cho nên những hỗn loạn, co giật quá khứ, hiện tại Caesar trên cơ bản đã có thể thích ứng. Đương nhiên, sỡ dĩ hắn có thể thoải mái là vì nguyên nhân khác nữa.
Trương Trí Công.
Lâm Dược không hiểu cậu hai Trương mắc bệnh gì. Caesar là ai chứ, người nào mà chưa từng gặp qua, tình cảm nào mà chưa từng chạm qua chứ. Trương Trí Công có tâm tư gì với Lâm Dược, hắn ban đầu còn có hơi nghi ngờ, quan sát vài ngày, còn gì không hiểu nữa?
Đối với cậu hai Trương, tâm tình của Caesar cũng phức tạp, trong đó bao hàm mấy tầng mấy phương diện, nếu thật sự muốn nghiên cứu sâu, thì đủ để viết một tác phẩm về tâm lý học, quả thật bao quát tất cả tình cảm của nhân loại, đương nhiên, chúng ta không nói những thứ tỉ mỉ, phức tạp này, chỉ nói đại khái, khái quát chút thôi.
Ban đầu, Caesar đối với cậu hai Trương là hỗn hợp ghen tỵ và đồng tình__
À, tuyệt đối đừng hiểu lầm, ghen tỵ ở đây là, nếu đều phải chịu Lâm Dược giày vò, tại sao hắn thì phải hai mươi bốn tiếng không ngừng chịu đựng. Đương nhiên, về điểm này, Caesar tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Mà sau đó thì sao, cảm xúc này biến thành lý giải và thống hận.
Lý giải là, nếu hắn đổi thành Trương Trí Công, thì tuyệt đối sẽ muốn giày vò Lâm Dược. Nhốt trong phòng tối là nhẹ, hắn không dám chắc mình có thể làm gì đâu.
Nhưng, lý giải là lý giải, thống hận này lại càng cường liệt__ Trương Trí Công nhốt Lâm Dược trong phòng tối, người bị giày vò nhất không phải là Lâm Dược, mà là hắn! Tuy Trương Trí Công không biết tới hắn, tuy Trương Trí Công tuyệt đối không có ý giày vò hắn. Nhưng Caesar tuyệt đối cũng không có lòng dạ khoan hậu rộng rãi gì, cho dù có, hắn cũng sẽ không dùng ở đây.
Mà hiện tại, Caesar đối với Trương Trí Công không còn thống hận nữa, ghen tỵ trước kia cũng biến mất rồi, hiện tại còn lại, chỉ có đồng tình.
Người này không ngờ lại đi thích Lâm Dược, thật là, thật là… quá tốt rồi!
À, đúng, Caesar có chút mất khống chế, nhưng cái này thật sự không thể trách hắn. Có câu người ૮ɦếƭ như đèn tắt, tất cả trước kia đều đã tiêu tan, thế giới nhân loại tốt cũng vậy xấu cũng vậy đều không có liên quan tới hắn, nhưng chỉ có một điều, hắn muốn biết mình tại sao ૮ɦếƭ, trừ nó ra, thực sự không còn truy cầu nào khác, cũng không đáng để hắn truy cầu.
Nhưng Lâm Dược và Trương Trí Công lại cứng rắn lưu lại ấn ký sâu sắc trong linh hồn hắn. Có thể nói, Caesar trước mắt trừ nguyên nhân ૮ɦếƭ của mình ra, ‘nhớ nhung’ nhất, chính là hai người này.
Hiện tại thấy Trương Trí Công lại đi thích Lâm Dược, Caesar kinh ngạc nè, nghi ngờ nè, sau đó, thì chính là vui sướng trên tai họa của người khác!
Trong lòng Caesar, Lâm Dược sớm đã thăng lên độ cao phi nhân loại, hiện tại thấy Trương Trí Công ᴆụng trúng, nói ᴆụng tường gạch là nhẹ, hình dung chính xác, là ᴆụng sao hỏa!
Sau khi Caesar xác nhận xong, liền bắt đầu chờ đợi xem trò hay, đừng nói truy cầu của hắn quá nhỏ bé, mà hiện tại, hắn cũng không có điều kiện để truy cầu cái gì.
Nhưng đợi mấy tuần rồi, cũng không xuất hiện màn nào khiến hắn thích thú, không khỏi hơi cảm thấy Trương Trí Công quá vô dụng, chỉ biết theo sát như cái bóng, có theo một trăm năm, Lâm Dược cũng không hiểu!
Cho nên, khi Lâm Dược hỏi hắn cậu hai Trương có ý gì, hắn chỉ nói vài câu vậy thôi, tuy có lẽ là vì gần mực thì đen, một vài suy nghĩ, ý tưởng mà khi còn sống tuyệt đối sẽ không có đều hiện ra, nhưng Caesar vẫn sẽ không giống như mấy bà mối gì đó truyền đạt mấy thứ mà ai ai đó yêu thương cậu vân vân.
Hắn nói rất hàm súc, nhưng cũng rõ ràng. Cũng nhờ sự phát triển của thông tin hiện tại, hai câu trong Kinh Thi đã sớm nghe nhiều quen tai, giống kiểu “tuy thân không có đôi cánh xinh đẹp, nhưng tâm thì lại như đã nối nhau” gì đó, quả nhiên, Lâm Dược cũng phản ứng lại.
Y nghĩ nghĩ, nói: “Lạc Lạc, hai câu này, hình như là thơ tình, tôi nhớ, hình như từng học qua.”
“Là thơ tình.”
Lâm Dược dừng một lát, sau đó vỗ tay: “Tôi hiểu rồi, Lạc Lạc, sao tôi lại bỏ qua cái này chứ, anh đợi chút, hiện tại tôi đi làm cho anh!”
“Làm cho tôi?”
Caesar theo trực giác thấy không đúng, mà lúc này Lâm Dược đã đi tìm Trương Trí Công.
Vừa nghe nói Lâm Dược tìm hắn, cậu hai Trương vừa giật mình vừa vui mừng, Lâm Dược trước kia không quan tâm hắn, gần đây còn né hắn dữ hơn, hôm nay lại chủ động tìm hắn…
“Lẽ nào hôm qua mình mới đi thăm chú Lâm, hôm nay đã có kết quả rồi?”
Tuy vô cùng rõ ràng, khả năng này không lớn lắm, nhưng người mà, luôn thích nghĩ về hướng tốt đẹp, suy nghĩ trúng giải là vô cùng phổ biến, nếu không ngành vé số cũng sẽ không phồn thịnh như thế.
Cậu hai Trương vô cùng nhiệt tình đón tiếp Lâm Dược, Lâm Dược khách sáo vài câu, nói thẳng: “Cậu hai, tôi muốn tìm cậu mượn đồ.”
“Mượn đồ?” Cậu hai không khỏi hơi bị đả kích.
“Nếu cậu thấy không tiện, tôi tự ra ngoài mua cũng được, tôi sẽ trở về ngay thôi.”
“Cậu rốt cuộc muốn mượn cái gì.”
Lâm Dược nhìn trái phải, sau đó bước tới hai bước, ôm vai cậu hai Trương, miệng hơi nhúc nhích.
Giọng của y vốn đã hạ rất thấp, cậu hai Trương lại có chút thần trí ௱ôЛƓ lung__ Tuy hắn đã trải qua phong nguyệt, nhưng vẫn là lần đầu tiên thích một người, không khỏi có chút tâm tình thiếu niên.
Thế là, hắn liền cảm thấy một cỗ hơi nóng bên tai, còn về Lâm Dược nói gì, thì hoàn toàn không nghe được.
“Được không vậy, cậu hai, yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại như cũ, tôi chỉ muốn xem mà thôi.”
Thấy hắn từ đầu tới cuối không phản ứng lại, Lâm Dược không kiên nhẫn chọt chọt hắn.
“A, được, cậu nói gì?”
“Cậu hai, đừng vô vị vậy chứ, nếu cậu không muốn cho mượn, thì cứ nói thẳng đi, cho dù cậu có đồ quý giấu kỹ gì, tôi có thể làm hư sao? Không thì thế này, cậu giúp tôi ghi lại, vậy được rồi đi.”
Nghe câu này, cậu hai Trương liền hiểu ngay. Ghi lại, đương nhiên là ghi đĩa rồi. Đồ quý, đương nhiên là trận đấu của cao thủ.
“Ở chỗ tôi có mấy cái hiếm có, cậu tới chọn đi.”
“Được, cậu hai, đủ thú vị. Tương lai tôi gặp thứ tốt rồi, cũng lưu lại cho cậu một phần.”
Lâm Dược không khách khí, tự động tới cạnh máy tính của hắn lục tìm. Trương Trí Công ở bên cạnh nhìn, càng nhìn càng thích.
Gần đây Lâm Dược sống thoải mái hơn lúc mới tới Hạo Nhiên sơn trang.
Trước kia là người khác lén tặng tinh dầu cho y, hiện tại là quang minh chính đại được dùng, trước kia là dùng mật Sod bảo bối, hiện tại là dùng Krystelle trực tiếp nhập từ phòng thí nghiệm tại Thụy Sĩ. Trước kia là ăn cơm phần, hiện tại, trực tiếp có thể gọi cơm. Trước kia mặc là quần áo đại chúng trong sơn trang, hiện tại, là mặc quần áo do Trương Trí Công chuẩn bị cho y.
Không sai, chính là Trương Trí Công chuẩn bị cho y.
Khi ở tỉnh, Trương Trí Công chuẩn bị cho y sơ mi âu phục đủ bộ, sau khi về lại không ngừng nhét quần áo cho y, đồ bình thường, giày dép.
Lâm Dược thì có cũng được không có cũng được, mặc trang phục thời Đường đại chúng guốc gỗ rất cao hứng. Mặc áo ngủ lụa thật được thiết kế phối với giày bảo vệ sức khỏe vẫn rất cao hứng.
Đối với y mà nói, chỉ cần mặc không khó chịu, đều rất tốt, y cũng không biết hàng hiệu gì cả, cho nên, nhận quần áo của cậu hai Trương, cũng không có gì rụt rè.
Bản thân y thì không sao cả, nhưng hiệu quả khi mặc lên người thì rất khác.
Chẳng hạn hiện tại, trên người y đang mặc một chiếc áo ngủ lụa thật Cerruti, đế trắng, nhưng từ trước иgự¢ tới sau lưng lại có một đóa hoa hướng dương xinh đẹp vàng rực.
Đối lập cường liệt, màu sắc cường liệt, người bình thường mặc, thì không khỏi hơi kỳ, nhưng mặc trên người Lâm Dược, lại có cảm giác khác.
Mang theo vị đạo tươi mát, lại có cảm giác đáng thương vô cùng__ tuy cậu hai Trương biết Lâm Dược cách từ này mười vạn tám ngàn dặm, nhưng nhìn lông mày y hơi động, liền nhịn không được thương tiếc.
Cậu hai Trương càng nhìn càng thích, Lâm đại thiếu gia càng lật càng nhíu mày, lật tìm nửa ngày, nhịn không được nói: “Cậu hai, sao ở đây không có của phụ nữ vậy.”
“Của phụ nữ?” Khách chơi nữ tính không phải không có, nhưng chơi giỏi thì vẫn rất ít.
“Đúng vậy, của Nhật Bản Hàn Quốc nè, không phải mặt này họ đặc biệt phát triển sao.”
“Cậu bị ti vi làm hiểu lầm rồi. Nhật Bản cũng có một hai người không tồi, Hàn Quốc… cũng chỉ là bọn họ thổi phồng thôi, còn số lượng thật sự có thể đến được thế giới, rất ít. Phương diện này, vẫn là người Âu Mỹ chiếm đa số.”
“Được rồi, Âu Mỹ thì Âu Mỹ vậy, nhưng cậu cũng phải cho tôi xem ảnh chứ, không xem ảnh, sao tôi biết cái nào hay cái nào không hay?”
“Xem ảnh?”
“Tôi luôn muốn xem thử thân hình của các cổ đó. Thứ này, quan trọng nhất không phải chính là thân hình và âm thanh sao.” Lâm Dược nói lý lẽ hùng hồn, “Nếu không có thân hình, thì còn cái gì để xem nữa!”
“Lâm Dược…” Trương Trí Công chậm rãi mở miệng, “Cậu rốt cuộc, muốn xem cái gì vậy.”
“Phim cấp ba đó, tôi không phải đã nói rồi sao.”
“Cậu xem phim cấp ba… làm gì?”
“Đàn ông xem phim cấp ba còn có thể làm gì?”
Lâm Dược miệng trả lời, trong đầu đồng thời cũng nói: “Lạc Lạc, vì anh, tôi hy sinh lớn lắm đó.”
“… Tôi không muốn xem cái đó!”
“Ai da, đừng xấu hổ, anh đã nói nhành đào ngọc quý gì đó, không phải chính là nghĩ tới phụ nữ sao. Phụ nữ thật tôi không tìm được cho anh, vì cái này, tôi cũng không thể đi lừa MM về, anh xem phim cho đỡ thèm được rồi, yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm thân hình đẹp cho anh. Nghe nói trên mạng cái gì cũng có, nhưng trước kia tôi chưa từng tiếp xúc, nhất thời cũng không biết đi đâu tìm cho anh. Có lẽ, tôi nên hỏi tiểu Lưu thử? Nhưng bình thường không thấy cậu ta lên mạng, anh Vệ thì rất thời thượng, thường xuyên lên mạng, nhưng người ta có vợ có con rồi, tôi cũng không tiện tìm anh ta hỏi. Tôi thấy cậu hai đây là giả nghiêm chỉnh…”
Y bên này phỉ nhổ Trương Trí Công, cậu hai Trương bên kia thì đang bị sét đánh. Tâm tình từ sôi sục trong thoáng chốc rớt xuống độ âm. Thấy Lâm Dược còn đang tìm kiếm trước máy tính, liền cảm thấy một cỗ khí chua từ bụng lên иgự¢ rồi tới cổ họng, không thể nhẫn nại được nữa, hắn đè lên, ấn Lâm Dược lên tường.
“Lâm Dược!”
“Cậu hai…”
Lâm Dược chớp chớp mắt, vẻ mặt mê mang, Trương Trí Công tràn đầy tức giận ghen tuông, lúc này lại buồn bực vì có cảm giác như đánh lên gối bông.
Thật ra, Trương Trí Công không phải không biết, chỉ dựa vào theo sát như bóng, đại khái không thể nào đạt được kết quả mình muốn.
Sỡ dĩ hắn ngày ngày theo Lâm Dược, phần nhiều, là muốn thay đổi hình tượng của mình, thuận tiện… tiếp cận nhiều hơn với Lâm Dược.
Mà hiện tại, Trương Trí Công nhận thức được rõ ràng, hắn nhất định phải cho Lâm Dược biết suy nghĩ của mình.
“Lâm Dược, có một chuyện tôi muốn nói với cậu.”
“A.”
“Tôi thích cậu!”
“Ha.”
“Tôi nói, tôi thích cậu!”
Trương Trí Công dùng sức ấn tay Lâm Dược, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Đây là thái độ gì, không giật mình vui mừng cũng thôi đi__ Hắn vốn đã biết không có khả năng này. Nhưng tức giận thì sao? Kinh ngạc thì sao? Cứ ngây ngốc nhìn hắn như vậy là sao!
Chưa phản ứng được?
Không tin?
“Có nghe thấy hay không, tôi nói, tôi thích cậu!”
Lâm Dược chỉ chớp mắt nhìn hắn.
Chắc nên nói, khi Lâm Dược không nói chuyện, vẫn vô cùng có tính lừa gạt. Đôi mắt thon dài, hơi nhếch lên, đôi mày dài dài, đôi môi mỏng, sóng mũi rất thẳng, làn da có thể đi quay quảng cáo mỹ phẩm.
Y vừa tắm xong__ Từ khi tới Hạo Nhiên sơn trang, Lâm đại thiếu gia đã tập thành thói quen ngày tắm hai lần, làn da trải qua nước nóng nuôi dưỡng thì khỏi nói, ngay cả đôi môi cũng hồng hào bóng lưỡng.
Cậu hai Trương nhìn nhìn, đầu cúi xuống.
Lâm Dược vẫn không động tĩnh, ngay cả khi thấy gương mặt Trương Trí Công càng lúc càng lớn cũng không có phản ứng.
Một chút lại một chút, một tấc lại một tấc.
Hơi thở quấn vào nhau, cậu hai Trương trầm luân, Lâm Dược thì giống như si ngốc rồi.
“Chân phải, húc!”
Khi trong đầu Lâm Dược chỉ là một mảng trắng xóa, đột nhiên vang lên giọng nói của Caesar, y không suy nghĩ gì đã làm theo…
Ở đây nên nói một chút về tư thế của hai người.
Hai phút trước, cậu hai Trương bừng bừng tức giận, ૮ưỡɳɠ éρ ấn Lâm đại thiếu gia lên tường. Tư thế này vô cùng kinh điển, trong hơn n phim tình cảm chúng ta đều có thể thấy, tay phải ấn lên cổ tay trái, tay trái ấn lên cổ tay phải, nửa thân trên còn có chút khoảng cách, nửa thân dưới thì rất gần.
Đương nhiên, gần không phải vấn đề, nhưng nếu như bốn cái chân đều cách rất gần, thì cần phải có một kỹ xảo.
Chúng ta đều có chân… cái này khỏi phải nói đi, cần nói là, nếu hai người đứng đối diện, muốn gần lại hết mức, thì đôi chân đó không thể đối nhau, mà phải giao nhau.
Mà phương thức kinh điển nhất chính là, đôi chân của một người tách ra, người khác sẽ chen một chân vào, về điểm này, chúng ta có thể tham khảo hơn n tư thế tình lữ trong trường đại học.
Được rồi, chúng ta quay lại, lúc này, chân của cậu hai Trương đang chen vào giữa hai chân của Lâm Dược, mà đồng thời à, cũng có nghĩa là một chân của Lâm Dược cũng chen vào giữa hai chân của hắn.
Cái chân đó, là chân phải.
Mà khi chân phải của y nhấc lên, khi húc lên trên, không thể tránh né, nhắm thẳng vào bộ vị không dễ mở miệng nào đó của cậu hai Trương.
Đó là một tiếng kêu thét như thế nào đây.
Sau đó tiểu Lưu trong một lần say rượu đã từng nói thế này: “Sói tru có là gì, chân chính đáng sợ là người tru, âm thanh đó, muốn bao…”
Tóm lại, sau tiếng tru thảm này, đám người tiểu Lưu nhanh chóng lao vào phòng cậu hai, sau đó, bọn họ đều ngốc ra.
Trương Trí Công làm rõ ràng như vậy, người của Hạo Nhiên sơn trang ít nhiều cũng đều nhìn ra vài chỗ, lúc này bọn họ thấy cậu hai Trương ngã dưới đất, Lâm đại thiếu gia thì dựa trên tường__
Hai chân còn đang mở ra, chân phải vẫn giữ tư thế nhấc lên, có chỗ nào không hiểu nữa?
Mọi người mang tâm trạng sợ hãi tức giận lao vào, lúc này lại chỉ còn lúng túng không biết làm sao.
Cậu hai bị tổn thương, bọn họ phải hành động, nhưng mà, có điều, bọn họ hành động thế nào đây?
Mọi người nhìn tiểu Lưu, tiểu Lưu căng da đầu nói: “Cậu hai…”
“Ra ngoài!”
Hai chữ này yếu như tơ nhện còn mang theo run rẩy, âm thanh đó, thực sự không lớn hơn kiến kêu là mấy, nhưng đám người tiểu Lưu lại nghe được, sau đó lập tức đi ra ngoài.
“Lưu ca, cậu hai không sao chứ.”
Tuy đã ra ngoài rồi, nhưng đám đó không dám đi xa.
“Chắc là… không sao đi.”
“Có điều, cậu hai bây giờ… đánh không lại, Lâm ca đâu…”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, sau đó đều dán sát lỗ tai lên cửa, chỉ là nghe nửa ngày cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Thật ra bên trong vẫn có âm thanh, nhưng thứ nhất, phòng của cậu hai Trương có cách âm nhất định__ Vì thế cũng có thể tưởng tượng, tiếng tru vừa rồi, sắc bén cỡ nào. Đương nhiên, vì một vài nhân tố an toàn, cách âm không làm quá hoàn chỉnh, cho nên, lúc này không có tiếng truyền ra, cũng là vì động tĩnh bên trong thật sự không lớn.
“Cậu hai.”
Sau khi đám người tiểu Lưu ra ngoài, Lâm Dược cuối cùng cũng phản ứng lại, y hơi cứng nhắc buông chân xuống, cứng nhắc thu chân lại, sau đó cứng nhắc đi tới vài bước.
Trương Trí Công ngẩng đầu, nhìn y một cái.
Đây là ánh mắt thế nào đây, mang theo đau đớn mang theo uất ức mang theo tức giận mang theo ai oán.
Hiếm khi, Lâm Dược có chút chột dạ, y nhìn chỗ cậu hai Trương đang bịt, gãi đầu: “Cậu hai, cậu không sao chứ.”
Trương Trí Công nghiến răng.
Nói thật ra, cú đó của Lâm Dược không nặng, lúc đó y chỉ là phản ứng vô thức, mà không cố ý dùng sức. Nhưng, gần đây y đều rèn luyện cơ thể trong phòng thể dục, mà vì nguyên nhân ngón út, rèn luyện thân trên ít đi, trọng điểm tập trung ở thân dưới, cho nên, sức mạnh của hai chân, đã cao hơn trước kia nhiều.
Cho nên dù y không phải cố ý, cú đó cũng không nhẹ, huống hồ, đối với bất cứ người đàn ông nào mà nói, chỗ đó đều là yếu ớt…
Lâm Dược nghĩ một hồi, sau đó khom xuống, thành khẩn nói: “Cái này, không thì, tôi giúp cậu xoa xoa?”

Trương Trí Công lúc này hận không thể đập đầu ૮ɦếƭ, hắn trừng Lâm Dược, nửa ngày không nói. Sao hắn có thể thích một người thế này? Sao hắn lại thích một người thế này? Hắn đã tạo nghiệt gì hả!
“Cậu hai, không thì, chúng ta đến bệnh viện đi, chỗ này, khá quan trọng đó.”
“Lâm Dược!” Cậu hai Trương hai mắt đỏ bừng mở miệng: “Tôi thích cậu! Thứ tôi thích, nhất định phải có được. Cậu tốt nhất cũng thích tôi. Đương nhiên nếu cậu không làm được, cũng không sao, dù sao chúng ta cứ dây dưa thế này đi!”
Lâm Dược chớp mắt, không lên tiếng.
Cậu hai Trương dưới khổ sở càng thêm phiền não: “Cậu trở về suy nghĩ cho kỹ!”
Lâm Dược đứng lên, đi tới cửa lại quay đầu, nhìn gương mặt ước ao của Trương Trí Công nói: “Cậu hai, cậu thật sự không có vấn đề chứ?”
“… Ra ngoài!”
Sau hôm đó, cậu hai Trương biến mất trong mắt mọi người hai ngày, nhưng ngày thứ ba lại xuất hiện.
Sáng bảy giờ, trong nhà ăn nội bộ, Trương Trí Công mặc âu phục màu trắng, đi tới trước mặt Lâm Dược đang đợi cơm sáng.
“Cậu hai, chào buổi sáng.”
Lâm Dược giơ tay, cười chào hỏi. Vẻ mặt bình tĩnh của cậu hai Trương có chút nứt ra, tiếp theo lại gom về: “Chào.”
“Cậu hai, cậu không sao rồi chứ.”
“… Không sao rồi.” Trương Trí Công đen mặt, nhưng ngữ điệu vẫn giữ bình thường, “Cậu suy nghĩ xong chưa?”
“Cái gì? À… cậu hai à, tôi có thể suy nghĩ nữa không?”
Trương Trí Công không nói, Lâm Dược lại nói: “Thật ra thì, cậu hai, cậu không phải cũng nói rồi sao, tôi có đồng ý hay không cũng không phải như nhau?”
Sắc mặt Trương Trí Công càng thêm âm trầm.
Thực tế mà nói, hắn không cần để ý tâm tình của Lâm Dược. Tuy Lâm Dược thắng Daniau rồi, tuy Lâm Dược lập đại công cho họ. Nhưng, đây là Cúc thành. Tại đây, trừ khi nhà họ Trương hoàn toàn sụp đổ, nếu không đừng nói một Lâm Dược, cho dù mấy cao thủ đó, nếu không có bối cảnh đặc thù gì, đơn thân độc mã tới đây, cũng phải leo xuống.
Nhưng nói về phía tình cảm, hắn đương nhiên muốn Lâm Dược đối với hắn cũng có tâm tình như vậy. Lần đầu tiên hắn dụng tâm thích một người, người hắn thích không sao nói rõ được, tình cảm tới cũng không sao nói rõ được, hắn tự suy nghĩ, cũng không biết được rốt cuộc sao lại thích Lâm Dược, thích y cái gì.
Có lẽ vì người này quá kỳ cục, có lẽ vì người này quá hấp dẫn hắn, tuy mới đầu… đương nhiên hiện tại cũng luôn khiến hắn phải tức tới rút gân, nhưng cũng chính vì thế, ánh mắt hắn luôn dừng lại trên người y.
Nhìn lâu rồi, sẽ để ý, chú mục lâu rồi, sẽ để lại ký hiệu, thế là, khi phát hiện ra, đã thích mất rồi.
Tuy tình cảm này hoang đường, nhưng hắn lại nghiêm túc, nếu không cũng sẽ không nguyện ý bỏ hết tài sản riêng vào trong cuộc đấu đó.
Hắn dụng tâm như thế, đương nhiên cũng hy vọng Lâm Dược có tâm tư giống hắn, cho dù Lâm Dược không muốn, hắn cũng có thể đạt được y, nhưng như thế thì quá vô nghĩa.
Đương nhiên mấy lời này, cậu hai Trương sẽ không nói ra, hắn chỉ trừng Lâm Dược, giống như muốn lột da nuốt sống y.
“Cậu hai ơi, tôi chưa từng thích ai hết… ủa, không đúng, hồi tiểu học tôi chắc có thích lớp trưởng của tôi, tôi còn nhớ cổ có một đôi mắt to, gương mặt 乃úp bê, hai cái bím, rất dễ thương, nhưng chỉ là hơi thuận mắt thôi, còn thì luôn thích chơi với mấy người học giỏi, tôi chào cổ cổ cũng không để ý, lúc đó tôi còn buồn bã một thời gian… nhưng cậu hai, tôi chưa từng thích người đàn ông nào, cậu cho tôi suy nghĩ đi, để tôi suy nghĩ nữa nha?”
Trương Trí Công có thể nói gì?
Nếu Lâm Dược cự tuyệt thẳng hắn đương nhiên có thủ đoạn bày ra, nhưng hiện tại, y không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, hắn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nhưng tuy đồng ý rồi, cậu hai Trương hiện tại cũng không trông mong Lâm Dược có thể cho hắn đáp án thỏa mãn nào.
Thế là, hắn theo Lâm Dược càng chặt, trước kia còn có chút che giấu, hiện tại quả thật chính là quang minh chính đại. Trước kia vì trong lòng có cố kỵ, vẫn giữ khoảng cách về thân thể, mà hiện tại thì cứ thỉnh thoảng lại vỗ vai Lâm Dược, kéo tay y.
Mà Lâm Dược dường như cũng không kháng cự gì những động tác này. Có lúc còn chủ động dùng cùi chỏ thúc cậu hai một cái, ôm vai cậu hai, thế là, từ từ, toàn Hạo Nhiên sơn trang đều cho rằng Lâm Dược và cậu hai Trương thành rồi.
Mà Trương Trí Công thì sao, cũng cho rằng Lâm Dược thật ra đã tiếp nhận hắn, tuy miệng không thừa nhận, cũng không để hắn làm gì, nhưng chắc là do xấu hổ__ hắn đã tra rất rõ, trước kia Lâm Dược chưa từng yêu đương.
Tuy thần kinh của Lâm Dược không thể so với người thường, nhưng lần đầu tiên, luôn phải xấu hổ chứ, huống hồ tình yêu của họ còn chưa được đại chúng.
Trương Trí Công lần đầu yêu đương, không tốt hơn mấy thanh niên choai choai bao nhiêu. Lâm Dược lại biểu hiện không gần không xa như vậy, hắn càng thiếu kiên nhẫn, ngày ngày nghĩ nên làm sao lấy lòng người trong tim.
Nhưng thật ra Lâm Dược là người rất dễ lấy lòng. Y không có yêu cầu vật chất gì, ăn cái gì cũng có thể mặc cái gì cũng đều có thể, mỗi tháng cầm hai ngàn tệ đã rất cao hứng, không có sở thích đặc biệt, cũng không có hứng thú đặc biệt.
Dễ lấy lòng như thế, cũng chính là càng khó lấy lòng.
Mỗi ngày Trương Trí Công dụng tâm suy nghĩ nên lấy thứ gì ra để Lâm Dược thích hắn hơn một chút, kết quả lại không có chỗ ra tay, cho nên khi có một ngày hắn phát hiện Lâm Dược đang quan tâm tin tức về cuộc so tài mạt chược do sòng bài Macao Sharon đưa ra, hắn lập tức có hành động.
Không giống hồi xưa, hiện tại người trong nước muốn tới Macao đã vô cùng thuận tiện. Nhưng, vẫn phải làm chút thủ tục.
Thủ tục không phức tạp, nhưng phải cần người đó tự ra mặt, ít nhất cần người đó chụp hình, Trương Trí Công muốn cho Lâm Dược bất ngờ, nên đã dùng tới vài quan hệ.
Mà những quan hệ này nếu dùng tới, đương nhiên sẽ khiến anh hắn biết được.
“Em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Cái gì?”
Trương Trí Công gần đây xuân phong đắc ý, bị anh hắn đột nhiên hỏi một câu như thế không khỏi ngây ra.
“Gần đây em đang làm giấy thông hành Hồng Kông Macao, là muốn mang Lâm Dược đi đúng không.”
Trương Trí Công gật đầu: “Đúng vậy, Sharon lại muốn mở cuộc đấu mạt chược gì đó, đi xem cũng náo nhiệt, anh, có chuyện gì sao?”
“Em đi không sao, nhưng cậu ta đi, em có nắm chắc cậu ta còn trở về không?”
Trương Trí Công cười nói: “Anh nói gì vậy hả. Không nói kỹ thuật mạt chược của cậu ta thế nào, dù cậu ta lấy được quán quân, lão Tiêu còn có thể vì chuyện này mà chọi cứng với chúng ta sao? Lão Tiêu đó anh không phải rõ hơn em sao? Huống hồ, em chỉ mang cậu ta đi chơi thôi, sẽ không để cậu ta gặp lão Tiêu.”
“Em nghĩ kỹ rồi?”
Trương Trí Công có chút khó chịu, hắn đổi tư thế, chân phải gác lên chân trái, nghiêng người.
“Anh, em không biết anh đang lo lắng cái gì. Đúng, Macao rất xa, nhưng chúng ta không phải không có nhân mạch ở Quảng Đông. Em đã mang cậu ta đi, đương nhiên có thể dẫn cậu ta về, anh yên tâm, em sẽ theo sát cậu ta một bước không rời, nếu em không được, còn có tiểu Lưu. Huống hồ nhà của cậu ta còn ở đây. Tuy cậu ta có mâu thuẫn với ba mình, nhưng vẫn có tình cảm. Từ chuyện của gã chú năm kia là biết rồi. Cậu ta sẽ không bỏ mặc ba mình…”
Trương Trí Công nói không ngừng, anh hắn chỉ nhìn hắn, vẫn không mở miệng, đợi hắn nói xong, cân nhắc nửa ngày mới nói: “Em nói đều đúng, nhưng có một điểm, anh hy vọng em có thể làm được.”
“Cái gì?”
“Đừng chọi cứng. Bất kể xảy ra chuyện gì, đừng chọi cứng với cậu ta, anh là nói Lâm Dược!”
“Anh…”
“Được rồi, anh chỉ có một chút yêu cầu vậy thôi, cái khác, vẫn câu đó, cuộc sống riêng của em anh không quản, em đã lớn rồi, muốn làm gì, phải làm gì, anh sẽ không can thiệp. Nhưng em cũng phải nhớ rõ, bất kể làm gì, em đều phải chắc chắn gánh được hậu quả của nó.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc