Là người đều thích xem náo nhiệt, tới sòng bài tuy đều có máu cược rất mạnh, nhưng thấy tản khách của Hạo Nhiên sơn trang đã xuất hiện rồi, trừ mấy kẻ đang cược tới đỏ mắt, phần lớn đều vây lại.
Trong số đó có rất nhiều người không biết poker Texas, nhưng nhìn khí thế cũng biết là người của sơn trang đang thua, có vài người lớn gan đã thầm câu cá sau lưng Jack__
(Câu cá: Ý chỉ ăn theo, thấy người ta có vẻ hên thì đặt theo, thắng hưởng thua chịu)
Cho dù người da trắng này cuối cùng có thua, thì bọn họ đã thắng trước được vài ván, cũng không thiệt, dù sao chỉ cần không quá đáng, sòng bài cũng sẽ không khiến bọn họ rắc rối.
Người ngồi chung bàn với Jack đã đi hết, hiện tại chỉ có ngài Vệ tản khách của sòng bài và hắn đấu nhau, ván bài hai người, tốc độ cũng nhanh. Ngài Vệ thì có ý muốn kéo dài thời gian, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của mọi người cũng không thể làm quá mức, thấy chỉ mới hai mươi phút, hắn đã thua mất hai trăm, bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Hai trăm không nhiều, cũng không vượt qua quyền hạn của hắn, nhưng tiếp tục thế này, chỉ sợ hai triệu cũng phải thua hết, hắn lại không thể bỏ bài liên tục, cho dù hắn thật sự làm thế, kéo theo kẻ câu cá sau lưng, và cược mù* cũng đã đủ mệt.
Đang lúc khẩn trương, Mạc Khải xuất hiện.
“Quý ngài có bằng lòng tới phòng khách quý đánh không?”
Mạc Khải đi tới cạnh bàn, mở miệng, trước tiên dùng tiếng Trung nói một lượt, sau lại dùng tiếng Anh lặp lại.
“Ớ, tôi thích không khí nơi này hơn.” Khiến người banh mắt, Jack nói một câu tiếng Trung lưu loát, hắn mỉm cười, đáp lại lễ độ: “Hôm nay vận may của tôi rất tốt, nhưng tôi không tham lam, đánh thế này tôi đã thỏa mãn rồi.”
Sắc mặt của người Hạo Nhiên sơn trang đều cứng lại.
Tuy là bàn bài lớn nhất, nhưng dù sao cũng có giới hạn, khi vào bàn nhiều nhất chỉ có thể đổi chip mười ngàn__ Đương nhiên bạn thua hết thì có thể đổi nữa, mà cược mù lớn** nhiều nhất cũng không quá bốn trăm.
Người này nhìn qua thật sự rất thõa mãn như lời hắn nói, lần đầu hắn đặt hết, lần thứ hai đặt một nửa số chip, lần thứ ba đặt một phần ba… đúng thế, mỗi lần đều đặt ít đi, nhưng, con số mỗi lần đều giống nhau, mười ngàn!
Mỗi lần mười ngàn, mỗi lần đều thắng, mà số kẻ câu cá theo hắn càng lúc càng nhiều, theo cược càng lúc càng lớn, người này rõ ràng là tới gây chuyện!
Khách cược sau lưng hắn xôn xao la lối, vị khách nước ngoài này nếu vào phòng khách quý, thì bọn họ không còn chỗ câu cá nữa.
“Nếu đã vậy, thì để tôi tới chơi vài ván cùng ngài đây.”
Vừa thấy Trương Trí Công xuất hiện, ngài Vệ vội nhường chỗ.
“Quý ngài đây không để ý chứ.”
“Không sao cả, chỉ cần không bảo tôi đổi chỗ là được.”
Jack không nói gì, Trương Trí Công cược mù nhỏ hai trăm, Jack cược mù lớn, nhà cái phát bài riêng. (*,**: Cược mù: Như đã nói ở chương 6, trước khi phát hai lá bài đầu tiên, sẽ có hai người phải đặt cược trước, đây gọi là cược mù, phân là cược mù lớn và cược mù nhỏ, thông thường cược mù nhỏ bằng một nửa cược mù lớn, cược mù lớn tương đương cược tối thiểu)
Trương Trí Công nhìn bài trong tay, con 9 chuồn và 10 chuồn, không có đôi, nhưng cũng là bài không tệ, có thể ghép thùng, còn có khả năng tạo sảnh.
Hắn cười cười, lấy mười đồng chip một ngàn ra, hắn lúc ở trên đã xem ba ván, lại điều chỉnh lại băng ghi hình trước đó, biết người này mỗi lần sau khi phát bài riêng sẽ cược lớn, mấy lần rõ ràng là đang ςướק gà, nhưng hắn vẫn thành công.
Jack không nhìn bài, trực tiếp đẩy ra chip mười ngàn.
“Quý ngài không nhìn bài trước rồi mới chọn lựa sao?”
“Có bài không cần phải nhìn.”
Trương Trí Công giật mí mắt, một hình ảnh chợt lóe qua, nhưng muốn nghĩ lại nghĩ không ra.
Hai người đều cược rồi, lại không cược thêm, nhà cái lại phát ba lá bài chung: 6 chuồn, 5 rô, K bích.
Không có 11, 12 mà hắn muốn có nhất, nhưng cũng không tính là kém, nếu lá thứ tư và thứ năm là 7, 8 hoặc 11, 12, hắn đều có thể ghép thành sảnh, nếu là chuồn, hắn sẽ có thùng. Cho dù đều không phải, bài của Jack cũng không thể tốt hơn hắn.
Nếu vào tình huống khác, cậu hai Trương nhất định muốn cược lớn một phen, nhưng hiện tại hắn lại đặt hai lá bài chéo lên bàn: “Tôi bỏ bài.”
Có khách cược bắt đầu la hét, cậu hai Trương làm như không thấy, Jack cười cười, cũng bỏ bài vào.
“Tôi bỏ bài!”
“Bỏ bài!”
“Bỏ bài!”
…
Liên tiếp mười ván, cậu hai Trương đều nhìn ba lá bài chung xong liền bỏ bài, không tới năm phút, không tính vốn đổ cho kẻ câu cá, đã thua hơn trăm ngàn.
Khi đấu ván thứ mười một, Jack vẫn luôn mỉm cười mở miệng: “Cậu chuẩn bị bỏ bài mãi sao?”
“Vận may của quý ngài quá tốt, mà vận may của tôi lại quá tệ.” Trương Trí Công nói, lại đẩy mười ngàn ra, “Nhưng ván này, tôi nghĩ có lẽ tôi không cần bỏ bài nữa.”
“Vậy sao?”
Trương Trí Công mỉm cười, sau khi nhìn ba lá bài chung lại ném ra mười ngàn. Hiện tại trong tay hắn là một đôi K, ba lá bài chung lần lượt là 2 chuồn, 8 rô và K bích, bài như vậy, trên cơ bản đã không thể thành sảnh, mà hắn đã có ba con K, trong ván bài thế này gần như có thể xác định sẽ thắng.
Huống hồ, hắn nhìn Jack đã không còn mỉm cười, hắn liên tục bỏ bài hơn mười ván, là vì muốn nhiễu loạn tâm lý đối phương.
Đương nhiên, là một người đánh bài chuyên nghiệp, tố chất tâm lý đương nhiên rất tốt, chưa chắc vì bỏ bài mà nóng nảy, nhưng cho dù có tốt, cảm giác liên tục bị người ta cắt đứt, cũng luôn khiến mình không thoải mái.
Khi lá thứ tư được phát ra, là một con 2 bích.
Mí mắt Trương Trí Công giật một cái, nhìn Jack, ván này, Jack vẫn không lật bài riêng của mình lên xem, không chỉ là hắn, ngay cả người trong phòng giám sát cũng không biết hai lá bài đó rốt cuộc là bài gì. Nhưng hiện tại trên bàn đã có hai con 2, điều này cũng có nghĩa là, đối phương cũng có thể có tứ quý.
“Nếu ván này cậu đã không bỏ, vậy thì chúng ta chơi lớn một chút đi.”
Jack nhàn nhã đẩy ra năm mươi ngàn, sau đó lại lấy một hộp xì gà, tiếp theo, lại lấy một cây kéo bạc. Hắn chậm rãi lấy xì gà, chậm rãi cắt đầu xì gà, thấy Trương Trí Công nhìn mình chằm chằm, hắn mỉm cười nói: “Nơi này cấm hút thuốc sao?”
Trương Trí Công chậm rãi lắc đầu, mồ hôi như tắm.
Hắn nhớ ra rồi! Hắn nhớ ra người này là ai rồi!
Có lẽ gương mặt đã thay đổi, nhưng động tác này, thói quen này, chỉ có một người như thế! Daniau! Người này là Daniau!
Daniau__ người duy nhất thử lay động vị trí bài vương của Caesar trong suốt hai mươi năm nay! Daniau mười lăm năm trước gần như cuốn sạch Las Vegas! Mười hai năm trước, hắn bộc lộ tài năng trong cuộc so tài poker thế giới gồm năm ngàn người nhòm ngó vị trí quán quân năm, chính thức trở thành cao thủ trong cao thủ!
Ba năm, chẳng qua chỉ ba năm, hắn khiến cả thế giới poker Texas đều chấn động vì hắn. Ba năm, ít nhất có mười cao thủ bại dưới tay hắn!
Khác với cuộc đấu bình thường, cuộc đấu giữa cao thủ luôn kéo dài, có lẽ là một tuần cũng có thể là một tháng.
Không phải cố ý kéo dài, mà là bản thân poker Texas chính là một cuộc so tài tiêu hao trí óc cực lớn, đặt cược mấy chục triệu mấy trăm triệu đô la, trừ khi cố ý từ bỏ, nếu không cho dù có thua, cũng phải thua sau một thời gian, mà cuộc so tài tiêu hao lớn này, cũng đã được định là cuộc đấu song phương đều không thể mỗi ngày tiêu hao thời gian quá dài.
Mà đồng thời, thế giới mỗi năm đều có các loại so tài, chính là một vài cuộc so tài nhỏ mà các cao thủ không để ý, nhưng đối với vài cuộc so tài khá lớn, trên cơ bản mỗi cao thủ đều sẽ tham gia, cái này dính dáng tới danh dự, địa vị, cấp bậc và tiền tài.
Đúng, tiền tài.
Không phải mỗi đổ vương đều giỏi kinh doanh, càng không phải mỗi cao thủ đều là ông chủ. Trên thực tế, phần nhiều đổ vương mà mọi người nói, đều mở sòng bài, nhưng kỹ thuật đánh bài của bản thân thì không xuất chúng gì cho cam, chẳng hạn hai vị đổ vương của Macao và Đài Loan. Mà cao thủ có kỹ thuật xuất chúng, phần lớn là dựa vào so tài và hoa hồng của sòng bài mà sinh sống.
Cái này giống như so tài cờ vây, rất hiếm kỳ vương chân chính nào kinh doanh kỳ xã, mở trường học cờ vây__ Bọn họ có lẽ có cổ phần trong đó, nhưng bình thường đều không phải là người kinh doanh chân chính, mỗi năm họ đều sẽ được chia hoa hồng từ các nơi, nhưng khi bọn họ còn có thể so tài, thì tuyệt đối sẽ tham gia thật nhiều cuộc so tài.
Các cao thủ phải so tài để phục vụ cho sòng bài, khi nhàn tản cũng cần kiểu giải trí để thả lỏng bản thân, cho nên một cao thủ một năm nhiều nhất cũng chỉ tiếp nhận một hai lần đối đầu. Trừ khi tất yếu, giữa bọn họ sẽ không có những cuộc so tài nằm ngoài trường hợp chính thức.
Đúng vậy, tất cả cao thủ đều sinh ra từ trong những cuộc đấu mênh ௱ôЛƓ phong phú, tất cả bọn họ đều có thể nói là máu cược rất mạnh, nhưng khi đứng trên vị trí của họ rồi thì không còn cần phải tùy tiện đấu với người khác nữa.
Đấu với tay mới, thua rồi thì chính là toàn bộ bản thân và danh tiếng tích lũy của mình, thắng, thì có đạt được cái gì?
Đấu với người cùng trình độ với mình, tốn nhiều thời gian, còn chưa thể phân thắng thua, đương nhiên, có lẽ thua cũng sẽ không mất danh tiếng, nhưng thân phận tích lũy trước kia thì coi như phải chắp tay dâng cho người rồi.
Muốn đấu, có thể tới sòng bài tùy tiện chơi vài ván, tham gia các loại tỷ thí, hoàn toàn không tất yếu phải làm chuyện tốn sức mà không được gì.
Ba năm khiêu chiến mười cao thủ, chuyện này trước đây chưa từng có tiền lệ, chỉ sợ sau này cũng không có, mà sau khi kéo hai cao thủ xuống bệ, Daniau đã được công nhận là cao thủ, nhưng hắn vẫn tiếp tục khiêu chiến.
Ba năm đó, toàn thế giới poker Texas đều điên cuồng vì hắn, mọi người mỗi lần đều cho rằng đây là người cuối cùng hắn đấu, nhưng mỗi lần, đều thấy hắn khiêu chiến người tiếp theo, cho tới khi ᴆụng phải truyền kỳ đó…
“Cậu hai.”
Thời gian đã tới, nhà cái nhẹ giọng nhắc nhở, Trương Trí Công tỉnh táo lại, miễn cưỡng cười, giơ tay nói: “Tôi xin tạm dừng.”
Nhà cái lại bấm đồng hồ tính giờ, mỗi lần khi gọi cược, trừ hai phút suy nghĩ ra, còn có thể xin thêm một phút tạm dừng.
Trương Trí Công phất tay với Mạc Khải: “Gọi Lâm Dược ra đây.”
Tình hình lúc này, vô cùng tương tự những gì thấy trong phim truyền hình.
Một đống người vây sau lưng một người, và cao thủ đối đầu trong sòng bài, lúc này những bàn khác đã không còn ai, ngay cả người chơi đổ xúc xắc, mạt chược cũng đều bu lại, thậm chí ngay cả mấy kẻ vốn cược đỏ mắt, cũng chạy qua muốn câu cá.
Tới nơi này chưa chắc đều vì tiền, mà có rất nhiều là tới tìm kích thích, nhưng ai không muốn thắng?
Cho dù không có tiền, cũng không ai muốn thua.
Khác với phim ảnh chính là, không có ai la hét. Đại sảnh to lớn thậm chí có thể dùng từ yên tĩnh để hình dung. Đây không phải là đổ xúc xắc, không có lớn nhỏ. Bài của Jack cũng không để người sau lưng thấy được, thậm chí ngay cả bản thân hắn, phần lớn đều không nhìn bài.
Hắn nhàn nhã ném chip ra, chậm rãi cắt chỉnh xì gà, một điếu xì gà dài bị hắn cắt còn một phần ba, xem ra hắn hưởng thụ quá trình cắt sửa xì gà hơn.
Trương Trí Công không biết lúc này mình nên kiêu ngạo hay nên xuống tinh thần. Hơn mười năm trước, có người từng nói thế này: “Khi Daniau bắt đầu cắt sửa xì gà, chứng minh hắn đã bắt đầu nghiêm túc.”
Có thể khiến một cao thủ thế này nghiêm túc, tuyệt đối là vinh quang! Nếu đổi lại địa điểm khác và thời gian khác, chỉ sợ dù hắn có phải ૮ởเ φµầɳ, cũng cảm thấy vui vẻ. Nhưng hiện tại, Daniau nghiêm túc rồi, đó chính là ác mộng!
Đúng, nơi này không phải Mỹ, Daniau lại chỉ có một mình, bọn họ có thể không tuân đạo nghĩa giang hồ làm vài thứ, cho dù ngày mai Ngụy lão lục dẫn người tới thì có thể làm gì?
Nhưng Daniau không rời khỏi đại sảnh thì bọn họ không thể làm gì cả!
Bọn họ là sòng bài, một sòng bài ngầm càng cần có danh dự dư luận, bọn họ không thể miễn cưỡng khách hàng, càng không thể làm gì mấy trăm người trong đại sảnh.
“Cậu hai…”
Nhà cái lại nhắc nhở lần nữa, Trương Trí Công phất tay: “Tôi xin tạm dừng.”
Lời này vừa nói ra, đối diện liền vang lên một loạt tiếng xuỵt, đây đã là lần thứ mười hai Trương Trí Công xin tạm dừng. Bắt đầu từ vừa rồi, mỗi lần gọi cược, hắn đều kéo dài tới cuối cùng, trước tiên là hai phút suy nghĩ, lại thêm một phút tạm dừng, một ván bài có thể kéo ra mười phút. Vừa rồi đã có người nghị luận bên dưới.
“Cậu hai hôm nay rất bất thường.”
“Đâu phải bất thường, là ᴆụng phải cao thủ rồi, tôi dám cược, tên ngoại quốc này nhất định rất lợi hại.”
“Hê, không cần mày nói tao cũng biết, nhưng một tên ngoại quốc sao lại chạy tới đây.”
“Có người đặc biệt mời hắn tới gây chuyện thôi.”
Người bình thường xôn xao bàn luận, mà Trần Lập đối với poker Texas tương đối hiểu rõ thì lại tràn đầy nghi hoặc.
Trên cấp bậc thế giới, Trương Trí Công tuyệt đối không thuộc hàng cao thủ, hắn chỉ có một lần chen vào được năm mươi hạng đầu của WSP (World Series of Poker) mà thôi. Thành tích này nhìn thì rất bình thường, nhưng phải biết, đó là cuộc so tài ít nhất có năm ngàn người!
Tháng bảy mỗi năm, Las Vegas đều tổ chức cuộc so tài như vậy. Phí báo danh mười ngàn đô la, thời gian diễn ra kéo dài hơn một tháng.
Đúng, mười ngàn đô la.
Chỉ cần có mười ngàn đô la, bất cứ ai cũng có thể ngồi lên bàn, sau đó tham gia đào thải. Nói là năm ngàn người, có lúc thậm chí lên tới hơn mười ngàn.
Từng vòng thi đấu, các cao thủ là tuyển thủ hạt giống, có thể đến cuối cùng mới tham gia, nhưng người bình thường lại phải đánh ngay từ đầu. Bất kể bạn nói là may mắn, hay gì khác, có thể đánh vào một trăm hạng đầu đã đủ để kiêu ngạo rồi, mà Trương Trí Công, đã vào được năm mươi hạng đầu!
Nếu trong cấp bậc thế giới, không có chuyện gì của Trương Trí Công, nhưng nếu nói cấp bậc người Hoa, tính ra, cậu hai Trương cũng chắc chắn có thể bước vào.
Hơn nữa Trần Lập còn biết phong cách của Trương Trí Công, tuyệt đối chơi thoáng, tuyệt đối theo chủ nghĩa cầm bài tạp mà cược hết.
Vậy mà hiện tại, Trương Trí Công như thế lại không ngừng kéo dài thời gian, không ngừng xin tạm dừng, điều này đại biểu cái gì? Là sợ thua? Không, ban đầu cậu hai tuyệt đối có tính toán khác, biến hóa này mới không bao lâu!
Tại sao lại có biến hóa này? Điều gì có thể khiến cậu hai luôn kiêu ngạo lại không bận tâm tiếng bàn tán xung quanh liên tục tạm dừng? Cao thủ? Chỉ có cao thủ chân chính! Nhất định là cậu hai đã nhận ra cao thủ này!
Trần Lập trở nên kích động, cái này giống như phần lớn học sinh cờ vây sùng bái cửu đẳng, người luyện võ ngưỡng mộ cao thủ, bài thủ như Trần Lập cũng rất sùng bài cao thủ.
Nhưng tiếp đó hắn lại hoài nghi mình nghĩ nhiều, cao thủ, sao lại xuất hiện ở đây?
Giải thưởng WPT (World Poker Tour) có bốn triệu đô la, giải thưởng của WSP lên tới mười hai triệu đô la, còn có rất nhiều cuộc so tài khác, rất nhiều hoạt động khác, mỗi giải thưởng đều khiến người ta nhỏ dãi. A, cái này không phải nói bạn chỉ có đạt được tổng quán quân mới có thể thắng được nhiều tiền như thế, cái này giống như bóng đá bóng rổ, cho dù không đạt được quán quân, đạt được á quân, hoặc đứng thứ ba thứ tư cũng có thể được chia hoa hồng khả quan.
Tham gia một lần so tài, thì có thể thu nhập mấy triệu đô la, có gì tất yếu phải đến Trung Quốc chọn một sòng bài ngầm để phá? Người mời hắn tới có thể ra bao nhiêu tiền? Mười mấy triệu? Mấy trăm triệu?
Trần Lập không hiểu, Trương Trí Công càng không hiểu!
Daniau, cao thủ mười lăm năm, truyền kỳ mười hai năm trước, thời đại thuộc về hắn đã sớm kết thúc rồi! Đã kết thúc từ mười hai năm trước rồi__
Một người bị phán tội hình sự một trăm lẻ một năm, cho dù có giảm án, ít nhất cũng phải ngồi trong tù năm mươi năm!
Mà hiện tại mới chỉ có mười hai năm.
Một người đáng lý ra nên ở trong tù không chỉ trốn ra ngoài hơn nữa còn chạy xa mười ngàn dặm tới Trung Quốc, còn xuất hiện trong địa bàn của hắn… cứt chó! Lẽ nào chính là vì phim ảnh đỏ chót nào đó, cho nên toàn thế giới đều bắt đầu lưu hành vượt ngục sao?
Trương Trí Công còn đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy sau lưng có người chọt hắn, hết cái này tới cái khác chọt lên vai hắn, hắn bốc hỏa quay đầu, thì thấy một hàm răng trắng sáng lạn.
Sắc mặt Trương Trí Công biến đổi, có vài phần lúng túng, mấy phần tức giận, mấy phần… buồn bực không thể nói rõ.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng mở miệng rồi lại không phun ra được, may mà nhà cái đã giúp hắn tháo bỏ quẫn bách__
Lại lần nữa nhắc nhở hắn, thời gian đã tới.
“Tôi bỏ bài.”
Trương Trí Công ném bài xuống bàn, xoay bánh xe lăn, lùi ra sau. Hắn không nói gì, nhưng hành động này đã biểu đạt rất rõ vấn đề, chẳng qua Lâm Dược chỉ đứng yên, không động đậy.
Sắc mặt cậu hai Trương bắt đầu khó coi, Lâm Dược sờ sờ mũi, dựa lại gần, thấp giọng nói: “Cậu hai, nếu tôi thắng ròi, cậu có thể tìm bác sĩ cho tôi không, cậu xem ngón tay của tôi đã sắp biến hình rồi, tuy ngón út không có tác dụng gì, người bình thường cũng không chú ý tới, nhưng bộ dáng này, chẳng đẹp đẽ gì mà.”
Caesar biết băng bó đơn giản, cũng biết chỉnh xương, nhưng không có nẹp, cho dù Lâm Dược có chú ý, ngón út bị bẻ gãy đó cũng đang phát triển trên lối rẽ không biết quay đầu.
Sắc mặt Trương Trí Công vụt qua một tia hổ thẹn, hắn cúi đầu nói: “Có thắng hay không cũng tìm cho cậu.”
“A, cảm ơn cậu hai!”
Giọng nói cởi mở, mang theo cảm kích tuyệt đối, Trương Trí Công hiếm khi cảm thấy mặt mình bỏng tới lợi hại.
Lâm Dược ngồi xuống xong, cậu hai Trương được Mạc Khải đẩy đi về thang máy, vừa tới trước thang máy, lại nghe thấy giọng Lâm Dược: “Chuyện này, cậu hai, lần này tôi có bao nhiêu quyền hạn vậy.”
Trương Trí Công quay đầu, nhìn Daniau, lại nhìn Lâm Dược, chậm rãi mở miệng: “Lần này, cậu giống tôi.”
“Ờ__” Lâm Dược bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, lại nói: “Vậy, cậu hai, cậu có bao nhiêu quyền hạn vậy.”
Cửa thang máy đã mở rồi, cậu hai Trương xém chút ngã lăn xuống thang máy. Trong đám khách cược, cũng có người cười he he, sòng bài của nhà họ Trương, quyền hạn của cậu hai, đương nhiên trên cơ bản là vô hạn rồi… đương nhiên, là trong phạm vi tổng tài sản của sòng bài.
Nhà cái trao đổi với Lâm Dược, thấp giọng nói: “Ngài Lâm, trong mười triệu thì không có vấn đề?”
Lâm Dược hai mắt phát sáng: “Nói vậy, tôi có thể thua đứt mười triệu?”
Cậu hai Trương vừa được đẩy vào thang máy, nghe được câu nói này gần như muốn muốn lao về đá Lâm Dược sang một bên. Tên đó, thật sự dám thua mất của hắn mười triệu!
Hắn không nên gọi tên đó ra, hắn có thể để Vệ Kiến Thiết ra có thể để nhà cái ra, tại sao hắn lại gọi tên đó ra?
Tên đó bị hắn nhốt gần một tháng trong phòng tối, bị hắn bẻ gãy ngón tay, trong lòng không biết hận hắn cỡ nào!
Hiện tại nắm lấy cơ hội, tuyệt đối sẽ thua đặc biệt nhiều… đương nhiên, từ mới đầu hắn đã không nghĩ rằng y sẽ thắng, nhưng mà, tên này nhất định sẽ thua tuyệt đối lỗ vốn!
“Mạc Khải…”
“Cậu hai, cậu cả đã bàn xong với cậu ta rồi.”
Thấy hắn sắp chịu không nổi, Mạc Khải nói, Trương Trí Công ngây ra, “Bàn xong cái gì?”
“Tôi không rõ lắm, nhưng cậu cả đã bàn điều kiện với cậu ta, chắc cậu ta sẽ không… cố ý thua… đi…”
Vì cũng khá hiểu rõ tính cách của Lâm Dược, Mạc Khải cũng không dám khẳng định…
Nhưng Lâm Dược thật sự không cố ý thua, trên thực tế, ván đầu tiên y đã thắng rồi, khi Trương Trí Công về tới phòng giám sát, thì đúng lúc thấy Lâm Dược lật bài riêng của mình ra: “Tôi chỉ có một đôi 10, nhưng tôi tin rằng, anh ngay cả một đôi 10 cũng không có.”
Lâm Dược vừa tắm xong, cả tháng nay y chỉ có cơm trắng với nước sôi để nguội, ngay cả trái táo cũng không có, đương nhiên, càng không thể có điều kiện tắm rửa. Không nói hình tượng thế nào, mùi vị đã có thể làm ngã một đống người.
Cho nên khi Trương Trí Thành tìm tới y, lập tức bảo y đi tắm rửa. Lúc này, tóc y vẫn còn hơi ẩm, mặc trang phục nhà Đường chỉ có hai bộ của mình, lười biếng dựa vào lưng ghế, mang theo nụ cười hàm hậu trung thành.
Trước kia mỗi lần Trương Trí Công nhìn thấy bộ dạng của y đều bốc hỏa ba trượng, cho dù y không sai, cũng luôn muốn tìm y gây phiền phức, nhưng lần này, hắn lại vô cùng thoải mái, thậm chí còn có cảm giác vui sướng trên tai họa người khác: Cao thủ thì sao chứ? Cao thủ cũng sẽ tức giận thôi.