ÁNH NẮNG CỦA ANH.
Hiện tại đang là buổi chiều nên cả bầu trời đều là màu xanh tươi mát. Gia Lâm và Yến Nhi đang vui vẻ đi dạo phố. Cái hai người này ngọt ngào không thua kém gì hai nhân vật chính của chúng ta đâu nha. Nhưng chỉ là đôi khi nói móc họng với nhau thôi.
Yến Nhi vừa bước đi vừa lên tiếng hỏi:
"Gia Lâm này, em nhờ anh một việc được không?"
Gia Lâm quay lại nhìn người con gái với ánh mắt tò mò:
"Là việc gì?"
Yến Nhi nghiêm túc nói:
"Em muốn nhờ anh tìm việc giúp anh Thiện."
Gia Lâm từ ánh mắt tò mò chuyển qua ánh mắt ngạc nhiên:
"Văn Thiện? Sao em lại muốn anh tìm việc giúp Thiện vậy?"
Yến Nhi khẽ thở dài:
"Anh Thiện vì kiếm tiền mà mặc đồ gấu ra công viên để người ta đánh trút giận đấy. Hôm qua tụi em theo dõi anh ấy mới biết thôi. Tiểu Yến khóc quá trời luôn. Em không đành lòng thấy nó buồn khóc nên mới nhờ anh."
Nghe xong Gia Lâm khẽ nhíu mày, hèn chi tối qua y thấy đôi mắt của nó sứng đỏ. Yến Nhi lại nói:
"Em thấy anh quen biết rộng mà, hãy tìm công việc giúp anh Thiện đi."
Gia Lâm suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
"Cậu ta giỏi về việc gì nhất?"
Yến Nhi không cần suy nghĩ mà liền trả lời:
"Hát và đàn Pinao, anh ấy hát và đàn hay nhất ở trường học của em đấy."
Gia Lâm nhẹ gật đầu:
"OK. Để tối nay anh dẫn cậu ta xin việc thử."
Yến Nhi nghe xong thì liền vui mừng nói:
"Hay quá. Vậy Tiểu Yến không cần buồn nữa rồi."
Gia Lâm khoác vai người con gái bên cạnh và cười nói:
"Ban nãy anh còn tưởng em thích Thiện nữa chứ? Hoá ra vì em gái của anh. Haizz em thật ra dáng chị dâu quá đấy."
Yến Nhi đánh nhẹ vào mình Gia Lâm một cái và hờn giận nói:
"Anh em hai người thiệt giống nhau, suốt ngày cứ trêu chọc người ta."
Gia Lâm cười nói vui vẻ:
"Anh em mà không giống nhau mới lạ đấy đồ ngốc."
Rồi y đặt lên trán Yến Nhi một nụ hôn đầy tình cảm và thi thầm:
"Anh cảm ơn em vì đã quan tâm đến Tiểu Yến nhiều như thế nha."
Khuôn mặt của Yến Nhi hơi ứng đỏ, cô ấy không ngờ bảng băng Gia Lâm này lại có lúc tình cảm như vậy.
...
Tối hôm đó khoảng 7 giờ mấy Gia Lâm đã gọi hẹn Văn Thiện với Tiểu Yến nó ra ngoài gặp nhau, có cả Yến Nhi nữa.
"Ủa anh hai gọi tụi em ra làm gì?"
Nó thắc mắc hỏi. Gia Lâm lạnh nhạt nói:
"Tao đã nghe Nhi kể chuyện của Thiện hôm qua rồi nên tao muốn dẫn cậu ta đi xin việc chỗ người quen của tao."
Nó nhìn Văn Thiện một cái rồi lại hỏi:
"Nếu như vậy thì anh hai gọi anh ấy ra là được rồi gọi em ra làm gì?"
Văn Thiện buồn bã thở dài, từ hôm qua tới giờ nó vẫn giận anh. Yến Nhi bước đến khoác vai nó và nói khẽ:
"Là tao muốn đi uống nước với mày nên nhờ anh Lâm gọi mày ra luôn."
Nó phồng má nhìn Yến Nhi, làm sao nó không hiểu cô bạn này có ý giúp Văn Thiện và nó làm hòa với nhau chứ? Nó miễn cưởng gật đầu:
"Đi thì đi."
Gia Lâm chở Yến Nhi, còn nó và Văn Thiện thì mỗi người đạp một chiếc. Hình cảnh này làm Văn Thiện rất buồn, từ trước tới giờ nó luôn để anh chở cơ mà.
Gia Lâm đã dẫn tụi nó đến một quán cà phê với phong cách lãng mạn. Ở nơi đây nó để ý thấy có một sân khấu nhỏ và vài nhạc cự. Vừa nhìn thì nó và Yến Nhi đã đoán ra công việc sắp tới của Văn Thiện là gì rồi.
Lúc này có một người đàn ông trung niên với bộ Vest đen bước đến cười nói:
"Gia Lâm, lâu quá không gặp rồi."
Gia Lâm vui vẻ bắt tay với người đàn ông ấy:
"Dạo này ông chủ vẫn khỏe chứ?"
Người đàn ông ấy vui vẻ gật đầu:
"Ta khỏe lắm. Thôi vào trong ngồi đi."
Người đàn ông ấy chính là ông chủ của quán cà phê này họ Đào, tính của ông dễ chịu và tốt bụng hay làm việc thiện.
Sau khi gọi thức uống xong thì Gia Lâm mở lời:
"Ông chủ, hôm nay con cố ý đưa bạn đến đây xin việc ạ."
Y đưa tay về phía Văn Thiện và nói tiếp:
"Cậu ấy ca hát và đàn Pinao đều rất hay. Mong ông chủ có thể cho cậu ấy hát ở đây kiếm tiền để lo chuyện học hành của mình ạ."
Văn Thiện cúi nhẹ đầu chào:
"Chào ông chủ, con tên Văn Thiện ạ."
Ông chủ Đào đưa mắt nhìn Văn Thiện, giống như muốn đánh giá con người của anh. Văn Thiện trước giờ luôn luôn ăn bận lịch sự, chưa từng khiến cho người khác cảm thấy anh là dân ăn chơi thích quậy phá. Thấy ông chủ Đào im lặng không nói gì thì nó liền lên tiếng:
"Anh Văn Thiện thật sự hát và đàn Pinao rất hay ạ... Hay là ông nghe thử anh ấy hát một bài đi."
Gia Lâm khẽ nhíu mày:
"Tiểu Yến, mày đừng nóng vội như thế."
Văn Thiện mỉm cười, hoá ra nó vẫn quan tâm anh. Mặc dù trước giờ anh mới chỉ đàn cho nó nghe thôi nhưng nó vẫn tin tưởng giọng hát của anh. Gia Lâm nhẹ lắc đầu rồi quay sang ông chủ Đào và cười nói:
"Em gái của con hơi nóng lòng, mong ông chủ bỏ qua nhé."
Ông chủ Đào vui vẻ lắc đầu:
"Cô bé nói hợp ý ta lắm."
Rồi ông quay sang Văn Thiện và nói:
"Cậu hãy hát bài mà hiện giờ trong lòng cậu muốn hát nhất đi."
Văn Thiện quay qua nhìn nó và nói khẽ:
"Ánh nắng của anh."
Gia Lâm với Yến Nhi và ông chủ Đào vỗ tay ủng hộ. Chỉ có nó là quay mặt qua chỗ khác, không thèm nhìn anh. Âm nhạc của sân khấu nhẹ nhàng lên và Văn Thiện bắt đầu cất tiếng hát của mình:
"Từ bao lâu nay anh cứ mãi cô đơn bơ vơ
Bao lâu rồi ai đâu hay
Ngày cứ thế trôi qua miên man
Riêng anh một mình nơi đây
Những phút giây trôi qua tầm tay
Chờ một ai đó đến bên anh
Lặng nghe những tâm tư này
Là tia nắng ấm
Là em đến bên anh.
Cho vơi đi ưu phiền ngày hôm qua
Nhẹ nhàng xóa đi bao mây đen
vây quanh cuộc đời nơi anh
Phút giây anh mong đến tình yêu ấy
Giờ đây là em người anh mơ ước bao đêm.
Sẽ luôn thật gần bên em
Sẽ luôn là vòng tay ấm êm
Sẽ luôn là người yêu em
Cùng em đi đến chân trời
Lắng nghe từng nhịp tim anh
Lắng nghe từng lời anh muốn nói
Vì em luôn đẹp nhất khi em cười
Vì em luôn là tia nắng trong anh
Không xa rời."
Giọng hát Văn Thiện vừa cất lên thì đã thu hút được tất cả ánh mắt của mọi người ở trong quán, mọi ánh mắt đều nhìn về phía anh. Giọng của anh vừa trầm ấm vừa ngọt ngào khiến người nghe phải mê say.
Văn Thiện đang hát trên sân khấu mà ánh mắt của anh luôn nhìn nó ở dưới, giống như anh đang hát cho một mình nó nghe. Anh muốn từng lời bài hát đều gửi đến nó. Từng lời, từng lời đều dành riêng cho nó, người con gái mà anh luôn yêu.
Nó nghe anh hát mà ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên nó nghe anh hát đấy. Những lời đồn ở trường học đúng thật là không sai, rất rất đúng. Anh hát thật sự rất hay, không hề thua kém những ca sĩ nổi tiếng.
Bài hát của Văn Thiện vừa kết thúc thì cả quán liền tràn đầy tiếng vỗ tay và lẫn những lời khen tặng:
"Hay quá."
"Tuyệt vời quá."
"Người đâu mà đẹp trai lại hát hay như thế?"
"Hát nữa đi, hay quá à."
Yến Nhi nhìn thấy khuôn mặt hài lòng của ông chủ Đào thì liền nghiêng đầu nói nhỏ với Gia Lâm:
"Em dám chắc anh Thiện sẽ được nhận."
Gia Lâm nhếch môi cười nhẹ:
"Xem như cậu ta có tài."
Yến Nhi nhìn Gia Lâm chằm chằm:
"Hình như có người đang ghen?"
Gia Lâm khoác vai Yến Nhi một cách tự nhiên:
"Anh đã có bạn gái xinh đẹp như em thì cần gì ghen với người khác nữa."
Yến Nhi vui vẻ xô nhẹ người con trai ra:
"Anh vừa ăn mặt ong à sao lại ngọt quá thế?"
Văn Thiện vừa từ sân khấu bước xuống thì ông chủ Đào vui vẻ đứng dậy nói:
"Bắt đầu tối ngày mai cậu đến đây hát. Từ 7 giờ tới 22 giờ."
Văn Thiện vui mừng bắt tay với ông chủ Đào và nhẹ cúi đầu:
"Thành thật cảm ơn ông chủ. Con sẽ cố khiến quán mình đông khách hơn ạ."
Ông chủ Đào nhẹ gật đầu rồi quay sang Gia Lâm và nói:
"Mấy đứa cứ ngồi chơi tự nhiên nha, ta còn có chút việc bên trong."
Gia Lâm đứng dậy và nhẹ gật đầu:
"Dạ con cảm ơn ông chủ nhiều lắm."
Ông chủ Đào gật đầu và quay lưng đi. Gia Lâm bước đến vỗ vỗ vai Văn Thiện và nói khẽ:
"Cậu mau tìm cách làm em gái của tôi hết buồn đi...nếu không thì cậu không cần giả làm gấu để người ta đánh trút giận cũng bị đánh một trận đấy."
Văn Thiện nghe hiểu, ý của Gia Lâm chính là nếu anh cứ để nó buồn bã như vậy nữa thì Gia Lâm sẽ cho anh một trận. Gia Lâm đưa tay về phía Yến Nhi và nói:
"Nhi, anh đưa em về nhà trễ giờ rồi."
Yến Nhi đứng dậy nắm tay Gia Lâm và cùng với y quay lưng rời khỏi. Nó vội gọi theo:
"Anh hai, Yến Nhi, hai người đi đâu vậy?"
Nó đứng dậy tính đuổi theo nhưng bị Văn Thiện chặn đường lại. Anh nắm tay nó và hỏi khẽ:
"Em tính giận anh mãi sao?"
Nó giật mạnh tay Văn Thiện ra và quay lưng đi, chẳng nói một lời nào.
"Tiểu Yến. Tiểu Yến."
Văn Thiện nhanh đuổi theo. Dù nghe thấy anh gọi nhưng nó vẫn bước nhanh.
"Áaaa, đau quá."
Vừa ra khỏi cửa quán thì Văn Thiện ở phía sau bỗng thét lên. Nó vội xoay người lại nhìn thì thấy anh đang ngã một chân xuống và ôm bụng với vẻ mặt đau đớn.
"Anh Văn Thiện, anh bị sao vậy?"
Nó hoảng hốt chạy đỡ lấy anh và hỏi. Không biết có phải người đàn ông hôm qua đánh anh bị thương quá nặng nên giờ vẫn đau như thế này không? Văn Thiện bất ngờ ôm chằm lấy nó và khẽ nói:
"Anh biết em còn quan tâm anh mà... Anh xin lỗi em, Tiểu Yến. Anh biết mình sai rồi em hãy tha lỗi cho anh đi, được không?"
Nó khẽ nhíu mày, anh dám gạt nó ư?
"Anh là đồ lừa gạt, buông em ra ngay."
Nó vùng vẫy, muốn xô Văn Thiện ra. Nhưng anh ôm nó quá chặt, không thể thoát ra được. Văn Thiện ôm chặt lấy nó hơn và nói khẽ:
"Anh xin hứa sau này sẽ không để mình bị thương khiến cho em phải lo lắng nữa đâu."
Nó thoáng ngạc nhiên, hoá ra anh cũng biết nó đang giận anh vì chuyện gì. Đúng vậy, nó giận không phải vì anh đã lớn tiếng với mình mà là nó giận bởi anh vì kiếm tiền để người ta đánh bị thương.
"Anh thành thật xin lỗi em mà Tiểu Yến."
Văn Thiện lại lên tiếng năn nỉ. Nó khẽ thở dài:
"Được, em không giận anh nữa. Chúng ta mau đứng dậy đi, cứ thế này ở trước cửa quán người ta mãi thì kỳ lắm."
Văn Thiện khẽ bật cười, cuối cùng thì nó cũng hết giận anh rồi. Anh nhẹ nhàng đỡ nó đứng dậy và chở nó về nhà.