Kiss The Rain - Chương 27

Tác giả:

Một lát sau, bọn tôi đã có mặt trước nhà hàng pizza hut trên tầng 5 trung tâm thương mại.
Và không hiểu tình cờ hay thế nào mà bọn tôi đã gặp Mai Linh ở đó, cùng với mẹ của cô ấy. Ấn tượng đầu tiên mà tôi có được với mẹ Mai Linh là bộ móng tay được vẽ và dán cầu kì của bác ấy, thêm vào đó là bộ xường xám mang phong cách rất Thượng Hải.
“Cháu chào bác!”
“Chàu các cháu.”
“Hai người làm gì ở đây vậy?” Mai Linh thảng thốt.
“À, anh tiện đường ghé vào đây chơi thôi mà. Em biết đấy, mua sắm và ăn uống.” Kiwi khẽ nhún vai.
Đúng như phép lịch sự, Kiwi đã mời Mai Linh và mẹ cô ấy cùng vào ăn pizza.
“Đây là bạn của Kiwi à?” Bác ấy nhìn tôi thắc mắc.
“Dạ vâng.” Tôi mỉm cười.
“Lâu không gặp, dạo này trông Kiwi cao và đẹp trai quá!” Bác ấy quay sang trầm trồ. “Chả trách con nhỏ Mai Linh lúc nào cũng nhắc đến anh Kiwi.”
“Mẹ! Mẹ nói gì kì cục!” Mai Linh thẹn thùng, hai má ửng hồng lên trông chẳng khác nào 乃úp bê barbie.
“Cái con nhỏ này, thích người ta thì có gì xấu đâu mà phải chối?”
“Cảm ơn bác, cháu cũng rất quý em Mai Linh.” Kiwi vui vẻ đáp.
Rồi ba người bọn họ nói chuyện rất hứng khởi, về chuyện ngày xưa đi học của Kiwi và Mai Linh, về gia đình của hai người, rồi những kỉ niệm hài hước.
Câu chuyện cứ xoay quanh mấy vấn đề như vậy, hầu như chẳng liên quan đến tôi chút nào, thế nên ngoài việc lắng nghe, mỉm cười, ăn pizza, uống nước ngọt ra thì tôi không biết phải làm gì, nói gì thêm cả.
Ngoài ra tôi cũng gọi thêm một đĩa Spaghetti Spicy Bacon cỡ lớn, một chiếc đùi gà rán mật ong, 1 đĩa salad ngậy sốt mayonnaise, khoai tây chiên bơ.
Thú thật, mấy món đồ ăn nhanh này khiến tôi phát ngán lên được, loay hoay mãi mà vẫn chưa ăn xong. Nhưng đấy là gọi cho cả Kiwi nữa chứ, đâu phải riêng tôi nào? Có điều, anh ấy làm gì có miệng để ăn trong khi bác Mĩ Mĩ (giờ thì tôi đã biết tên bác ấy) cứ hỏi anh ấy hết chuyện này đến chuyện kia.
Bác yêu dấu, bác có thể tha cho anh ấy vài phút được không?
Vừa cúi xuống, chưa kịp ăn được một miếng nào thì đã phải ngẩng lên tiếp chuyện bác ấy rồi.
Kiwi, thứ lỗi cho em vì đã không giúp gì được cho anh.
Nhưng ít ra, em cũng sẽ giúp anh giải quyết hết những món này.
“Kiwi à, lâu rồi bác cháu ta không đi shopping cùng nhau, gặp được cháu ở đây thật vui quá! Ta muốn cùng cháu lựa vài món đồ ở đây, cháu thấy thế nào?”
“À vâng được ạ.” Kiwi vui vẻ nhận lời. “Vậy còn…”
“Bạn cháu ấy hả?” Rồi bác Mĩ Mĩ quay sang nhìn tôi, vừa cười vừa nói. “Cháu muốn đi cùng ta không? Hay cháu ở đây chờ một lúc vậy, nhanh thôi.”
“Ừm…cháu.” Tôi ấp úng. “Thế cũng được ạ.”
Sao tự nhiên lòng mình lại buồn trĩu thế này.
“Ice-cream, anh đi một lúc với bác Mĩ Mĩ, em ở đây đợi nhé?” Kiwi nhìn tôi với vẻ ân cần, lo lắng.
“Ừ…em sẽ ở đây đợi anh.” Tôi gật đầu.
“Anh sẽ quay lại.” Ánh mắt anh ấy toát lên một nụ cười ấm áp.
Nhanh chóng, Kiwi khoác áo lên chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.
Bất giác, tôi níu tay anh ấy lại, rất nhẹ, rất khẽ thôi.
“Em sẽ đợi anh.” Từng lời, từng chữ tôi nói ra đều nhẹ nhõm tựa làn khói mỏng manh, nhanh chóng tan biến vào khoảng không.
“Ừ.” Kiwi thoáng mỉm cười.
“Đi thôi anh!” Tiếng Mai Linh giục giã.
Trong giây lát, bàn tay anh tuột dần, tuột dần.
Giờ thì chỉ còn lại mình tôi.
Nhà hàng lúc đó đang bật bài hát trong bộ phim “Love story”-câu chuyện tình đẫm nước mắt.
Có lẽ vì thế mà tôi cũng thấy buồn theo, một cảm giác buồn đến khó tả.
Tôi đã đợi.
Đợi mãi.
Đợi mãi.
Đợi đến khi nhân viên thu dọn hết bát đĩa trên bàn, chỉ còn trơ lại lẵng hoa.
Đến khi những vị khách cũ lần lượt rời khỏi nhà hàng, những vị khách mới nối tiếp đến, rồi lại nối tiếp đi.
Kiwi mãi vẫn không quay lại.
Tôi tự nhủ rằng bác Mĩ Mĩ lâu ngày không gặp nên rất nhớ Kiwi, vì thế đã rủ anh ấy đi thật nhiều nơi, mua thật nhiều thứ cho thỏa thích. Mua xong, nhất định Kiwi sẽ quay lại thôi mà.
Nhưng rốt cuộc, Kiwi không quay trở lại.
Một lúc lâu sau đó, anh ấy gọi, nói rằng đã mua xong rồi, nhưng bác Mĩ Mĩ muốn cùng anh ấy đi mua quà cho bố mẹ Kiwi ở cửa hàng khác ngoài trung tâm thương mại. Vì thế Kiwi đã nói “Anh rất tiếc” n lần và muốn tôi hãy tự lấy xe đi về.
Tất nhiên tôi không hề có ý trách anh ấy. Ai ở trong tình huống của Kiwi cũng sẽ xử sự như vậy thôi.
Tôi chậm chạp đứng dậy, đeo túi xách ra về như người mất hồn.
Lững thững đi qua các hành lang, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh cái bể phun nước ở đại sảnh tầng 1, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
Thang máy lên, rồi thang máy lại xuống, hết cái này đến cái khác.
Người đi qua, rồi người đi lại tấp nập.
Sao bỗng dưng mình lại muốn khóc thế này nhỉ?
Ngày hẹn hò đầu tiên như thế này ư? Chờ đợi, đợi chờ.
Có lẽ tôi sẽ òa khóc mất nếu như không có sự xuất hiện bất ngờ của một người.
Anh ta đến một cách chóng vánh cứ như cơn gió, với chiếc khuyên tai ánh lên tia sáng khiến tôi phải nheo mắt vì chói.
Skyler Hoàng Gia.
Anh ta chầm chậm lại gần, hơi cúi xuống.
“Chào!”
“Chào…chào anh Skyler.” Tôi vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.
“Bất ngờ quá ha! Đến đây một mình hả?”
“À không, không hẳn là vậy.”
“Vậy lẽ nào bị bỏ rơi?” Skyler nghiêng đầu, hai tay vẫn đút trong túi quần.
“Không phải.” Tôi lắc đầu.
“Aha.” Skyler cười hả hê. “Thế em có đang rảnh không?”
“Ừm…chuẩn bị về nhà.”
“Về ư? Em có thể không về nhà lúc này được không?”
“Có chuyện gì ạ?”
“Anh rất muốn dẫn em đến một nơi. Em có thể đi cùng anh không?”
“Hả? Đi đâu cơ?”
Không kịp để tôi kịp thắc mắc thêm câu nào, ngay lập tức Skyler kéo tôi ra khỏi trung tâm thương mại, đến chỗ chiếc xe moto phân khối lớn có màu xanh dương đậm. Anh ta chụp cái mũ bảo hiểm to đùng, nặng trịch ngay lên đầu tôi.
Xong xuôi, Skyler rồ ga ầm ĩ cả một khoảng trời rồi phóng vụt đi với một tốc độ khùng khi*p.
Ôi Chúa ơi!
“AAA ANH LÀM CÁI GÌ VẬY?” Tôi hét lên.
“BÁM CHẶT VÀO, HẠ KEM!”
Rồi Skyler tiếp tục rồ ga phóng vù vù, mặc kệ có một con nhỏ ngồi đằng sau đang la hét như điên.
Ối giời ơi, khi*p quá.
“DỪNG LẠI, SKYLER!”
“KHÔNG!”
“DỪNG LẠI MAU, CHẾT MẤT!”
“THÚ VỊ MÀ!”
Đã vậy, anh ta còn cười rất vui vẻ nữa chứ. Ôi thật là tức quá mà!
Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ ngồi sau xe phân khối lớn và phóng đi với tốc độ cao như thế này cả.
“SKYLER! ANH LÀ ĐỒ HƯ HỎNG!” Tôi tiếp tục gào lên, vừa ôm chặt lấy anh ta.
Cảm giác như kiểu mình sắp bị rơi tuột lại, hoặc sắp bị ngã oạch xuống nền đường vậy.
Nhưng Skyler đáng ghét kia vẫn không chịu dừng lại.
“SẮP ĐẾN NƠI RỒI!”
“AAA TÔI CŨNG SẮP CHẾT ĐẾN NƠI RỒI!”
Mặc dù tôi không ham thích mấy môn thể thao mạo hiểm cho lắm, nhưng cô bạn gái thân nhất của tôi lại là fan cuồng của thể thao. My có ước mơ trở thành nữ bình luận viên nổi tiếng trên kênh Star Sport. Hẳn My sẽ thích thú lắm khi ngồi sau xe của Skyler, cùng anh ta phóng như bay trên đường giống Britney Spear trong MV Toxic. Nhưng tôi thì phát ốm lên được.
Kittt.
Cách Skyler phanh cũng rất đau tim. Anh ta nghiêng xe một góc 45 độ và còn lượn hẳn một đường cong điệu nghệ trước khi đáp xuống. Khói bụi quanh đó bay tứ tung, mù mịt.
Một tay đua siêu hạng!
“Gọi anh là Valentino Rossi.” Skyler hãnh diện tháo chiếc mũ bảo hiểm ra và vuốt lại mái tóc lãng tử của mình.
“Valentino? Nhà thiết kế thời trang cao cấp nước Ý?”
Skyler xém chút nữa té xỉu.
“Mất cả hứng. Thôi bỏ đi. Hạ Kem, em có thấy choáng không?”
“Tất nhiên rồi! Đâu phải ai cũng thần kinh thép được như anh.” Tôi mếu máo chỉ muốn đá cho anh ta vài cái.
“Đi nhiều sẽ thấy quen. Rồi em sẽ thích.”
“…”
Ừm, mà đây là đâu nhỉ? Đừng bảo là…quán bar nha?
Ừ đúng rồi, tấm biển “Tokyo Bar” to đùng đây nè.
Thật hết nói cái tên Skyler hư hỏng này! Lại còn dẫn mình đến bar nữa!
“Anh đùa đấy à? Em còn chưa đủ 18!”
“Thì sao?” Skyler khoanh tay thản nhiên.
“Tóm lại em không thể vào đây được, anh thông cảm.” Nói đoạn tôi ngán ngẩm quay ngoắt người lại định bỏ đi.
Gì chứ, mấy cái nơi 18+ này toàn rượu bia, nhảy nhót sập sình, các cô gái ăn mặc thì hở đến nỗi chẳng còn gì mà hở nữa.
“Dừng lại đã.” Skyler nhanh tay túm lấy cổ áo tôi kéo giật lại.
“Anh Skyler, em vẫn chưa đến tuổi trưởng thành.”
“Này, ai bảo em vào quán bar đâu mà cứ lảm nhảm thế?”
“Ha?”
“Ý anh là phòng trà ở bên cạnh kìa. Nghĩ gì mà lại bảo anh dẫn em vào bar? Trông anh giống một đứa biến thái lắm à?”
Ra vậy. Thỉ ra nơi mà Skyler muốn đưa tôi đến là phòng trà số 8, nơi thưởng thức âm nhạc chứ không phải như lúc trước tôi hiểu nhầm.
Skyler cũng tinh tế đấy chứ nhỉ!
“Thế nào, đẹp không?”
“Ừ đẹp lắm.” Tôi suýt soa.
Phòng trà này rất đặc biệt, được thiết kế theo phong cách punk rock , rồi heavy metal hầm hố, khác với sự thanh lịch nhã nhặn của các phòng trà bình thường.
Khắp các lối đi, ra vào đều trưng bày những chiếc guitar bass dữ dằn, guitar điện, trống, những hình đầu lâu gài nơ hồng, còn có cả hình trái tim bị mũi tên xuyên ngang nữa. Trông có hơi kinh dị, quái đản, nhưng thực sự thú vị.
“Rất hợp với phong cách của anh.” Tôi thầm thì với Skyler khiến anh ấy bật cười khanh khách.
“Nơi này giống như ngôi nhà thứ hai của anh.” Skyler khẽ mỉm cười. “Nào, giờ chúng ta hãy đi gặp những người bạn rock chick!”
Rồi Skyler dẫn tôi đến chỗ ban nhạc chính của phòng trà. Nhìn thấy họ, suýt nữa là tôi hét lên kinh hoàng nếu như không nhanh chóng bị Skyler bịt miệng lại.
Ok, mình không được phép kinh hãi. Không được phép.
Trông ai cũng rất có phong cách, có điều theo kiểu dị hợm.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Hạ Kem.”
“Ô, là Mũ Len Nhỏ đây mà? Chào nhóc! Rất vui được làm quen!”
Rồi mấy anh chàng lập dị kia thay nhau bắt tay tôi nhiệt tình, khiến tay tôi đau điếng.
“Giới thiệu với em, đây là Phong, giọng ca chính.” Skyler chỉ tay về phía từng người một, và tôi cũng gật đầu chào lia lịa.
Anh Phong trông rất ấn tượng với quả đầu giống hệt Songoku và chiếc áo khoác đính toàn đinh nhọn hoắt.
“Đây là Đức Teddy, tay trống.”
Ồ, anh Đức có mái tóc dài thật, lại còn xoăn tít cả lên nữa chứ. Mắt anh ấy kẻ đen như cú vọ, và môi thì thâm sì trông đến khi*p.
“Còn đây là J, guitar bass.”
Anh J có hai chiếc khuyên ở môi. Không hiểu khi bấm nó anh J có đau không nhỉ? Nghĩ mà rợn cả gai ốc.
“Cuối cùng là Mun, cô gái duy nhất trong nhóm, chơi guitar điện.”
Ui, trông chị ấy phong cách ghê! Hai mắt kẻ đen, tóc nhuộm hồng rực và cầm trên tay chiếc guitar hình chữ V.
“Rất vui được làm quen với mọi người!” Tôi rạng rỡ.
“Rất vui được biết em!” Mấy anh chị kia cũng vui vẻ đáp lại.
Đây là thánh đường của mình! Tôi tự nhủ. Một nơi tuyệt vời dành cho các tín đồ âm nhạc.
Tất cả bọn họ đều là thành viên của ban nhạc rock “Mèo Đen” mà Skyler quen từ hồi học cấp 3.
Chúng tôi vừa uống nước vừa trò chuyện rôm rả về các thể loại nhạc, các ca sĩ thần tượng mình yêu thích. Đầu tiên Mèo Đen chơi một bản rock sôi động, sau đó các anh chị ấy kéo tôi lên bắt phải hát một bài. Tất nhiên phía dưới có rất nhiều khán giả rồi, toàn là các vị khách tuổi teen.
“Lên đi Kem.” Skyler nhíu mày.
“Hát đi nhóc!”
“Ok ok em sẽ hát! Thể loại gì bây giờ ạ?”
“Rock đi.” Skyler cười thích thú.
Chuyện này thú vị lắm lắm nha! Chưa bao giờ, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng chưa từng nghĩ rằng mình có thể đứng trên sân khấu nhạc rock, phía sau mình là ban nhạc với tay trống, guitar điện hoành tráng.
Thử một lần làm Avril Lavigne nào.
Hãy rock, hãy gào thét, bùng cháy như những ngọn lửa!
“Cherry bomb”
Oh yeah!
Everybody put your hands up
Can\'t stay at home, can\'t stay at school
Old folks say, ya poor little fool
Down the street, I\'m the girl next door
I\'m the fox you\'ve been waiting for
Hello daddy, hello mom
I\'m your c-c-cherry bomb
Hello world, I\'m your wild girl
I\'m your c-c-cherry bomb
Stone age love and strange sounds too
Come on baby, let me get to you
Bad nights cause\'n teenage blues
Get down ladies you\'ve got nothing to lose
Hello daddy, hello mom
I\'m your c-c-cherry bomb
Hello world, I\'m your wild girl
I\'m your c-c-cherry bomb

“Vui thật đấy!” Ra khỏi phòng trà mà tôi vẫn còn cảm giác lâng lâng thích thú. “Cảm ơn anh Skyler, em rất thích nơi này.”
“Không ngờ em cũng có khả năng hát rock.”
“Một chút thôi ạ.” Tôi cười hì hì.
“Hạ Kem này?” Skyler đột nhiên quay sang nhìn tôi chăm chú, và đôi mắt màu khói của anh ta lúc này trông cuốn hút hơn bao giờ hết.
“Gì ạ?”
“Do you like me?”
Phụt.
Cái quái gì thế này? Tự nhiên nói một câu Tiếng Anh, hỏi mình có thích anh ta không trong khi mới quen nhau được vài ngày. Chắc vừa nãy mình gào rú ghê quá khiến thần kinh anh ấy bị ảnh hưởng mất rồi. Tội nghiệp Skyler.
“Trả lời đi!” Skyler thúc giục. “Do you like me?”
“…”
Có 2 khả năng xảy ra:
1-Thích ở đây nghĩa là yêu mến ở mức độ bạn bè. Vì thế mình sẽ trả lời là “Yes”.
Nhưng nếu trả lời vậy sẽ dễ bị hiểu lầm là thích anh ta thật. Mà mình đâu có hâm đi thích Skyler chứ? Trái tim mình thuộc về Kiwi mất rồi.
2-Trả lời “Nope”.
Tuyệt, chắc chắn anh ta sẽ tức giận và buông một câu xanh rờn: “Không thích anh thì tự mà đi bộ về nhà nghen! Bye bye!” rồi leo lên xe phóng vụt đi không chút tiếc thương.
Mặc kệ bị bỏ rơi hay không, tôi đã hồn nhiên trả lời:
“Nope.”
Cứ xem cái thái độ cợt nhả của Skyler đi, cả hành động lẫn phát ngôn đều rất dễ khiến người khác đau tim.
“Ok, so let me try.” Thay vì bực bội phóng đi, Skyler vẫn đứng yên đó, cười thú vị.
“Try what?”
“Try to make you like me.”
Và tệ hại hơn, anh ta còn nháy mắt, lấy tay vuốt nhẹ cằm tôi.
Cứ cho anh ta có một nửa là người Mĩ đi, tính cách khá ngông cuồng, phóng khoáng. Nhưng như thế này thật không thể nào chịu nổi.
Tôi gạt tay Skyler ra, khẽ nhếch môi.
“Vừa nãy em đã nghĩ anh rất đáng mến, nhưng có vẻ anh hơi quá rồi thì phải. Chào!”
Rồi bực bội bỏ đi. Nhanh chóng lẫn vào đám đông.
Thất vọng tràn trề…Làm sao mà anh ta có thể cư xử như thế chứ? Cái gì mà nhà sản xuất âm nhạc tương lai? Mình ghét anh ta…
Tôi cắm đầu cắm cổ bước đi trên phố, để rồi va phải người ta, ngã lăn kềnh xuống đất.
Việc tôi ngã sẽ không to tát lắm nếu như…cái kính cận thị khốn khổ không rơi tạch một cái xuống. Xui xẻo thay, một ai đó duyên dáng đi qua đã giẫm phải nó rồi hồn nhiên đi tiếp.
“Ui, vỡ rồi!” Tôi khóc mà không thành tiếng.
Cái kính bấy lâu nay theo tôi đồng hành đã bị vùi giập đến méo mó, xước lên xước xuống. Mắt kính bên phải còn long sòng sọc, rơi mất đâu không biết, có muốn đeo cũng không xong.
Giờ đây trước mắt tôi, cảnh vật và mọi thứ xung quanh vẫn vậy, không hề thay đổi, có điều…mờ tịt.
Ôi, mờ thật đấy. Thế này làm sao về nhà đây? Lẽ nào quay lại chỗ Skyler? Mà mình cũng quên béng chỗ anh ta khi nãy ở đâu rồi.
Cầm chiếc gọng kính trên tay, tôi ôm trán thở dài.
Kem ơi là Kem, còn có thể hậu đậu hơn nữa không?
Loạng choạng đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Ở đây đông quá, các gian hàng tạp hóa bày khắp mọi nơi, nhưng mà mình chẳng thấy rõ gì cả, cứ phải nheo mắt lại.
Ô, hình như kia là xe bus thì phải, tôi vẫn nhận ra được hai màu vàng và đỏ đặc trưng.
Ô, còn kia là điểm rút thẻ ATM công cộng.
Ô, cây gì mà to thế này nhỉ?
Sao nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm thế này? Khu này là khu nào chứ?
Không ổn, hình như…mình…bị lạc rồi!
Sao lại lạc đường vào lúc này cơ chứ? Đúng lúc không xe cộ, không kính cận thị?
Tôi đơ người ra, xoay người một vòng rồi đột nhiên đứng khựng lại.
Từ phía sau, một bàn tay bất chợt chìa ra, nắm lấy tay tôi.
Bất giác, tôi giật mình quay lại. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra, đó là Skyler.
Một thoáng im lặng, anh ta không nói câu nào mà nhẹ nhàng chụp ngay chiếc mũ bảo hiểm to uỳnh lên đầu tôi.
“Muốn ૮ɦếƭ à?”
“…”
“Thế sao còn bỏ đi? Khi nãy anh chỉ có ý đùa cho vui thôi.”
“Em không thích đùa như thế.”
Cộp cộp.
Skyler gõ nhẹ lên trán tôi.
“Này Kem, anh là đồng nghiệp của em đấy, đừng có mà khó tính như thế chứ?”
“Gì cơ?”
“Đừng thắc mắc thêm nhiều, ngày mai sẽ biết.”
“…”
“Còn một nơi nữa anh muốn dẫn em đến, đảm bảo em sẽ thích mê.”
“Không đi được!” Tôi vội vã xua tay.
“Sao không?”
Nhìn thấy bộ dạng tôi lúc này, Skyler ngay lập tức hiểu chuyện, phá lên cười.
“Không sao!”
Rồi anh ta kéo tôi lên xe, lướt vi vu trên đường.
Nghĩ đến cái gọng kính mà tôi thấy rõ buồn phiền, về nhà biết ăn nói với bố mẹ như thế nào đây. Nhưng thật may mắn là tôi có những hai chiếc để dự trù, mỗi tội nó được mua từ cách đây khá lâu rồi, số của nó không còn phù hợp với mắt tôi nữa. Chắc chắn đeo vào sẽ không rõ bằng cái này được, nhưng tôi sẽ sớm đi thay cái khác vào ngày mai.
3 lý do khiến tôi bị cận thị:
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc