HƯƠNG VỊ NGỌT NGÀO
Buổi tiệc sinh nhật của Hạ Vy kết thúc thì đã 6 giờ tối. Khánh Nghĩa và Gia Lâm đều đưa người yêu của mình về nhà, vì trời đã quá tối rồi. Lúc đi ra ngoài bỗng nhiên Gia Lâm đưa cho Yến Nhi một chiếc hộp nhỏ. Yến Nhi ngạc nhiên nhìn và hỏi:
"Gì đây?"
Gia Lâm nói khẽ:
"Là quà của anh tặng em..."
Yến Nhi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Gia Lâm:
"Hôm nay là ngày gì mà anh tặng quà cho em?"
Gia Lâm khoác vai Yến Nhi và vừa bước đi vừa nói:
"Vì anh biết hôm nay Yến và Vy tặng quà cho nhau... sợ em buồn nên anh đã cố ý mua món quà nhỏ này."
Nghe xong thì Yến Nhi bất giác nở nụ cười hạnh phúc:
"Trời, em đâu phải là trẻ con, thấy người ta có quà mà buồn."
"Nếu em không thích thì thôi." - Gia Lâm giả vờ muốn lấy lại quà.
Yến Nhi vội giấu hộp quà ra sau lưng:
"Quà đã tặng người ta rồi không được lấy lại."
Gia Lâm khẽ bật cười:
"Em mở ra xem thử đi, có thích không?"
Yến Nhi nhẹ gật đầu, rồi vui vẻ bật nấp hộp lên. Hoá ra là đôi bông tai ngọc trai nhỏ, trông rất dễ thương. Đôi môi Yến Nhi nở nụ cười vô cùng xinh đẹp:
"Woa dễ thương quá."
Rồi cô ấy ngước mắt nhìn người con trai ở trước mặt và trêu chọc:
"Thật không ngờ bảng băng Gia Lâm anh lại có lúc chu đảo như vậy, biết nghĩ đến cảm giác của em."
Hai người bây giờ ra tới trước cửa nhà. Gia Lâm quay lại gõ vào trán người con gái một cái nhẹ:
"Anh dịu dàng với em như thế mà em vẫn gọi anh là bảng băng, em coi được à?"
Yến Nhi vẫn giữ nụ cười tươi trên môi:
"Tại thường ngày mặt anh lạnh như băng mà."
Gia Lâm vừa dẫn xe đạp ra vừa nói:
"Em mau đeo bông tai đi, cho nữ tính chút."
Yến Nhi liếc nhìn:
"Anh bây giờ là đang chê em không nữ tính hả?"
Gia Lâm cười mỉm:
"Là em tự nói thôi đó."
Yến Nhi vừa ngồi lên xe đạp của mình vừa hờn dỗi nói:
"Hừ, ý của anh rõ ràng là vậy, còn chối. Em mặc kệ anh."Vừa dứt lời thì cô ấy liền đạp xe đi, mặc kệ người con trai dám nói mình không nữ tính. Hừ cô ấy cũng nữ tính lắm bộ, tại y nhìn không ra thôi.
"Nè Yến Nhi, đợi anh với. Anh chỉ giỡn chơi thôi mà." - Gia Lâm vội đạp xe, đuổi theo.
Cứ thế mà hai người đạp xe song song nhau cả đoạn đường dài. Gia Lâm và Yến Nhi hay tranh cãi nhưng tuy nhiên tình cảm giữa hai người lại càng ngày càng tốt và trong lòng cả hai đều biết rõ đối phương quan tâm mình đến mức nào.
Tình yêu giản đơn như thế thôi đã quá đủ rồi, chứ Gia Lâm với Yến Nhi chẳng muốn gặp nhiều sóng gió như những bộ phim hay là nhiều đau thương như những truyện ngôn tình khiến người khác khóc hết nước mắt kia đâu. Họ chỉ mong muốn có thể vui vẻ bên cạnh nhau mãi như vậy thôi.
...
Hạ Vy đang được Khánh Nghĩa chở về nhà dưới bầu trời đầy sao, trông thật bình yên. Hạ Vy bất chợt nhẹ nhàng ôm lấy Khánh Nghĩa và nở khẽ nụ cười hạnh phúc. Khánh Nghĩa hơi ngạc nhiên trước hành động của người con gái, vì ít khi cô chủ động như vậy lắm.
Khánh Nghĩa chưa kịp hỏi gì thì Hạ Vy đã lên tiếng nói:
"Hôm nay không biết tại sao em cảm thấy hạnh phúc lắm."
Khánh Nghĩa khẽ cười:
"Tại vì Tiểu Yến luôn bên cạnh em mà."
"Và vì có anh..." - Hạ Vy vội nói.
Sinh nhật năm nay cô và cậu không còn là bạn bè bình thường nữa mà đã là người yêu của nhau, cô thấy hạnh phúc vì điều đó.
Khánh Nghĩa nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mịn màng của người con gái đang ôm mình, cậu hiểu ý của cô và điều đó cũng khiến cho cậu thấy hạnh phúc. Giá mà cậu có thể bày tỏ sớm hơn thì đâu phải bỏ lỡ nhiều thời gian bên nhau như vậy.
"Hôm nay em đã ước những gì thế Vy?" - Khánh Nghĩa hỏi khẽ.
Hạ Vy mỉm cười:
"Điều ước thứ nhất em đã ước cho ba mẹ mình luôn mạnh khỏe."
Khánh Nghĩa vừa đạp xe vừa hỏi:
"Vậy còn điều ước thứ hai là gì?"
Hạ Vy nhìn đường phố và nói khẽ:
"Em đã ước cho Tiểu Yến mãi yên vui như vậy."
Khánh Nghĩa nhẹ quay đầu lại nhìn Hạ Vy với ánh mắt mong chờ:
"Còn điều ước cuối cùng?"
Hạ Vy khẽ ngã đầu vào lưng của người con trai và ngọt ngào nói:
"Em đã ước cho tình yêu của chúng ta sẽ là mãi mãi..."
Đôi mắt to tròn của Khánh Nghĩa đã hiện rõ vui mừng, cuối cùng cậu cũng được nghe những lời này của cô rồi. Hạnh phúc, trong lòng cậu ngay lúc này ngập tràn hạnh phúc. Cậu thật sự muốn bánh xe thời gian có thể dừng lại ở giây phút này để cho cậu đắm chìm trong hạnh phúc này mãi mãi.
Nụ cười trên môi của Khánh và Hạ Vy giây phút này thật sự rất hạnh phúc, vì cả hai có thể luôn bên cạnh nhau tạo ra nhiều khoảng khắc ngọt ngà như hôm nay.
...
Văn Thiện vẫn ở nhà họ Trần để đọn dẹp chén bát giúp nó, anh chẳng muốn người con gái của mình phải quá mệt đâu. Nó vừa đọn một số chén ghê xuống nhà sau xong, khi trở lên thấy Văn Thiện vẫn đứng lau bàn thì lên tiếng nói:
"Anh Văn Thiện, đã 7 giờ rưỡi rồi anh mau đi làm đi. Ở đây cứ để cho em."
Văn Thiện vẫn tiếp tục lau bàn và cười nói:"Không sao, anh đến trễ chút cũng được mà."
Nó rót một ly nước lạnh và đưa đến trước mặt Văn Thiện:
"Em có thể hỏi anh một câu không?"
Văn Thiện cầm lấy ly nước từ tay nó và nhẹ gật đầu:
"Em cứ hỏi đi."
Nó bước đến đứng đối diện với Văn Thiện và hỏi khẽ:
"Rốt cuộc anh là người như thế nào vậy?"
Văn Thiện khó hiểu nhìn nó:
"Là sao? Anh không hiểu."
Nó vừa suy nghĩ vừa nói:
"Em thấy anh rất hoà đồng, dễ gần. Nhưng mọi người lại nói anh rất trầm tính, khó tiếp xúc. Em thấy anh ấm áp, dịu dàng. Nhưng mọi người thì lại nói anh rất vô tình, lạnh lùng..."
Bây giờ Văn Thiện mới hiểu, ý của nó muốn hỏi lúc nào anh mới thật sự là chính mình. Anh xoa đầu nó và mỉm cười:
"Chỉ khi bên em, anh mới là chính mình."
Nó nghiêng đầu nhìn Văn Thiện và cười nói:
"Việc này em đã thắc mắc lâu lắm rồi đó."
Văn Thiện vừa để ly nước trên tay mình xuống bàn vừa nói:
"Thật ra anh cũng có một câu hỏi dành cho em đây."
"Hả? Là câu hỏi gì?" - Nó ngạc nhiên.
Văn Thiện nhìn nó chằm chằm:
"Tại sao em cứ gọi anh là anh Văn Thiện vậy? Anh thấy đối với người khác, em đâu gọi như vậy đâu."
Nó cười ngọt ngào:
"Em chỉ muốn mình đặc biệt với anh chút thôi mà."
Văn Thiện bỗng kéo nó lại, rồi ôm chặt lấy nó và thì thầm:
"Với anh, em mãi mãi đặc biệt."
Nghe xong thì nó nở khẽ nụ cười hạnh phúc, rất hạnh phúc. Nó sẽ là người mãi mãi đặc biệt trong lòng Văn Thiện sao? Thiệt mong đây là sự thật, vì nó chẳng muốn trong lòng anh có hình bóng của một người con gái khác. Nó có suy nghĩ này phải chăng là quá ích kỷ?
Văn Thiện vẫn ôm chặt nó trong lòng và khẽ hôn lên mái tóc đen của nó. Nếu như trên đời này thật sự có điều ước thì anh sẽ ước rằng mãi mãi được bên cạnh nó, bởi vì anh biết chắc chỉ có một mình người con gái này mới khiến cho anh hạnh phúc thôi...
Từ khi gặp nó tới giờ thì cuộc sống của anh đã có thêm sắc màu, sự ngây thơ của nó khiến cho anh cười tươi hơn lúc trước. Và nó cũng chính là người làm những rắc rối xung quanh anh dần dần biến mất, là nó luôn tìm cách gỡ bỏ những rắc rối mà anh gặp phải.
Cả sáu người đều mong muốn tình yêu của mình có thế mãi mãi bình yên như thế, chẳng có chút sóng gió nào. Nhưng liệu có thể không đây? Đời sống hiện thực này có ai biết trước chữ "ngờ" sẽ như thế nào. Ở phía trước liệu có sóng gió nào đang chờ đợi họ?