♥Tình huống 1: Siro rất bối rối, ngạc nhiên, và dần dần trở nên xấu hổ. Mặt cậu ấy sẽ đỏ lựng hết cả lên. Siro sẽ bực bội nạt cho Gigi một trận và tuyên bố với tất cả mọi người rằng cậu ấy không để ý gì đến My, đề nghị dẹp hết. Mọi chuyện chấm dứt bằng việc cậu ấy hít le My, và cả tôi nữa. Không chỉ vậy, ngay tối hôm ấy trên diễn đàn online của trường sẽ có một Hot Thread nhan đề: “Màn tỏ tình qua thư thất bại toàn tập của nữ sinh lớp 11E”.
♥Tình huống2: Siro vô cùng cảm động trước tình cảm chân thành mà My dành cho cậu ấy. Ngay lập tức, Siro tiến đến chỗ My, nắm chặt tay cô ấy, ánh mắt rực cháy hạnh phúc, nhanh chóng lôi My ra khỏi đám đông hỗn loạn, hai người cầm tay nhau cao chạy xa bay đến một nơi bình yên và lãng mạn như đồng cỏ hay bờ biển lúc hoàng hôn buông xuống.
Nghĩ đến đây, tôi tự lấy tay đập bôm bốp vào đầu. Hậu quả xem nhiều phim Hàn Quốc quá mà.
Bỏ đi, mấy tình huống đó thật củ chuối và không hợp lý chút nào.
Tôi quay xuống, khẩn thiết nhìn Siro bằng vẻ mặt cầu cứu. Hy vọng mọi chuyện sẽ không rối tinh cả lên.
Ôi! Nhìn hai nhân vật chính của chúng ta kìa. Cứ bình tĩnh như chưa có gì xảy ra hết vậy. Cả My và Siro!
Rất điềm tĩnh và nhẹ nhàng, Siro đứng dậy, ra khỏi chỗ tiến đến phía Gigi.
“Cái này là viết cho mình đúng không Gigi? Vậy nó thuộc quyền sở hữu của mình. Lẽ ra cậu không nên đọc nó công khai như vậy. Mình sẽ thấy phiền đấy.”
Nói rồi Siro giật lấy bức thư trên tay Gigi với thái độ rất bình tĩnh. Mặc cho Gigi đứng đó tồng ngồng như một con ngốc. Cậu ấy hơn người khác là ở điểm này. Thêm một lý do để My “xù” kết Siro nổ đĩa.
“Còn nữa, các cậu cũng không cần phải tỏ ra ngạc nhiên như vậy đâu. Chuyện này, mình đã biết từ hôm qua rồi.” Siro mỉm cười rất đáng yêu, và mắt hướng về chỗ My.
“Gì…gì đây?” Tôi lắp bắp.
Miệng tôi lúc này há to hết cỡ, tôi dám cá là có thể nhét vừa một quả táo.
Hai…hai con người này!!! ???
Một mớ hỗn độn xoay quay đầu tôi, tôi chỉ muốn thốt lên: “Ối giời ạ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra như thế này?”
Gigi cũng không khỏi bất ngờ, như kiểu vừa bị dội gáo nước lạnh. Đi chế nhạo người khác ai ngờ bị người ta chế nhạo lại. Cả mấy cô nàng tóc vàng hoe lẫn hội con trai đều lẩm bẩm: “Vậy ra hai người?”
“Không sai.” Siro mỉm cười, và My cũng vậy.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cả hai người này đều bình tĩnh được như vậy. Á á á!
Tôi nhảy dựng lên, sung sướng ôm chầm lấy My một lần nữa, không ngừng chúc mừng cậu ấy.
Rồi My nói với Gigi:
“Dù sao cũng cảm ơn cậu vì đã thay mình đọc bức thư ấy. Đằng nào Siro vẫn chưa đọc nó. Nhưng mình vẫn có một thắc mắc, rõ ràng mình đã vứt nó vào thùng rác, vậy sao cậu vẫn có được nó?”
“Ewww.” Bọn con trai ồ lên.
Aha, tiểu thư Gigi danh giá mà phải thò tay vào thùng rác ư? Chuyện này hot à nha. Kiểu này Gigi sẽ xấu hổ đến nước phải độn thổ mất!
Bị bọn tôi cười, Gigi bực bội vô cùng, hét toáng lên: “Im hết đi! Grr!” rồi vùng vằng đi về chỗ, hai tai xì cả ra khói. Đi qua bàn thứ hai, Gigi vấp phải chân của Hải Đăng, suýt vấp ngã. Bực quá, cô nàng hét ầm cả lên.
Đáng đời Gigi, ai bảo dám đem chuyện cá nhân của người ta ra làm trò cười. Tôi nhìn My, rồi nhìn Siro vui vẻ đập vào vai hai cậu ấy.
“Hai người được đấy! Từ khi nào thế? Sao không nói cho mình biết!”
My và Siro không nói gì, chỉ âu yếm nhìn nhau rồi cả ba bọn tôi cười phá lên.
Ngay lúc ấy, giáo viên môn Văn lên lớp làm cả lũ nháo nhác chạy toán loạn về chỗ.
Tôi về chỗ, nháy mắt với My “xù” và bỏ sách vở ra học bài, trong lòng hân hoan vui sướng.
Mới sáng sớm mà đã nhiều chuyện vui quá đi!
Chiều hôm ấy, My và Siro đến nhà tôi chơi, đem theo một hộp chocolate nhân hạt điều mà tôi rất thích ăn.
“Ngày gì mà tặng mình chocolate vậy?” Tôi vừa ngạc nhiên vừa thích thú.
My và Siro nhìn nhau, rồi nhìn tôi.
Thì ra mọi chuyện là như thế này.
Vào buổi chiều đẹp trời ngày hôm qua, không hẹn mà gặp, cả hai người-My và Siro đều định đến nhà thăm Kem (còn vụ này nữa hả?). Nhưng họ bất chợt gặp nhau ở công viên gần nhà tôi. Ở đó có cây cầu trượt mà My-dù đã lớn tồng ngồng như thế này rồi vẫn thích chơi. Giữa khung cảnh lãng mạn, nên thơ, hai người đã ngồi xuống trò chuyện cùng nhau. Đoạn tiếp theo kể ra dài dòng lắm, nên tôi có thể tóm tắt như sau: Hóa ra Siro cũng thích My từ lâu rồi, nhưng cũng như My, ngại không nói ra. Nhận ra tình cảm của nhau rồi, vui và hạnh phúc quá nên quên béng mất việc đến thăm tôi (được đó!).
Nói đến đây, cả hai đứa đỏ hết cả mặt, còn tôi thì tha hồ cười và trêu trọc.
“Cậu đừng có mà suy nghĩ linh tinh chứ Kem!” Siro đứng dậy, ngồi vào bàn học của tôi, bật máy tính lên, nói là muốn lướt web. Tôi biết thừa cậu ấy đang ngượng ngùng, nên rủ My xuống bếp đem hoa quả và đồ ăn lên.
My đã trở về là My của ngày trước. Cậu ấy trông giản dị nhưng rất khỏe mạnh và tươi tắn.
Hai đứa bọn tôi trò chuyện vui vẻ trong bếp. Tôi hỏi My rằng cậu ấy cảm thấy thế nào khi tham gia vào hội của Gigi. My nói mọi chuyện thật tệ hại. Bọn họ đã cùng nhau đi shopping, làm tóc và đến nhà của Gigi.
“Cậu không thể tưởng tượng ra phòng riêng của Gigi như thế nào đâu!” My thốt lên.
“Như thế nào? Chắc cũng cỡ phòng của Miley Stewart trong seri Hannah Montana trên kênh Disney nhỉ?”
“Còn hơn cả như thế. Nó rộng lắm, và hầu hết mọi thứ đều có màu hồng rực.”
“Khi*p!”
“Mình còn chẳng thể đếm nổi trong ý có bao nhiêu con thú bông nữa. To nhỏ đủ loại nằm la liệt trên giường và ghế sofa. Còn cả mấy cái tủ quần áo, kệ để giày nữa cơ. Ghê thật. Không hiểu Gigi mua nhiều đồ như thế làm gì nhỉ?”
Ôi trời, cậu không biết Gigi tự phong cho mình là Nữ hoàng thời trang à? Làm sao mà giống những người bình thường tụi mình được.”
“Ừ. Nhưng mình thấy mấy đứa chơi với Gigi như kiểu lợi dụng cậu ấy vậy.”
“Sao cậu lại nói thế?”
“Mình chỉ nghĩ thế thôi. Tại vì nhà Gigi rất giàu mà. Bố Gigi là chủ hãng thời trang lớn nữa nên mấy đứa chơi thân với Gigi rất thích đến cửa hàng nhà cậu ấy mua đồ với giá mềm. Có khi còn được tặng miễn phí cơ. Hôm ở nhà Gigi, mình còn tận mắt chứng kiến Mai Mai ra sức năn nỉ, xin xỏ Gigi cho cô ta cái kẹp tóc bằng đá lấp lánh. Gigi nói không cho được, Mai Mai bèn tỏ ra hậm hực, bực bội với cậu ấy trong khi vừa mới được tặng miễn phí mấy món đồ trong cửa hiệu.”
Tôi thở dài. Bạn bè gì mà như vậy chứ? Mà nếu đúng thế thật, thì Gigi thật đáng thương…
Trong lúc bọn tôi đang gọt hoa quả và tán gẫu thì từ trên tầng, Siro lao huỳnh huỵch xuống.
“Có chuyện gì vậy?” Cả tôi và My đồng thanh hỏi.
Siro thở dốc, mãi mới nói ra hơi, trông cậu ấy như kiểu vừa trải qua chuyện gì shock lắm.
“Kem, cậu lên đây mau lên!”
Tôi vội chạy ngay lên phòng cùng Siro, còn My thì theo sau, khệ nệ bê đĩa hoa quả và bánh ngọt.
“Sao hả Siro?”
“Rồi cậu khắc biết.”
Vào phòng, Siro kéo tôi đến trước màn hình vi tính. Tôi vẫn đang mơ màng chẳng hiểu gì.
“Cậu phải thật bình tĩnh đấy.” Siro kéo ghế và ra hiệu tôi ngồi xuống.
“Hả?”
Siro không nói thêm gì, chỉ click chuột một cái.
Trước mặt tôi là trang web Youtube, nơi chia sẻ clip rất nổi tiếng, và…Siro đang ấn nút replay một cái clip.
Ngạc nhiên ở chỗ, tôi thấy mình trong đó.
Khung cảnh giữa hồ nước rất đẹp. Trên chiếc thuyền gỗ, có một cô bạn đội mũ len mỏng màu xanh, tóc thẳng và dài, cô bạn ấy đeo chiếc gọng kính đen tròn, đang ôm cây đàn guitar.
Tôi thấy cô ấy mỉm cười rất tươi, lộ cả niềng răng. Giọng nói của cô bạn ấy thật quen thuộc.
Bởi vì, cô ấy-cô bạn trong clip mà Siro cho tôi xem-chính là tôi-Kem.
“Đây là bài hát Mũ Len Nhỏ.”
Cô bạn trong clip bắt đầu chơi đàn, âm thanh phát ra từ cây đàn guitar thật mềm mượt và ngọt ngào. Chuyện này thật kì quặc, tôi đang xem chính mình. Tôi nghe thấy tiếng đàn, nghe thấy giọng hát của tôi.
Lúc này tôi có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhất giọng hát của mình. Bởi bạn biết đấy, từ trước đến nay tôi chỉ hát mà không bao giờ nghe lại mình đã hát những gì.
Ca khúc thật tươi vui và nhẹ nhàng, đem đến cảm giác thoải mái. Từng giai điệu, từng lời hát, và cả tiếng guitar hòa quyện vào nhau trong khung cảnh hồ nước êm đềm, phía xa là những rặng cây đã trơ hết lá. Giọng hát của tôi nữa, nó mát lạnh và dịu ngọt như ly kem mùa hè-theo cách bà đã từng nói.
Là mình đây sao? Tôi thầm nghĩ và không khỏi bàng hoàng. Chất lượng hình ảnh và âm thanh tốt quá.
“Cái này là cậu quay cho mình mấy hôm trước đây mà? Máy quay của cậu xin thật đấy! Mình rất thích!” Tôi hào hứng.
“Giờ thì cậu nhìn vào số lượt view đi Kem. Một bất ngờ lớn đấy.” Siro vẫn đứng bên cạnh tôi, giọng cậu ấy đã bình thường trở lại.
My cũng đã lên từ lúc nào, cậu ấy đặt đĩa hoa quả lên bàn rồi cũng chăm chú theo dõi.
Tôi liếc nhìn về phía dưới clip, và những gì nhìn thấy đã làm tôi hét toáng lên, suýt nữa thì lật cả ghế.
“Ôi chúa ơi!!!” Cả tôi và My hét ầm lên.
Một con số khủng khi*p! Hơn 100 nghìn lượt view! Dành cho clip của tôi!
Youtube là một trang web rất danh tiếng, nhưng có khi nào xảy ra sự nhầm lẫn gì không?
Ý tôi là, nhầm lẫn trong việc thống kê lượt view?
“Chưa hết đâu. Nhìn tiếp xuống dưới đi Kem.”
Và lần này, tôi ngã lật ghế thật.
Hơn 1000, chính xác là 1042 lượt bình luận. Một hàng dài những chi chít là chữ. Tiếng Việt có, và tiếng Anh cũng có.
“Cậu đã hiểu vì sao mình shock rồi chứ Kem?”
“Hơ…” Tôi vẫn đơ người, thật sự vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Mình đã up nó lên cách đây vài ngày. Cậu thấy không? 100 nghìn lượt view cho 3 ngày. Thật không thể tin nổi!”
Tôi cứng họng không thốt lên được câu nào. Đúng như Siro nói, thật không thể tin nổi.
Tôi lướt chuột và đọc các bình luận dành cho clip của tôi.
“Hay quá!”
“So good! <3”
“Hát hay lắm, tươi tắn và rất tự nhiên. Tớ rất thích cây đàn guitar của bạn! Bạn học chơi guitar lâu chưa?”
“Giọng hát dễ thương ghê! :D”
“Oh your voice is so wonderful! I love this song so much! Go girl!”
“Woa…hay thật! Mình hâm mộ bạn quá Kem ah! Clip cũng rất đẹp mắt nữa! Cố lên nhé, mình ủng hộ bạn hết mình!”
“Ngày hôm nay được nghe bạn hát là niềm vui của tớ! Bài hát của bạn làm tớ cảm thấy rất dễ chịu và hạnh phúc!”
“Giọng hay nhỉ?”
“Up thêm nhiều nhiều clip nữa đi bạn! :x”
Và còn rất nhiều bình luận nữa làm tôi đọc hoa cả mắt, hầu hết các bạn ấy đều tỏ ra rất yêu thích clip của tôi. Nhưng cũng có vài bình luận thế này.
“Bình thường. Chả có gì đặc sắc.”
Hay như:
“Chán!”
“Trông em này như Huyền Diệu.”
“Giống Ugly Betty hơn. Có điều bé tí và gầy còm.”
“Cũng tạm được. Cần phải rèn luyện thêm về thanh nhạc. Còn guitar thì em chơi vẫn còn nghiệp dư lắm.”
“Bạn nói gì thế? Em ấy đâu phải ca sĩ chuyên nghiệp? Hát thế là tốt rồi. Giọng hát rất đặc biệt không giống bất kì ai. Cố lên nhé!”
“Bạn quay bằng máy gì thế? Cho mình biết được không?”
Khen có. Chê có. Nhưng trên hết, số lượng view, bình luận đang tăng dần đều với con số chóng mặt!
“Cậu sắp làm nên một cơn sốt đấy, Kem ạ.” Siro lên tiếng.
“Và nổi tiếng nữa!” My chen ngang, vừa nói vừa đưa táo mời tôi và Siro. “Cậu thực sự làm bọn mình ngạc nhiên đấy! Bài hát Mũ Len Nhỏ của cậu tuyệt lắm!”
“Thật không hả hai cậu?” Tôi đờ đẫn nói như người mất hồn, mắt vẫn gián chặt vào màn hình. Tôi không bao giờ dám tưởng tượng là có nhiều người nghe tôi hát và yêu thích tôi đến vậy. Xem kìa, cứ nhìn vào những con số đi!
Tôi cũng không bao giờ nghĩ đến việc giọng hát của tôi đến được với nhiều người. Chỉ biết rằng có ông bà, My và Siro thích nghe các bài hát của tôi, vậy thôi.
Tôi vẫn còn nhớ những ngày đầu tiên học guitar hồi 14 tuổi. Khó khăn nhất là cách chuyển hợp âm, ví dụ như từ Rê thứ về Sol trưởng. Hay như việc phải bấm hợp âm nhiều khiến mấy đầu ngón tay tôi chai hết. Có khi còn chảy máu nữa. Lần ấy, tôi bị cấm học guitar trong một tuần lễ, thế nhưng nhờ có ông can thiệp, tôi đã tiếp tục được theo đuổi sở thích và đam mê của mình.
“Clip của cậu cũng đang phát sốt trên các diễn đàn này.” Siro đã ngồi xuống bên cạnh tôi từ lúc nào, tay cứ tách tách gõ và click chuột liên tục.
Cảm giác của tôi lúc này thật khó mà nói nên lời. Hạnh phúc và vui mừng vô cùng! Điều gì sẽ chờ đón tôi ở phía trước đây?
“Nhìn này! Tớ vừa nhận được một email hỏi về cậu.” Bỗng dưng Siro la lên.
“Sao thế?” Cả tôi và My xúm lại.
“Ôi trời! Được rồi, bình tĩnh nào! Cậu có biết đây là email của ai không?”
“Của ai cơ?” Bọn tôi vồn vã.
“Của…tạp chí Teeny.”
Tạp chí Teeny? Tạp chí hàng đầu dành cho các bạn tuổi teen??!!