Vài nhánh cây khô gãy vụn dưới gót giày, âm thanh mỏng nhẹ tựa các móng tay nhỏ cào xướt vào bóng tối. Nằm sát gốc những bụi cây dày rậm nối tiếp, đám cỏ im lìm như hàng triệu sợi lông mi đen thẫm mở hé, nhìn theo hai bóng người đang lướt qua chúng. Những đám mây vẩy cá trôi dạt. Mặt trăng đột ngột hiện ra trên nền trời trong suốt. Một vật thể bằng kim loại, hoàn hảo và vô cảm. Từng dải sáng trắng lạnh chiếu xuống, xuyên qua lớp sương mờ đang bao phủ khu vườn. Làn không khí phía trên các tán cây nhốm màu trắng sữa, đồng thời tạo nên đường viền mỏng bọc quanh một vài hình khối đang chuyển động.
Nữ chủ nhân bữa tiệc dẫn đường phía trước. Có vài giây, tùng váy lấp lánh ánh bạc nổi rõ dưới ánh trăng, sau đó tắt lịm theo những bước chân đang lướt đi rất nhanh. Như một ảo giác được tái lập, hình ảnh này bỗng nhắc chàng nhạc công trẻ đến cậu chuyện huyền ảo cậu từng đọc vào ngày xa xăm, về một sinh vật nửa người nửa thú, theo tiếng gọi bí hiểm của mặt trăng đã nhoài lên từ cơn thủy triều tăm tối câm lặng. Rất giống. Chỉ có tấm lưng gầy mảnh của cô ta là khác biệt. Bởi nó không mềm yếu mà vươn thẳng, toát lên vẻ ngạo mạn trong một quyết tâm điên rồ.
Vài lần bị mấy cành nhánh vướng vào cổ và vai áo, Vinh tụt lại chậm hơn phía sau. Dù vậy, cậu cố gắng ko để lạc mất mái tóc hạt dẻ bắt đầu lóng lánh hơi nước cùng chiếc xẻng kim loại Lũ Hòa vác trên vai. Hơn chục lần, cô ta đột ngột bước ngoặt vào các lối rẽ không thể ngờ của khu vườn, vốn được thiết kế thành mê cung. Một mê cung từ những bụi cây ô-rô cắt xén vuông vức, cao hơn đầu người, khiến mọi ý nghĩ tìm cách định hướng đều trở nên vô vọng.
Những câu hỏi vẫn vang lên huyên náo trong đầu người nhạc công trẻ: Chuyện gì xảy ra khi những vị khách sang trọng trong tòa nhà phát hiện nữ chủ nhân bữa tiệc biến mất? Cô ta đang thực sự tìm kiếm một thứ gì đó quan trọng hay đây chỉ là trò chơi ngẫu hứng, theo thói quen ngông cuồng không ai được phép ngăn cản của một đứa trẻ luôn được nuông chiều? Tại sao chẳng phải ai khác, cô ta lại chọn một nhạc công mà số lần tiếp xúc chưa đủ đếm hết số ngón trên bàn tay? Và cuối cùng, phía sau hành động kỳ dị đang diễn ra, liệu có một âm mưu hay cái bẫy nguy hiểm nào đó giăng lên? Các phỏng đoán khiến Vinh bồn chồn. Cậu bắt đầu phân vân về sự bốc đồng liều lĩnh. Nếu quay lại và bỏ đi, vẫn kịp để thoát. Nhưng một điều gì khác khiến chân cậu cứ bước về phía trước, không ngừng nghỉ. Chẳng phải cậu đã hết sức khó khăn để lọt vào ngôi nhà lớn, có thể len lỏi các ngõ ngách trong nơi chốn này, và mục tiêu là kiếm tìm bí mật đấy ư?
Những câu hỏi đan xen, cắt chéo nhau.
Cậu đang bước đi trong mê cung.
Ý nghĩ bên trong cậu cũng là một mê cung.
Đột nhiên, như cảm nhận được những xung động bên trong người đi cùng, cô gái quay phắt lại. đôi mắt to tướng hướng thẳng về Vinh. Khóe miệng xinh đẹp đỏ sẫm màu quả cherry bỗng nhếch lên, biến thành một nụ cười nhẹ, nửa khuyến khích, nửa khoái trá khi kẻ bị điều khiển đang ngoan ngoãn tuân thủ mệnh lệnh. Trong tích tắc, nhìn vào đôi mắt trống rỗng ấy, nụ cười sắc bén ấy, chàng nhạc công trẻ bỗng hiểu, một khi đã lọt vào giữa mê cung này, dưới sự dẫn dắt của con người kỳ khôi này, mọi ý định cưỡng chống sẽ đều vô ích.
Theo vị trí Mặt Trăng,, lúc ở phía trước mặt, lúc lại vòng về bên trái hay phải, Vinh chợt hiểu mê cung của những bụi ô-rô không quá lớn. Hẳn nó chỉ giới hạn trong khu vực đất đai quanh tòa nhà. Điều chính yếu, rõ ràng, nữ chủ nhân trẻ tuổi chỉ muốn cậu không thể xác định phương hướng, nếu như vào lúc nào đó cậu có ý định lặp lại cuộc thám hiểm. Có vài đoạn khá dài, Mặt Trăng biến mất, khi họ luồng dưới lối đi có mái vòm tối đen, dốc sâu, có lẽ xuyên qua đường hầm. Bầu trời một lần nữa hiện ra, thì Vinh nhận thấy lối đi đã trở nên hẹp hơn. Mùi lá cây ẩm ướt mỏng đi rồi mất hẳn. Không khí mà họ thở vào phổi vẩn bụi. Thay cho đám cỏ ướt cọ nhẹ vào mũi giày, lúc này dưới lớp đế mềm, có thể cảm nhận rõ âm thanh lạo rạo của cát khô và sỏi. Cậu bước nhanh hơn, bắt kịp người phía trước. Khoảng cách giữa họ thu ngắn dần. Cơn gió lùa tới, ngỡ như có sợi tóc lạnh bay ngược về phía sau, vương trên trán cậu. Họ phải bước chậm hẳn, thận trọng tránh những cành khô vươn ra thình lình, tựa các khớp ngón xương xẩu tìm cách níu kéo những kẻ tình cờ đi ngang qua chúng. Dù hết sức để mắt, Vinh vẫn bị một vết cào xước chếch trên cổ. Không đau lắm, nhưng gặp khí đêm lạnh, nó tức khắc gây bỏng rát. “Ồ! Tệ thật!” – Cậu buột miệng thốt lên, áp tay lên vết xước.
Một lần nữa, Lữ Hòa ngoảnh về sau. Trong một cử chỉ khó ngờ, cô ta bỗng chìa tay cho Vinh. Buông tay khỏi vết xước, cậu nắm lấy bàn tay ấy, như một cái máy, đầu óc càng lúc càng trở nên hỗn độn. Mất một lúc, Vinh mới có cảm giác rõ rệt hơn về bàn tay cậu đang nắm giữ. Làn da khô mượt, khá ấm. Tay của người chơi nhạc. Những ngón tay dài mảnh nhưng rắn rỏi, cất giấu sức mạnh.. Chỉ có điều, vì một lẽ nào đó, nó lại đang run nhẹ. Bất giác, cậu hiểu, hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài cao ngạo và bất chấp, lúc này đây, nữ chủ nhân của tiệc sinh nhật cũng đang lo sợ. Và cô ta không ngại để cho cậu biết cảm giác rất thật đó.
Khu mê cung chấm dứt đột ngột bởi khoảng đất trống bằng phẳng. Vinh hoang mang nhìn quanh. Không, cậu chưa từng nhìn thấy khu vực lạ lẫm này, ngay cả khi phóng mắt quan sát tứ phòng áp mái. Xa hơn, trên sườn dốc thoai thoải, những thân cây cổ thụ vươn cao, cành khô tua tủa, trơ trụi. Hang vạn nhánh cây nhỏ hơn đan ken, biến thành một tấm lưới khổng lồ giăng khắp khoảng trời. Mặt Trăng, kẻ lữ hành đơn độc thản nhiên trên mặt biển đen, lúc này cũng đã bị đánh bẫy và giam *** trong tấm lưới đó. Từ lúc nào, ánh sáng của nó biến thành thứ chất lỏng trắng bệch, chảy viền theo các thân cây vặn vẹo, tím tái, càng thấp xuống phần gốc càng trở nên tối thẫm.
Không cần Lữ Hòa mở lời, Vinh tự hiểu họ sẽ phải tiếp tục đi xuyên qua những hàng cây trơ trụi. Nhưng còn phải đi bao lâu, đến chính xác nơi đâu, để làm gì, thì không có dấu hiệu nào mách bảo để cậu có thể đoán được. Tốt nhất là kiên nhẫn chờ đợi cô ta lên tiếng về trò chơi mệt mỏi…
Người nhạc công trẻ thở mạnh. Không khí lùa vào phổi nhiều hơn. Và đám bụi trong làn không khí ấy bắt đầu sánh lại tựa thứ cháo đặc, làm Ⱡồ₦g иgự¢ cậu trĩu nặng.
Họ len lỏi qua những góc cây khô khốc, mà dưới hiệu ứng của ánh trăng đã biến thành những hình thù vặn vẹo, đông cứng như trong một khoảnh khắc bị nguyền rủa.
Chốc chốc, cô gái mảnh khảnh dừng chân, phân vân nheo mắt định hướng. Bàn tay cô ta chậm rãi vuốt theo lớp vỏ thô nhám dọc thân cây, chạm vào vài mắt gỗ nhẵn lì đã từng là một cành nhánh đấy sức sống, nay đã bị cưa cụt sát gốc. Đôi môi đỏ sẫm màu cherry lẩm bẩm nhắc lại với chính mình các chỉ dẫn nào đó có lẽ đã thuộc nằm lòng. Chỉ có điều giờ đây, khi so sánh với những hình ảnh thực tế trước mặt, cô ta chần chừ chút thời gian để cân nhắc, phân tích và chấp nhận.
Càng đi càng mệt lẫn khó thở, trên vai lại thêm chiếc xẻng vác hộ cho cô gái, nhưng các ngờ vực trong Vinh bắt đầu được tháo bỏ. Có lẽ cậu đã vội vã khi cho rằng tiến trình cậu đang tham dự chỉ là một trò đùa. Không, khuất sau vẻ mặt căng thẳng của người đi cùng, trong dáng vẻ bướng bỉnh của cô ta khi dấn từng bước chân trên lớp cát sỏi trơn chuội của con dốc, có gì đó vô cùng quyết tâm và thành thực, cho dù sự quyết tâm và thành thực đó dễ bị nhầm lẫn với sự cố chấp và điên cuồng.
Sắp 12 giờ đêm.
Họ lên đến đỉnh ngọn đồi.
Cả hai cùng dừng chân, lấy lại hơi thở, lấy lại chút sức lực hao hụt sau chặng đi ngoắt ngoéo liên tục.
Họ phóng mắt nhìn xuống triền dốc bên kia.
Bên kia triền dốc, qua đám cành khô, ánh trăng chiếu xuống sáng hơn. Những thân cổ thụ thẫm đen trải bóng trên các mô đất nhấp nhô. Hai cáo bóng của họ cũng đổ dốc, dài thượt. Tùng váy xòe cùng khou6n đầu nhỏ nhắn của Lũ Hòa khiến bóng đổ của cô ta giống như một bức tượng điêu khắc bằng đồng đen. Vinh từng nhìn thấy ai đó đặt trên chiếc dương cầm, trong cái lớp học nhạc u ám, đầy nỗi phiền muộn và lo âu, nơi cậu từng tự nhủ hàng trăm lần rằng phải thật kiên nhẫn và can đảm, không có gì là quan trọng hết, ngoài việc cần phải miệt mài rèn tập để trở thành một nhạc công thuần thục…
Vinh toan há miệng, cất tiếng gọi thật vang, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch như bị nhốt kín trong Ⱡồ₦g thủy tinh. Nhưng rồi cậu bỏ ý định ngông nghênh. Chỉ có đám hơi nước đang phả ra từ mặt họ là chuyển động đáng kể. Không một dáng người, không một vệt gió. Cũng chẳng có âm thanh của lũ côn trùng. Im ắng, đến mức có thể nghe thấy tiếng ngân của sự im lặng.
Đôi vai khuất dưới lớp áo jacket bên cạnh hơi so lên. Trong tia nhìn chiếu thẳng vào mắt Vinh, hồ như nữ chủ nhân của bữa tiệc có chút lưỡng lự. Tuy nhiên, sự băn khoăn lướt qua rất nhanh. Cô ta tức khắc lấy lại chế độ chủ động khi thình lình cất giọng, đưa ra các câu hỏi buộc người khác không thể lảng tránh:
- Anh vẫn có thể đi tiếp chứ?
- Tất nhiên! – Vinh đáp dễ dàng, thấy tình thế của mình khá lố bịch. Cậu tự hỏi liệu còn có lựa chọn nào khác.
- Không sao chứ?
- Không, một khi đi cùng cô! – Cậu vẫn trả lời nhanh, đơn giản và thành thật.
- Được rồi! – Đôi môi đỏ thẫm lại nhếch khẽ, không phải nụ cười hài lòng, mà giống một biểu hiện giễu cợt pha lẫn chua chát. Với nụ cười đó, vài chiếc răng trắng muốt của cô ta thoáng hiện ra, lấp loáng ánh trăng.
Lảng tránh ấn tượng rùng mình từ nụ cười kỳ dị, Vinh chuyển hướng nhìn khác. Vươn cổ nhìn về phía trước, cô gái trong bộ váy trắng vẫn tiếp tục, giọng đều đều vừa đủ nghe:
- Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ phải tự xoay sở. Trong trường hợp này, tôi không thể giúp gì cho anh được. Và tôi cũng nói trước, những việc sắp xảy ra sẽ không dễ dàng lắm đâu. Ngay cả với chính tôi…
- Cô đã từng có trải nghiệm kiểu này? Ý cô nói rằng, cô đến đây, vào mỗi dịp sinh nhật. Một nghi lễ mà cô tự đặt ra và tuân theo?
Đôi mắt trong suốt của cô gái bỗng sầm tối, xoáy vào Vinh. Tring cái nhìn ấy, có gì đó còn hơn cả sự đe dọa hay căm ghét. Nhưng giờ thì cậu thản nhiên.Quan trọng là điều cậu nghĩ và kế hoạch của chính cậu. Suy nghĩ quá nhiều hay bận tâm với tình cảm của kẻ khác là một kiểu rào cản. Cậu từng rèn luyện để vượt qua những rào cản vô hình của chính mình. Và giờ thì cậu sẽ vượt qua rào cản do người khác dựng lên…
Một cách can đảm, cậu nhìn trả Lữ Hòa, cho đến khi ánh nhìn gay gắt dịu xuống đôi phần. Giọng cô ta cũng nhẹ nhàng hơn:
- Anh đoán gần đúng. Mong ước của tôi trong ngày sinh nhật, không có chút gì giống như những thứ người ta thường chúc tụng. Các mơ ước bay bổng đẹp đẽ như các cô gái cùng tuổi ư? Lại càng không. Trong đầu tôi bám chặt ý nghĩ duy nhất, rằng tôi sẽ đi xuyên khu mê cung và luồn qua đường hầm, ba lâu cũng được, cho đến khi tôi đứng trên đỉnh đồi ánh trăng, như lúc này, xác định chính xác vị trí, rồi bắt tay vào đào bới. Tôi muốn tự tặng quà cho mình. Món quà đang nằm sâu trong lòng đất.
- - Có phải cô ngụ ý rằng, cũng từng có những người đi cùng cô, hệt như tôi hôm nay, trong ngày sinh nhật của cô ở các năm trước?
- Phải!
- Họ đâu rổi? Họ không giúp ích gì cho cô sao?
Cô gái không trả lời. Cánh mũi xanh tái thở nhè nhẹ. Trong sự im lặng của cô, có gì đó pha trộn giữa nỗi buồn, niềm thất vọng và cả sự khinh miệt sâu xa. Hồi lâu, cô ta mới buông ra lời giải thích nhát gừng:
- Họ từ chối ngay từ đầu, hoặc giữa chừng thì bỏ cuộc.
- Tại sao?
- Phần lớn mọi người đều táo bạo trong dự định và hèn nhát trong hành động. Nhưng tôi sẽ không nói quá nhiều về điều này. Rốt cuộc, ai muốn tự đưa chân vào nguy hiểm, hoặc phải đối diện với những thứ khiến mình sợ hãi kia chứ! - Cô gái trẻ ngật cổ về sau, ngước mặt nhìn trừng trừng lên nền trời tím tái, nhận xét thản nhiên – Nhưng, anh thì khác. Tôi biết là anh sợ, rất sợ. Tôi biết anh cũng rất mệt khi phải đi theo tôi, qua một quãng đường mà anh chưa từng biết. Và quan trọng hơn cả,thực sự la anh đã trấn áp các xúc cảm xấu để tới được chỗ này!
Vinh chầm chậm ngước nhìn lên Mặt Trăng mắc kẹt giữa những nhánh cây mỏng mảnh. Linh cảm mách cậu rằng, những gì cô gái này đang nói không phải là một ngợi khen. Nó sẽ dẫn dắt đến một khía cạnh nguy hiểm. Cậu chỉ vừa kịp nghĩ như thế, câu hỏi cân não đã được cô ta tung ra:
- Giờ thì hãy nói cho tôi biết, lý do thực sự để anh gắng sức nhiều như thế, trong vụ phiêu lưu này?
- Bất cứ điều gì, một khi tôi đã quyết định thực hiện, tôi luôn thực hiện đến cùng! – Vinh đáp, bằng câu trả lời kịp đến đúng lúc, mang theo một sự thật hoàn hảo mà vẫn không hé lộ bí mật nguy hiểm.
Lũ Hòa gật nhẹ. Đôi vai căng thẳng của cô ta bất giác cũng thả lỏng nhẹ nhàng. Phía sau lưng, bàn tay nắm chặt cán cuốc và xẻng của Vinh duỗi ra nhè nhẹ. Cậu đã thoát qua cửa kiểm tra tâm lý đầu tiên.
Không chỉ làm những sợi tóc hạt dẻ lóng lánh nổi lên như được kéo từ thứ kim loại quý, ánh trăng còn viền theo một bên tai rất xinh cùng cái cổ thanh tú của cô gái trẻ. Vinh hỏi thẳng:
- Thứ cô đang tìm hẳn là một thứ quý giá và cổ xưa?
- Phải, rất quý giá. Nhưng tôi không nghĩ nó cổ xưa! – Những khối cơ trên gương mặt Lữ Hòa bất giác co lại, giống như một nét mỉm cười.
Thật kỳ quặc mỗi khi cô ta mỉm cười. Nụ cười vừa khơi gợi những liên tưởng khi*p đảm, nhưng người ta vẫn không thể rời mắt. Bởi ở một lẽ nào đó, nó cũng khiến gương mặt cô ta thoát ra khỏi vẻ vô cảm và toan tính, gần như trở nên xinh đẹp và sống động đậc biệt.
Dù vậy, người nhạc công trẻ vẫn không quên mục tiêu:
- Nếu không quý giá hay cần che giấu, vì sao nó bị chôn vùi? Và ai là người đã làm điều đó?
- Kinh nghiệm để một kế hoạch thành công là gì anh biết không? Là đừng sa đà vào các chi tiết vụn vặt. Chúng chỉ cản trở, làm chậm thời gian, chứ không hữu dụng. Những gì anh tò mò sẽ tự có lời giải thích, có thể vào lúc mà chính anh không ngờ đến. Còn bây giờ, điều mà anh và tôi cần quan tâm là tìm ra vật bị chôn vùi, đưa nó lên khỏi mặt đất.
- Tôi hiểu. Vậy thì tiếp tục thôi! – Vinh nhún vai – Nếu cứ đứng đây và nói chuyện, chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy thứ cần tìm thấy!
Trong một cử chỉ đột ngột, cô gái bước đến, xoay người đối diện, nhìn thẳng vào mắt Vinh. Trong khóe mắt tối đen, con ngươi mở lớn của cô ta thoáng ánh lên sắc đỏ. Bàn tay trắng muốt dưới ánh trăng nổi rõ từng khớp xương bỗng đưa về phía trước. Khi sắp sửa chạm vào một chi tiết nào đó trên gương mặt Vinh, nó lơ lửng trong không trung vài giây rồi rịt lại, thả rơi xuống. Nhưng các phân tử chlorine trong chất tẩy trùng từ bàn tay ấy thì vẫn còn ở trong không khí quanh chàng nhạc công.
Cả hai im lặng.
Vượt lên mọi ý nghĩ hỗn độn, họ hiểu, khi từ chúng ta vang lên, họ đã chấp nhận đứng cùng một phía.
Lưỡi xẻng cắm phập vào đất khô. Sau lớp đá sỏi cứng rắn bên trên, nó bắt đầu cắt vào lớp đất tươi xốp. Có lẽ sự nặng nhọc không nằm ở việc đào bới, mà ở việc sao cho lưỡi xẻng và cuốc lách qua được những lớp rễ cây chằng chịt, túa xuống, vốn giống hệt những bàn tay nhiều ngón cắm ngập, bấu chặt vào đất, che giấu vài thứ mà chúng nắm trong tya. Càng đào xuống sâu, lớp đất cát xung quanh càng chuội nhanh. Người nhạc công trẻ phải tăng tốc, cuồng tay hất mạnh từng xẻng cát lên quanh miệng hố bên trên. Vết xước trên cổ cậu đau rát, như đang ứa máu, nhưng cậu mặc kệ. Phía bên kia hố, những cử động của cô gái còn dứt khoát và mạnh mẽ hơn. Chẳng cần đoái hoài đến hình ảnh trang nhã và thanh lịch vài giờ trước đó, cô ta cúi gập người trong một quyết tâm cao độ, chân ghì sâu mỗi khi cuốc mạnh, hất từng mảng đất lớn về phía mình để tạo nên một cái hố hình vuông. Chẳng mấy chốc mà gấu váy của cô ta đã nhàu nát và lấm lem.
Trời lạnh, nhưng cả hai đều ướt đẫm mồ hôi. Lữ Hòa cởi chiếc jacket, vứt sang bên. Tóc cô ta bết lại từng món, nổi bật trên vầng trán tắng muốt. “Sắp rồi… Một chút nữa…Chỉ có thể là chỗ này… Dấu hiệu chỉ dẫn là một mẹo lừa… Ta từng bị lừa. Nhưng giờ là lúc ta bẻ mã khóa bí mật… Không gì có thể chôn vùi mãi …”. Cô lẩm bẩm những lời rời rạc, một mình. Vinh chú mục hất từng xẻng đất, tự nhủ giờ không phải lúc hỏi gì cô ta. Mọi thứ sẽ tự có lời giải thích, khi món đồ vật bị vùi sâu dưới đất hiển lộ.
Một tiếng cạch nhẹ, khô và lạnh. Âm thanh của xẻng cuốc kim loại va vào gỗ.
Không nói một lời, Vinh và Lữ Hòa cùng dừng tay.
Mặt Trăng bỗng tuột ra khỏi mắt lưới của đám cành nhánh khô. Như một khuôn mặt ma quái bên trên chàng nhạc công và cô gái trẻ, nó nhìn thẳng xuống hố vuông sâu hoắm.
Nhưng, sững sờ hơn cả, chính là Vinh.
Cậu đã hiểu, thứ mà cô gái chủ nhà tìm kiếm không phải là một đồ vật.
Một thi thể. Một kẻ đã ૮ɦếƭ đang được cất giấu dưới lớp ván gỗ này.