Mục Nhã Huệ cũng không nhận ra nàng ta thật đáng yêu. Trong lòng nàng ta, vẫn chán ghét Mạc Như Nghiên như cũ. Không, phải nói, là sự tồn tại của Mạc Như Nghiên liền khiến cho nàng ta nhục nhã và không nhịn nổi.
Nếu không có Mạc Như Nghiên, người gả cho Hạ Trăn chính là nàng ta. Đáng lẽ là thế, thì bây giờ cũng sẽ không có chuyện với Hồ Khôn Bạch rồi.
Chỉ là, bởi vì Mạc Như Nghiên đi trước một bước gả cho Hạ Trăn, Mục Nhã Huệ không thể không đối mặt với cảnh ngộ buộc phải gả cho phủ Hình Bộ Thượng Thư.
Lúc mới biết việc này, Mục Nhã Huệ hận không thể sai người lôi Mạc Như Nghiên ra hung hăng đánh một trận không ngừng. Nhưng mà, phía bên nàng ta chưa có động tĩnh gì, bên Mạc Như Nghiên đã truyền ra tin mang thai.
Đứa nhỏ của Hạ Trăn… Mục Nhã Huệ trằn trọc cả đêm, cuối cùng, cắn răng một cái, chấp nhận rồi.
Con nối dõi của Thanh Viễn tướng quân, với cả Thanh Vân Quốc mà nói đều là cực kì vui sướng. Với Mục Nhã Huệ, xem ra cũng là như vậy.
Vì vậy, dù cho không thích Mạc Như Nghiên, lúc vừa nhìn thấy Mạc Như Nghiên bị Hồ Nguyệt Hoa làm khó dễ ở bên đường, Mục Nhã Huệ vẫn ra mặt rồi.
Thật là nực cười! Thanh Viễn tướng quân là ai? Hồ Nguyệt Hoa một lòng muốn gả cho Hạ Trăn, Mục Nhã Huệ có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng nếu như Hồ Nguyệt Hoa dám cam đảm làm khó dễ tới đứa nhỏ của Hạ Trăn, Mục Nhã Huệ sẽ không làm như không thấy.
"Tiểu Quận chúa dùng cơm chưa? Nếu như không ngại, có thể đến phủ tướng quân ngồi một lát, ăn bữa cơm rau dưa?" Mạc Như Nghiên đột nhiên đề nghị, hiển nhiên làm Mục Nhã Huệ nhất thời mở to hai mắt.
Đến phủ tướng quân ăn cơm? Mục Nhã Huệ theo bản năng muốn từ chối. Nhưng mà bây giờ về phủ, cũng sẽ đối mặt với phụ mẫu, còn không bằng trốn cái.
Nghĩ tới đây, Mục Nhã Huệ phân phó nha đầu bên cạnh quay về Thanh Vương phủ báo tin, còn nàng ta dẫn theo nha hoàn khác chậm rãi theo Mạc Như Nghiên về phủ Thanh Viễn tướng quân.
"Phu nhân, người trở lại rồi, ta đang chuẩn bị ra ngoài tìm đây!" Lâu không thấy Mạc Như Nghiên trở về, Lăng Việt cũng rất lo.
Nếu không phải biết Mạc Như Nghiên đến phủ Tể Tướng, rất có khả năng là bởi vì mải nói chuyện với Mộ Dung tiểu thư mà làm lỡ giờ về phủ, Lăng Việt đã sớm mang người đi tìm rồi.
Giờ phút này nhìn thấy Mạc Như Nghiên đã trở về, Lăng Việt không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là ngay sau đó, Lăng Việt liền thấy Mục Nhã Huệ đi bên cạnh Mạc Như Nghiên.
Lại hít vào một hơi không hề khoa trương chút nào, Lăng Việt mở to hai mắt nhìn Mục Nhã Huệ. Không phải Mộ Dung tiểu thư, mà lại là Tiểu Quận chúa Thanh Vương phủ sao?
Quả thật không phải Mộ Dung Quân. Nếu như là Mộ Dung Quân, tất nhiên sẽ không vì phản ứng của hắn mà tức giận. Nhưng là Mục Nhã Huệ, thì lại khác rồi.
"Nhìn cái gì vậy? Bản quận chúa không thể tới phủ tướng quân các ngươi xin cơm hả?" Mục Nhã Huệ hừ lạnh một tiếng, quát lớn với Lăng Việt.
Lăng Việt nhìn về phía Mạc Như Nghiên trước, thấy nàng hơi hơi gật gật đầu với hắn, lập tức liền treo khuôn mặt tươi cười, hướng về phía Mục Nhã Huệ nịnh nọt: "Làm sao có thể? Tiểu Quận chúa đại giá quang lâm, phủ tướng quân chúng thần quả thực là vẻ vang, chỉ hy vọng Tiểu Quận chúa có thể ngày ngày tới đây."
Lăng Việt vốn không am hiểu nói lời khách sáo. Nhưng ở Cẩm Tú Phường mấy tháng, hắn dần dần thay đổi. Thêm tính tình Chu Trường Sinh quá mức thẳng thắn, vì thế rất nhiều lúc, Lăng Việt làm thu chi liền gánh vác trách nhiệm chiêu đãi khách tới.
Hoàn cảnh tạo nên người, lời này quả không sai. Mà nay Mục Nhã Huệ tài giỏi có thừa đứng ở trước mặt Lăng Việt, đó là ví dụ tốt nhất. Thay với trước đây, tính tình Lăng Việt càng thêm thiên về an tĩnh và khó xử.
Lăng Việt rất quen dùng chiêu này, Mục Nhã Huệ hơi sửng sốt, lập tức liền nhìn về phía Mạc Như Nghiên: "Ngươi tìm hạ nhân, hay là chưởng quản sự cửa hàng? Sao nhìn như hắn ra rất biết việc buôn bán vậy?"
Quản gia các hộ gia rất khác với quản sự. Mục Nhã Huệ xuất thân cao quý, hai kiểu này đều đã gặp nhiều, rất dễ dàng thấy được khác biệt. Ít nhất, nàng ta chưa thấy quản gia phủ nào cười với nàng ta như một con buôn nào!
Không lường trước được ánh mắt Mục Nhã Huệ lại tinh tường vậy, liếc thấy liền nhìn ra tính đặc biệt của Lăng Việt trước làm ở Cẩm Tú Phường. Mạc Như Nghiên cũng không che giấu, thẳng thắn cho biết chuyện Cẩm Tú Phường.
"Ta thật sự không nhìn ra, ngươi làm buôn bán." Nhìn Mạc Như Nghiên từ trên xuống dưới, Mục Nhã Huệ lắc lắc đầu, thật sự khó tưởng tượng cảnh tượng tính cách Mạc Như Nghiên lạnh lùng như vậy lại còn có thể chào hỏi khách khứa.
"Mẫu thân để lại một cửa tiệm, vẫn do di nương trong nhà tiếp quản. Trước lúc gả cho Hạ Trăn, ta cũng chưa từng tiếp xúc qua." Biết vì sao Mục Nhã Huệ một mực lắc đầu, Mạc Như Nghiên giải thích.
Mẫu thân với di nương? Sắc mặt Mục Nhã Huệ thay đổi. Tiếp sau đó liền thu hồi vẻ ngạo mạn trong mắt lại. Khoát tay, nói: "Bản quận chúa cũng là di nương cầm quyền, ngươi không cần thấy mất mặt."
Thanh Vương Phi mất sớm dĩ nhiên không phải bí mật gì, nhưng Mạc Như Nghiên thật sự không biết. Nếu như nàng biết, nhất định sẽ không nói.
Đợi thấy sắc mặt Mục Nhã Huệ thay đổi, Mạc Như Nghiên mới dừng lại một lát, mới nói tiếp: "Ta không mất mặt, cũng chưa từng nghĩ như vậy. Chỉ là cực kì hối hận không tìm hiểu chuyện tới mẫu thân sớm một chút, cũng bỏ lỡ nhiều năm như vậy mới nghe nói, hóa ra mẫu thân ta ở huyện Thanh Sơn được dân chúng yêu quý như vậy."
"A?" Có thể là cảm thấy được đồng bệnh tương liên ( có cùng bệnh), Mục Nhã Huệ cực kì hứng thú với chuyện Mạc Như Nghiên nhắc tới. Trông ngóng nhìn Mạc Như Nghiên, đợi kể đoạn sau.
Mạc Như Nghiên trái lại không nghĩ tới sẽ có một ngày ngồi đối diện với Mục Nhã Huệ để nói chuyện phiếm.
Nói đến Vu Cẩm Tú, Mạc Như Nghiên có rất nhiều cái để nói, cũng không kiêng dè gì nói cho Mục Nhã Huệ nghe.
Mục Nhã Huệ càng nghe càng ngạc nhiên, chỉ cảm thấy mặc kệ là Vu Cẩm Tú hay là Mạc Như Nghiên, cảnh ngộ của hai người đều cực kì đặc sắc.
"Ngươi đi trên đường huyện Thanh Sơn, thật sự có dân chúng chủ động đưa đồ ăn cho ngươi?" Với Mục Nhã Huệ, xem ra chuyện này chỉ có Hạ Trăn là Thanh Viễn tướng quân mới có thể đạt được. Đổi thành những người khác, cho dù là Thái Tử điện hạ, chỉ sợ cũng sẽ không có dân chúng chủ động tiến lên đem tặng.
"Ừm. Lần đầu gặp phải, ta cũng cực kì kinh ngạc. Nhưng mà dần dần, từ từ tiếp thụ. Bởi vì dân chúng huyện Thanh Sơn đều rất tốt với ta, là đáp lại ý tốt năm đó của mẫu thân ta đối với bọn họ." Mạc Như Nghiên gật gật đầu, nói.
"Thật không tin được. Thật sự có báo tri ân, lại cứ khiến ta không thể không tin được." Một tay Mục Nhã Huệ chống cằm, không khỏi hứng thú với dân chúng huyện Thanh Sơn trong miệng Mạc Như Nghiên, "Nếu như có cơ hội, ta nhất định phải đến huyện Thanh Sơn ngươi nói tận mắt xem. Còn có Cẩm Tú Phường của ngươi nữa, ta cũng phải đi nhìn một cái."
"Vô cùng hoan nghênh." Mạc Như Nghiên ngược lại thật không ngờ, Mục Nhã Huệ lại có hứng thú với một huyện Thanh Sơn nho nhỏ như vậy. Nhưng bởi vậy, nàng cũng nghĩ tới mong chờ của Mộ Dung Quân với thôn Liên Hoa.
Cũng có lẽ vì xuất thân khác nhau, nơi đã thấy, điều đã trải qua, điều chờ mong, cũng đều rất khác nhau!
Mặc kệ nói thế nào, Mộ Dung Quân cũng được, Mục Nhã Huệ cũng được, Mạc Như Nghiên đều cực kì hoan nghênh các nàng tới huyện Thanh Sơn và thôn Liên Hoa làm khách. Chỉ cần, các nàng không ghét bỏ không khí núi non, không thể nào sánh với Đế Đô phồn hoa rực rỡ.
Bữa trưa phủ tướng quân không coi là phong phú. Nhưng cực khó được, Mục Nhã Huệ lại ăn cực kì ngon.
Thế cho nên sau khi cơm nước xong, Mục Nhã Huệ vẫn chưa đứng dậy cáo từ, mà lôi kéo Mạc Như Nghiên nói chuyện đại sự.
Nói đến Hồ Khôn Bạch, Mạc Như Nghiên chỉ mới gặp một lần, cũng không kết luận được gì. Nhưng nhắc tới Hồ Nguyệt Hoa, Mạc Như Nghiên vẫn có ý kiến.
"Ta không muốn gả cho Hồ Khôn Bạch." So với Mộ Dung Quân, Mục Nhã Huệ rõ ràng hơn, "Ta không thích phủ Hình Bộ Thượng Thư, không thích Hoàng Quý Phi, càng không thích Hồ Nguyệt Hoa. Muốn ta gả cho Hồ Khôn Bạch, còn không bằng ta ૮ɦếƭ đi!"
"Tiểu Quận chúa không thể cự tuyệt sao?" Thái độ hoàn toàn khác với Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên cảm thấy thân phận và địa vị Mục Nhã Huệ với Hồ Khôn Bạch, hôn sự này hiển nhiên vẫn có đường sống.
"Có thể!" Mục Nhã Huệ vung tay lên, hùng hổ đứng dậy, "Ta muốn cự tuyệt, nhưng phụ thân ta không đáp ứng!"
"Thanh Vương gia ngài ấy…" Mạc Như Nghiên vừa định nói có lẽ là Vương gia nhìn trúng Hồ Khôn Bạch, ai ngờ đã bị Mục Nhã Huệ đánh gãy.
"Khi ta không biết đây là ý xấu của nữ nhân kia? Bà ta nghĩ trăm phương ngàn kế đem ta gả ra ngoài, hơn nữa còn gả tới phủ Hình Bộ Thượng Thư ta ghét nhất, còn không phải là đem hy vọng cho nữ nhi của bà ta sao? Tưởng bở! Bổn quận chúa cố tình không đáp ứng xuất giá, bà ta có thể làm gì khó dễ được với ta? Có bản lĩnh liền đem nữ nhi của mình gả cho phủ Hình Bộ Thượng Thư đi!" Mục Nhã Huệ càng nói càng tức giận, không chú ý liền để lộ ra quá nhiều chuyện trong phủ ra.
Nhưng với Mạc Như Nghiên mà nói, đây cũng không phải sự thật quá mức kinh ngạc. Chính nàng cũng từng như vậy. Giờ là Mục Nhã Huệ, không thể nghi ngờ, nàng ta gặp phải cảnh ngộ của nàng lúc trước.
Nhưng khác với nàng chính là, cả Đế Đô đều biết, vị tiểu quận chúa Mục Nhã Huệ này được Thanh Vương gia rất sủng ái. Cộng thêm có Hoàng Hậu nương nương ở phía sau chống lưng, Mục Nhã Huệ liền càng tự tin.
Mục Nhã Huệ hùng hồn nói xong, quay đầu lại thấy Mạc Như Nghiên không có bất cứ phản ứng gì, có chút nhụt chí với tức giận: "Ta tưởng rằng ngươi sẽ đứng về phía ta."
"Ta nhất định sẽ đứng về phía tiểu quận chúa, không cần bất cứ lý do gì." Mạc Như Nghiên nói xong liền đưa một ly trà cho Mục Nhã Huệ, ý bảo Mục Nhã Huệ bình tĩnh lại trước, "Nhưng mà trước mắt chúng ta cần giải quyết, là hôn sự này, mà không phải tranh đấu hậu trạch Thanh Vương phủ."
Chỉ một thoáng hai mắt Mục Nhã Huệ liền sáng lên, tràn đầy vui sướng nhìn Mạc Như Nghiên: "Ngươi có cách giúp ta lui hôn sự này?"
"Không phải giúp tiểu quận chúa từ hôn, mà là giúp người xác định tính toán thế nào là lựa chọn tốt nhất." Mạc Như Nghiên lắc đầu, cũng không đồng ý Mục Nhã Huệ đem một gây liền xác định chuyện này.
Đối với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu của Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên ung dung nói: "Tiểu quận chúa chắc là không biết ta với Hạ Trăn là đính hôn từ trong bụng mẫu thân chứ. Mà vào hai năm trước, kì thật ta đã lui hôn sự này lại."
"Cái gì?" Mục Nhã Huệ đập bàn một cái, không dám tin tưởng nhìn Mạc Như Nghiên. Nàng ta biết Mạc Như Nghiên có hôn ước từ nhỏ, nhưng lại không biết hai năm trước còn có chuyện như vậy. Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh ngay lúc đó, Mục Nhã Huệ liền không nhịn được mà cho Mạc Như Nghiên một nhát kiếm.
Nàng dám lui hôn sự với Thanh Viễn tướng quân, Mạc Như Nghiên cảm thấy mạng quá dài sao? Quả thật là nực cười, trời đất không tha!
Cho dù biết Mục Nhã Huệ sẽ có phản ứng như vậy. Mạc Như Nghiên cũng không nhiều lời nữa, nhìn Mục Nhã Huệ nhìn không chớp mắt.
Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Mạc Như Nghiên, khí thế của Mục Nhã Huệ không biết thế nào liền yếu đi. Nàng ta đương nhiên không thừa nhận mình sợ Mạc Như Nghiên, nhưng ánh mắt của Mạc Như Nghiên quả thật thản nhiên quá mức. Thậm chí giống như nàng ta làm chuyện gì không đúng, không hỏi e sợ.
Mạc Như Nghiên vẫn chưa nói rõ chuyện cũ cho Mục Nhã Huệ, thấy Mục Nhã Huệ không nói gì nữa, mới tiếp tục nói: "Nhưng cuối cùng ta vẫn gả cho Hạ Trăn, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện, không oán trách không hối hận. Người thì sao? Có thể bảo đảm qua ba bốn năm nữa, người sẽ không hối hận hôm nay không gả cho vị công tử phủ Thượng Thư kia?"
"Hoặc nói là, căn bản không cần đến ba bốn năm, chỉ ba năm ngày, người liền hối hận." Câu cuối này Mạc Như Nghiên nói rất nhẹ, lại giống như nặng ngàn cân, nện vào trong lòng Mục Nhã Huệ.
"Ta…" Mục Nhã Huệ rất muốn tuyên bố nàng ta sẽ không hối hận. Nhưng Mạc Như Nghiên là thí dụ sống sờ sờ ở trước mặt nàng ta như vậy, khiến cho nàng ta căn bản nói không nên lời.
"Đương nhiên, cũng có khả năng hôm nay người đáp ứng gả vào phủ Thượng Thư, còn không đến một tháng, lại hối hận." Biết đơn thuốc này không thể cấp quá nặng, Mạc Như Nghiên nói xong liền xoay lại, để tự Mục Nhã Huệ suy xét được mất đúng sai.
Chỉ mới như này, Mục Nhã Huệ lại hoàn toàn choáng váng. Trước cũng không được, sau cũng không được nàng phải chọn làm sao?
"Bị ngươi nói như vậy, cảm thấy dù ta có quyết định thế nào cũng sẽ hối hận." Bực mình ngồi lại trên ghế, Mục Nhã Huệ lẩm bẩm nói
"Thật cũng không phải." Mạc Như Nghiên vừa mở miệng, Mục Nhã Huệ liền nhìn lại. Đối mặt với ánh mắt đáng thương của Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên không nhịn được hơi cong khóe miệng, "Quyết định là chính người làm. Không sợ khắp thiên hạ đều cảm thấy người sẽ hối hận, nhưng chỉ cần người thích, thì không cần hối hận."
"Nhưng này không phải là lừa mình dối người sao? Khắp thiên hạ đều cảm thấy ta sẽ hối hận…" Mục Nhã Huệ chu miệng rầu rĩ, không vui nói, "Chỉ ngẫm lại liền đáng sợ. Ta nên một đi không hối hận, không chấp mê bất ngộ, càng lún càng sâu."
Nghe Mục Nhã Huệ nói, trong mắt Mạc Như Nghiên hiện lên ý cười rõ ràng. Đến đây, nàng đã có thể xác định, Mục Nhã Huệ chính là trẻ con. Cao hứng chính là cao hứng, không cao hứng chính là không cao hứng. Hơn nữa, còn có chút bảo sao hay vậy, đặc biệt để ý ánh mắt người khác.
Tiểu thư khuê các tính tình đơn giản như vậy, tuy so ra kém Mộ Dung Quân thông tuệ trong sáng, khá hơn Hồ Nguyệt Hoa rất nhiều.
Đặc biệt là sau khi Mục Nhã Huệ nói chính mình không cần chấp mê bất ngộ, Mạc Như Nghiên có thể xác định, vì sao Mục Nhã Huệ đột nhiên thay đổi tâm tính, không hề coi nàng là thù địch nữa.
Hóa ra là tự mình thông suốt rồi! Thật đúng là khiến cho Mạc Như Nghiên dở khóc dở cười. Nhưng mà, cũng tốt hơn là thấy nghi hoặc.
"Không chừng người liền thật sự yêu người kia, sau đó đánh ૮ɦếƭ cũng không muốn quay đầu?" Vì sinh ra hảo cảm với Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên nói.
"Mới không cần! Thật đáng sợ!" Mục Nhã Huệ liều mạng lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi. Nàng ta không cần ngây ngốc đi yêu một người, nếu không nàng ta nhất định sẽ đi theo con đường của mẫu thân nàng ta, lao lực quá độ, buồn bực mà ૮ɦếƭ.
Nàng ta đã đáp ứng với mẫu thân nàng ta, sẽ không bước chân theo bà, vĩnh viễn không.
"Đáng sợ?" Thật không nghĩ tới sẽ nghe được hai từ này từ miệng Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên còn tưởng rằng, trước đây Mục Nhã Huệ chấp nhất với Hạ Trăn như vậy, nhất định là phương tâm án hứa, chỉ một lòng.
"Mẫu thân ta lúc trước không giữ được tâm phụ thân ta, cuối cùng liền bệnh không dậy nổi, không thể sống qua mùa đông năm ấy." Mục Nhã Huệ cũng không biết vì cái gì, thường ngày cũng không nói với người khác chuyện này, hôm nay lại có thể ngồi ở chỗ này nói ra với Mạc Như Nghiên.
Rõ ràng nàng ta với Mạc Như Nghiên không quen biết mấy! Mới chỉ gặp mặt hai lần mà thôi. Mà lần đầu tiên các nàng gặp mặt, cũng không vui lắm.
Nhưng mà, ai bảo Mạc Như Nghiên ςướק đi Thanh Viễn tướng quân đâu? Mạc Như Nghiên phải phụ trách đền lại cho nàng ta một vị hôn phu như ý!
Trong lòng Mục Nhã Huệ nghĩ như vậy, cũng nói như vậy với Mạc Như Nghiên.
Thế cho nên Mạc Như Nghiên chớp mắt mấy cái, còn tưởng rằng mình nghe nhầm: "Ta tìm đâu vị hôn phu như ý cho Tiểu Quận chúa? Cũng không thể để ta giúp người kiểm tra vị công tử phủ Thượng Thư kia được?"
Mạc Như Nghiên chỉ vừa nhắc tới, lại khiến hai mắt Mục Nhã sáng lên.
"Ừ, có thể! Ta tin tưởng mắt nhìn của ngươi, ngươi giúp ta đi thử xem rốt cuộc Hồ Khôn Bạch có làm phu quân được hay không." Không thể nói, Mục Nhã Huệ thật rộng lượng. Với Mạc Như Nghiên không tính là có giao hảo gì, lại để cho Mạc Như Nghiên giúp nàng ta quyết định chung thân đại sự.