Được chùi sạch, lưỡi xẻng kim loại nổi lên trong bóng tối khi phản chiếu ánh trăng xanh cóng lạnh. Không khỏi rùng mình với viễn cảnh mình sẽ thực hiện phần việc ghê rợn nhất trong buổi tối kỳ dị, người nhạc công trẻ vẫn lên tiếng, đề nghị rành mạch:
- Cái hòm này cần được mở nắp?
- Tất nhiên!
- Nếu cô muốn, tôi có thể giúp một tay!
- Không! – Cô gái trẻ tức khắc gạt đi.
Trong chiếc váy trắng loang lổ mồ hôi và lấm đất, khuôn đầu ngật ra sau mệt mỏi nhưng vẫn giữ nguyên vẻ ngạo mạn, giờ đây trông Lữ Hòa đích thực là hình ảnh pha trộn giữa một người thường đang kiệt sức với một bóng ma bám chặt vào tham vọng. Cánh mũi thanh tú thở phập phồng, thu nạp vào phổi thứ không khí đã bị bóng đêm làm lạnh và nhuộm mùi thuốc tẩy trùng. Qua hàng mi khép hờ, cô gái trẻ đang nhìn lên Mặt Trăng, với vẻ thách thức cố hữu, như thể cô ta nhận lấy nguồn sức mạnh từ chính tinh cầu xa cách và lạnh lẽo kia, vừa như nói với thế giới câm nín chung quanh rằng, trong trò chơi giấu và tìm khó khăn, giờ đây cô ta đã giành phần thắng.
Mồ hôi cũng đọng lại thành từng đốm lạnh ẩm ướt trên trán Vinh. Cậu chẳng buồn chùi. Cho đến lúc này, cậu vẫn không thể rời mắt khỏi chiếc hòm gỗ vừa được cả hai dốc sức kéo lên khỏi hố đất. Bị chôn vùi, lớp gỗ đã mất đi lớp sơn óng ả lúc ban đầu. Đường diềm chạy dọc bốn cạnh của mặt nắp được chạm trổ phức tạp và chồng chéo: Những đường chỉ mảnh đang bện ngẫu hứng. Các khối lập thể hình ống và hình trụ kết nối theo một logic bí hiểm. Cách quãng, lại hiện ra một vài hình ảnh gợi liên tưởng đến các bộ phận sinh học. Tất cả đều bám đầy những mảng đất xám nhưng tất cả vẫn nổi lên như bức phù điêu khác thường, do một tay điêu khắc lập dị nào đó tạo ra trong phút ngẫu hứng điên cuồng. Chiếc hòm thực sự công phu và đẹp. Một vẻ đẹp mà người bình thường chỉ muốn giữ khoảng cách để quan sát, chứ không hề muốn chạm tay vào.
Không nhìn lên Mặt Trăng nữa, Lữ Hòa lúc này đã quỳ xuống bên cạnh chiếc hòm, hai tay buông thõng. Cô ta giữ nguyên tư thế ấy rất lâu, bất động. Ngay cả ánh mắt dán vào mặt nắp phù điêu cũng trừng trừng bất động. Đúng khi Vinh định lên tiếng, hỏi xem phần việc tiếp tục, thình lình cô ta cúi người về phía trước. Trái với dáng vẻ luôn quyết đoán dứt khoát, cử chỉ Lữ Hòa trở nên chậm rãi. Quan sát của Vinh tập trung duy nhất vào những ngón tay của cô ta. Cậu như bị thôi miên khi những ngón tay ấy từ từ vươn ra từ lòng bàn tay, nhẹ nhàng bay vào không khí. Như bầy con trùng với lớp cánh mỏng mảnh và đôi mắt mù lòa, chúng tiếp tục thêm một quãng nữa đường bay chuệch choạng trước khi bổ nhào xuống nắp hòm, đậu ở đấy một lúc rồi bắt đầu trườn đi, bấu chặt vào từng đường nét chạm trổ phù điêu…
Lớp đất bám trên mặt gỗ bong ra, rơi xuống lả tả. Có lúc cô ta xoãi rộng cả hai cánh tay, bóc và phủi đi từng mảng đất xám. Với nổ lực đặc biệt ấy, không những gỡ nối giữa phần nắp và phần thân hòm đã nhìn thấy, mà cả chi tiết của đường diềm cũng hiện lên sắc nét hơn. Vẻ mặt Lữ Hòa hiện rõ vẻ hài lòng.
Nữ chủ nhân trẻ của ngôi nhà lớn đã tìm thấy thứ cần tìm thấy.
Tứ bên trong cái vật chứa bằng gỗ kia thực sự là lý do quan trọng khiến cô ta rời bỏ tiệc sinh nhật của chính mình, lôi kéo cậu tìm đến khu đất vắng lặng.
Còn với Vinh, thì cô gái kỳ dị trước mặt mới là một bí mật buộc cậu không thể rời mắt.
Gác một chân lên góc hòm gỗ, cô ta bõng khoát lên dáng vẻ chủ nhân của kho báu, vừa khoái trá vừa hờ hững. Một người không ngừng biến hình. Và đáng sợ nhất, cô ta không ngại ngần phơi bày những biến hình ấy.
Trong khoảng thời gian lên kế hoạch lọt vào bên trong ngôi nhà đá xám, Vinh đã phác thảo hàng trăm tình huống gian nan, phức tạp hay nguy hiểm. Tuy nhiên, ngay cả trong giấc mơ hoang đường nhất, cũng không thể mường tượng sẽ đến một đêm, cậu bỗng trở thành kẻ đồng lõa đi đào trộm mộ phần, khua động nơi an nghỉ cũng như xâm phạm thi thể của người đã ૮ɦếƭ. Và người dẫn dắt cậu thực hiện tất cả chuỗi hành vi ấy lại là một cô gái. Cô gái mà ngoài các phỏng đoán mờ mịt, cậu thực sự không hề có chút thông tin chính xác nào.
Linh hồn của kẻ đã ૮ɦếƭ nghĩ gì khi chứng kiến chuỗi hành động của những kẻ phiêu lưu xa lạ mà không thể lên tiếng? Ai sẽ là người tha thứ cho tội lỗi ghê rợn mà ta đang phạm phải?
Câu hỏi nối tiếp câu hỏi, dằn vặt.
Đủ rồi! Vinh đột nhiên cất lên tiếng thét câm lặng với chính mình. Cậu sẽ dừng suy nghĩ theo kiểu này. Trong tình huống mà những diễn biến không thể hiểu rõ cũng như không thể kiểm soát, cách tốt nhất là tìm hướng hành động để vượt qua chúng, chứ không phải chìm vào những phân tích và suy nghĩ vô vọng.
Vinh phá vỡ bầu không khí im lìm đông đặc giữa họ:
- Những chiếc đinh thép đóng rất chắc. Lớp ván phía trên cũng rất dày. Tôi e rằng rất khó khăn mới có thể mở nắp chiếc hòm.
- Có kẻ đã đóng nó lại được, thì sẽ có người mở nó ra được!
- Cô muốn tự làm điều đó?
Lữ Hòa gật nhẹ.
Trong một cử chỉ bình thản, cô ta đưa tay về phía Vinh, tỏ ý muốn lấy chiếc xẻng mà cậu đang cầm. Một vệt chất lỏng sậm màu đang rỉ ra từ kẽ ngón tay trắng bệch bám đầy đất. Cô ta bị thương, nhưng cô ta chẳng buồn bận tâm với sự đau đớn. Phát hiện tình cờ làm Vinh im sững. Hai lòng tay cậu lúc này cũng in các dấu lằn đỏ sâu hoắm lẫn các vết trầy xướt rướm máu. Ban nãy, lúc đào cái hố càng lúc càng mở rộng, họ tìm thấy những sợi dây thừng được người ta sử dụng khi chôn chiếc hòm. Nhờ chút may mắn này, cậu và Lữ Hòa đã tận dụng lại những sợi dây, kéo chiếc hòm lên khỏi miệng hố. Chỉ có điều, sức nặng của chiếc hòm vẫn làm cả hai gần như đứt hơi, và những mối bện sắc lẻm đã cứa vào lòng tay vẫn còn mềm mại như tay trẻ thơ của họ…
Chi tiết ngỡ như không mấy quan trọng nhưng khiến Vinh nhận ra giữa cậu và cô gái chủ nhân bữa tiệc sinh nhật có một điểm tương đồng: Thói quen chấp nhận đau đớn. Từ khi nhận biết mình đang trở thành một người trưởng thành, sự đau đớn luôn là một phần trong cuộc sống cậu, cả thể chất lẫn tinh thần. Cậu học cách không phụ thuộc vào cảm giác khó khăn và chứa đựng nguy cơ hủy hoại ấy. Cách đơn giản là nhìn nhận nó, chấp nhận nó, và để mặc nó.
- Tôi chờ đợi thời khắc này đã từ lâu! – Cô gái nhắc, cánh tay vẫn đưa về phía Vinh – Thứ bên trong cái hòm này đang chờ tôi. Cứ đến mỗi dịp sinh nhật, tôi lại nghe tiếng gọi thì thầm của nó. Thật tốt khi anh đã giúp tôi tìm thấy chiếc hòm. Nó sẽ mang đến cho tôi một lời giải đáp quan trọng.
Không thể chần chừ thêm, chàng nhạc công trẻ đành đưa chiếc xẻng cho Lữ Hòa. Cô ta tóm lấy nó, động tác dứt khoát che giấu một tâm trạng mà Vinh không thể đoán ra.
Cậu đứng né sang một bên, để bóng mình không tạo thành vệt tối ngăn trở. Trong vị trí kẻ ngoài cuộc, cậu tiếp tục quan sát Lữ Hòa. Các ngón tay dài từ từ gập quanh cán gỗ. Ánh xanh lạnh lẽo của Mặt Trăng cũng lấp lánh trên các móng tay trơn nhẵn vốn được chăm sóc kỹ, nhưng giờ đã gãy nham nhở. Vài đường gân mảnh trên cổ cô ta nổi rõ. Vô cùng khéo léo, cô gái trẻ lách lưỡi xẻng vào khe hẹp giữa phần nắp và phần thân chiếc hòm gỗ, dướn người bẩy mạnh.
Tiếng crack vang lên, ngắn và khô khốc.
Một phần lưỡi xẻng kim loại bị mẻ.
Cô ta xoay úp xẻng, sử dụng phần lưỡi bên kia. Nó lại gãy tiếp. Lớp gỗ quá rắn và những chiếc đinh đóng quá cứng. Giận dữ, cô gái trẻ ném mạnh chiếc xẻng xuống đất.
Mắt họ gặp nhau. Cáu giận và điềm đạm. Nóng nảy và nhẫn nại… Và rồi xuyên qua tất cả nhũng cảm xúc đối nghịch ấy, Vinh nói khẽ:
- Tôi biết cần phải làm gì.
Lữ Hòa gật đầu, chấp nhận sự giúp đỡ của người đồng hành.
Trong cử chỉ đơn giản, sự tin cậy mờ hồ bỗng hiện lên giữa họ.
Phần mũ của những chiếc đinh hiện ra lờ mờ trên mặt ván gỗ. Bằng mũi nhọn sắc lẻm của mảnh xẻng gãy, Vinh vặn mạnh, đều tay. Vài giọt máu từ tay cậu rỉ xuống. Một thứ dầu nhờn tình cờ, làm những chiếc đinh cũ kỹ dễ xoay trở hơn hẳn. Cậu lần lượt tháo từng chiếc đinh vít. Cho đến chiếc đinh cuối cùng, cô gái quỳ bên cạnh cậu đã có thể thở ra nhẹ nhõm. Họ nhìn nhau, cùng gật nhẹ. Chiếc nắp dày nặng bị đẩy mạnh cùng lúc, bất thần trượt về một phía, đổ nghiêng xuống khoảng đất bên cạnh, không một tiếng động.
Kể từ lúc hai cái bóng của hai người trẻ chú mục trên nắp chiếc hòm bí mật, Mặt Trăng lơ lửng giữa đỉnh đồi chậm chạp lẫn vào bên trong các đám mây vẩy cá. Ánh sáng yếu ớt lọc qua màn sương mờ ᴆục. Các khối hơi nước nhuốm màu hồng kiệt quệ ma quái, co cụm trên đầu Vinh và Lữ Hòa. Hai người trẻ tuổi cuối xuống, cùng nhìn vào bên trong chiếc hòm.
Trên lớp vải lụa đã từng trắng muốt nhưng sự vùi chôn đã làm ngả vàng, hiện ra lờ mờ thân hình nhỏ nhắn. Một bé gái. Theo thời gian, hẳn phần xương thịt cô bé đã bị tiêu hủy, chỉ còn bộ váy đen, với chân váy ren mỏng nhẹ, kiểu váy dành cho diễn viên ballet, được thu nhỏ để vừa vặn với thân hình một cô bé khoảng 8 tuổi. Hai chiếc giày vải mềm gắn ruy băng và đá pha lê lăn lóc ở hai góc hòm. Một chùm hoa nhỏ cầm tay, có lẽ là món đồ vật từng được yêu thích khi còn sống của người đã mất, nằm nổi bật trên иgự¢ áo đen. Mọi thứ rất rõ ràng từ phần vai áo trở xuống, ngoại từ mái đầu của cô bé che phủ bởi một lớp vải trùm khác rộng hơn, xô lệch, có lẽ khi chiếc hòm được lôi lên khỏi hố đất.
Lữ Hòa cầm lên bó hoa tròn. Các đốm hoa xanh lơ, hồng nhạt và trắng kem đan xen. Chỉ những bó hoa bằng vải mới có thể giữ nguyên sắc màu như thế sau bao nhiêu năm, Vinh nghĩ. Tuy nhiên, khi cô ta nâng bó hoa lên cao hơn, một làn gió nhẹ từ đâu chợt lùa tới. Trong chớp mắt, những đóa hoa tan ra thành đám bụi mờ, tản mát theo cơn gió mỏng. Vốn rắn rỏi mà Lữ Hòa không khỏi bàng hoàng khi trong tay cô bỗng chốc chỉ còn sót lại những cuốn hoa giòn vụn. Rồi chúng nhanh chóng gãy lả tả, cũng tan thành đám bụi mịn đen, bay về phía chuỗi hình chạm nổi trên nắp hòm gỗ. Giờ thì cả hai đã hiểu, đó từng là một bó hoa tươi. Người ta đã đặt nó vào hòm cùng với cô bé. Môi trường đóng kín đã giữ cho bó hoa nguyên vẹn dáng hình và cả màu sắc. Nhưng, chỉ đến vậy… Nó không thể tồn tại lâu hơn, khi quay trở lại, va chạm với bầu không khí của cuộc sống mà chính nó đã từng hiện diện…
Bó hoa. Bộ váy đen. Đôi giày nhỏ. Tấm khăn trùm đầu.
Các dấu hiệu đến từ quá khứ.
Người ta vẫn mong muốn tìm kiếm một ý nghĩa, một thông điệp nào đó trong quá khứ, để giải thích cho những gì đang diễn ra ở thời hiện tại của mình. Nhưng việc nắm bắt ấy vẫn luôn là một thách thức khi theo những cách không thể ngờ đến, các dấu hiệu thường vuột qua tay. Như bụi trong gió.
Vinh lảo đảo đứng lên. Khớp gối bủn rủn và lòng tay cóng lạnh. Hơi thở đông cứng trong lòng иgự¢ cậu.
Thế là đủ. Cậu không muốn nhìn gì thêm.
Ngay khi nhận ra một góc chiếc hòm nằm trong lòng đất, cậu đã nghĩ đến một thi thể được chôn giấu. Nhưng cậu không thể liên hệ nó với hình ảnh ám ảnh cậu suốt thời gian qua. Ám ảnh nhiều đến mức đã có lúc cậu ngỡ những gì nhìn thấy, nghe thấy từ cô bé vũ công ballet vào ngày đầu tiên trong căn phòng áp mái chỉ là một kiểu ảo giác. Rốt cuộc cậu đã không nhầm lẫn. Đôi giày ấy. Bộ váy diễn viên ballet ấy. Sợi dây len buộc tóc ấy. Gương mặt như một đốm sáng mong manh như muốn nhắn nhủ một điều gì đấy…
Cô bé muốn gửi đi thông điệp? Có điều gì muốn cậu trợ giúp, khi chỉ là một linh hồn không còn sự sống?
Trong khi người nhạc công trẻ quay cuồng với hàng loạt câu hỏi rối ren, Lữ Hòa vẫn quỳ bên chiếc hòm bật nắp. Lấy lại bình tĩnh sau phút choáng váng, cô ta tiếp tục lục kiếm thứ gì đó. Rồi cô ta kéo nhẹ chiếc khăn trùm che kín phần đầu của người ૮ɦếƭ.
- Anh có muốn nhìn không? – Lữ Hòa đột ngột gọi khẽ.
- Không! – Cậu thốt ra khó nhọc.
- Lại đây!
- Tôi nghĩ chúng ta nên về, một khi cô đã tìm ra hoặc trông thấy thứ mà cô cần!
- Tôi muốn anh nhìn thấy điều này! – Cô ta ngoảnh hẳn lại, xoáy vào Vinh.
Không thể lảng tránh. Vinh đành làm theo yêu cầu.
Bên dưới lớp vải phủ là một khoảng trống. Không có dấu tích của mái tóc, hay hộp sọ, như lẽ ra.
Đôi mắt sẫm lại trong phát hiện đơn giản mà bất ngờ, cô gái trẻ lẩm bẩm, chia sẻ với người đồng hành:
- Không có ai được chôn cất cả! Người ta chỉ đặt vào chiếc hòm bộ váy áo, đôi giày và bó hoa. Một trò ngụy trang đánh lạc hướng cũ rích. Vậy mà tôi vẫn bị họ lừa…
- Họ là ai?
- Những kẻ tạo ra tôi!
Thật kỳ quặc và bất nhã khi gọi cha mẹ mình theo cách như vậy, Vinh nghĩ. Tuy nhiên, lúc này, cậu không muốn chú tâm khía cạnh ngôn từ. Câu hỏi tiếp tục được đặt ra:
- Vì sao cô luôn đi tìm chiếc hòm, vào mỗi dịp sinh nhật?
- Tôi đã nghĩ rằng, giải đáp cho các câu hỏi về nguồn gốc của mình, chỉ có thể tìm thấy trong chiếc hòm này.
- Nguồn gốc? – Càng lúc Vinh càng thấy mờ mịt.
Lữ Hòa im bặt. Hồi lâu, vệt khói xanh nhạt mới phả ra khi cô ta thì thào bằng giọng lạnh băng:
- Không phải anh tìm cách lọt vào ngôi nhà lớn của chúng tôi, cũng vì mục tiêu giống như tôi sao?
- Điều gì khiến cô nghĩ vậy? – Vinh hỏi khẽ, không phải không sững sờ và sợ hãi.
- Những kẻ giống nhau thường dễ dàng nhận ra nhau!
- Đó là lý do cô chọn tôi để cùng đi đến đây?
- Tôi nói rồi! – Sự lạnh lẽo và xa cách bỗng lại choán kín đôi mắt to màu xám tro – Tôi biết anh không hèn nhát. Anh cũng biết giữ bí mật. Một cộng sự hữu ích, là anh.
Vinh co nhẹ bàn tay. Những vết lằn sâu. Những vết đứt rướm máu. Cảm giác đau nhói vẫn luôn là một phần của cậu, trơ lì và vô cảm. Nhưng lúc này đây, nó bỗng lên tiếng, nhắc nhở cậu phải đi xa hơn, lật lại vài điều mà nếu cậu bỏ qua, thì những bí mật ấy sẽ mãi mãi nằm trong vùng tăm tối.
Vinh nhấn mạnh từng câu ngắn:
- Cô không cần cộng sự. Tôi biết. Tất cả những gì cô làm hôm nay, cho thấy, nếu không có tôi, cô vẫn có thể hành động một mình. Vậy hãy nói thật đi, điều gì thật sự khiến cô dẫn tôi đến đây, tham dự vào cuộc tìm kiếm bí mật?
Cô gái trẻ đột nhiên bước về phía bờ đất cạnh bên rãnh tối sâu hoắm. Theo đuổi dòng suy nghĩ câm lặng, trong bóng tối, cô ta tựa hồ một thân cây trắng mờ. Lâu, rất lâu, cô ta mới ngoảnh lại. Ánh mắt như hai đốm lân tinh lấp lánh gọi anh bước đến gần. Bằng giọng nói trầm ᴆục phát ra từ đáy sâu lòng иgự¢, cô ta thì thào:
- Ngay cả khi biết mình mạnh, rất mạnh, vẫn có khoảnh khắc, người ta cần thiết có một ai đó bên cạnh. Anh hiểu điều đó, phải không?
Một bày tỏ không thể đơn giản hơn. Nhưng với tất cả sự thành thật chất chứa, nó khiến cho người nhạc công trẻ sững lặng. Cậu không chờ đợi một câu trả lời như vậy. Thế nên khi nó vang lên, mọi thứ bên trong cậu bỗng chốc biến hình.
Trong một tích tắc, Vinh muốn đưa tay, giữ lấy cô gái lạ lùng ấy. Để cô không trượt đi, không rơi xuống vực tối, không tan biến vào lớp sương mù kiệt quệ. Nhưng cũng chính từ cô, tỏa ra khác biệt nào đó tựa một rào cản mà cậu chưa thể vượt qua. Rốt cuộc, chậu chỉ dám chạm sượt vai áo cô, nói khẽ:
- Được rồi! Giờ thì chúng ta quay về thôi!
Họ thu dọn nhanh khoảng đất đào bới, đấy cái hòm về vị trí cũ, ném chiếc xẻng gãy lưỡi và những đoạn thừng xuống hố đất. Vung mạnh cây cuốc, Lữ Hòa sắp sửa đập vỡ tan nắp hòm điêu khắc. Một vệt sáng đột nhiên lướt qua óc Vinh. Cậu vội nắm nhẹ khuỷu tay cô ta, ngăn lại:
- Khoan! Nếu chỉ nhằm mục tiêu đánh lạc hướng, họ không mang chiếc hòm chôn ở nơi heo hút như thế này đâu!
- Sao kia? – Lữ Hòa nhíu mày.
- Cô có khả năng ghi nhớ hình ảnh không? – Vinh hỏi nhanh.
- Tạm! Sao anh hỏi thế?
- Chúng ta cần nhìn kỹ tất cả chuỗi hình chạm nổi trên nắp hòm này. Và cố gắng học thuộc chúng, từng phần chính xác. Học thuộc ở mức, khi nhắm mắt, cả cô hay tôi đều có thể thấy chúng hiện lên, như đã được khắc trực tiếp lên võng mạc của chính mình.
Cô gái trẻ ngạc nhiên trước lời đề nghị bất thường và có vẻ không hề đúng lúc:
- Tôi có thể chụp lại chúng, nếu anh muốn, bằng điện thoại!
Ý tưởng thực tiễn bị người nhạc công gạt ngay:
- Đừng làm việc vô ích. Học thuộc chúng thì hơn. Cô thừa biết, nơi lưu giữ an toàn nhất cho bất cứ thông tin quan trọng nào là trí nhớ của chính nỗi người. Có thể, cô hay tôi sẽ phải dùng đến những hình ảnh này. Không lâu nữa đâu!
Rõ ràng, bên dưới giọng nói điềm đạm của người đồng hành, có một điều gì đó vô cùng quan trọng mà nếu khinh suất bỏ qua, cô sẽ chỉ là một kẻ liều lạng và hời hợt. Cạnh bên cô, Vinh im lặng, chú mục vào mặt ván gỗ. Kỹ năng được rèn tập của người chơi nhạc cổ điển lâu năm thật sự hữu ích lúc này. Theo cách học thuộc từng trang ghi nhạc bằng thị giác, vốn được áp dụng khi chơi các bản concerto dài dặc, cậu biến mắt mình thành chiếc camera ghi hình. Chiếc camera chụp lại từng phần thông điệp bí hiểm chạm nổi trên mặt ván dày, lưu vào bộ nhớ trí óc, tuần tự.
Lữ Hòa thổi nhẹ đám bụi đen tàn tích của những đóa hoa mục ruỗng, bắt đầu quan sát từng chi tiết nhỏ của dải đường diềm. Cô đã từng nghĩ nó chỉ là sản phẩm của phút sáng tạo ngẫu hứng điên rồ. Nhưng, nó chính là thứ mà bao nhiêu năm qua, cô tìm kiếm.
Luôn là vậy, các thông điệp quan trọng không bao giờ đến một cách dễ dàng. Tuy nhiên, nó vẫn hiện diện ở nơi nào đó, chờ một đôi mắt thông tuệ nhận ra mình. Đôi mắt thông minh ấy thuộc về người đồng hành của cô.
Món quà lớn nhất của ngày sinh nhật chính là bức phù điêu kỳ dị cùng người bạn nhạc công mà rốt cuộc, số phận đã đem đến cho cô.
Sẽ có một ai đó nắm rõ cách luận giải bản thông điệp.
Nếu người đó không còn hiện diện trên thế giới này, thì chính cô và Vinh, chứ không ai khác, sẽ tự học cách giải mã chuỗi bí mật cất giấu.