Siro làm sao mà hiểu nổi cơ chứ. Cậu ấy dành thời gian chơi với máy móc, phần mềm nhiều hơn là chơi với bọn tôi, cho nên thực sự mà nói, độ nhạy cảm của cậu ấy khá tệ.
Một ý nghĩ lóe sáng trong đầu tôi.
“Siro, cậu thấy My là người như thế nào?” Tôi chăm chú theo dõi.
“My á. Thế nào là thế nào?”
“Thì về tính cách, vẻ đẹp tâm hồn, gì gì đấy.”
“Sao cậu hỏi linh tinh thế. Mình thấy cậu ấy bình thường.”
“Bình thường là thế nào! Nói rõ ra coi!” Tôi hơi gắt lên làm Siro giật mình.
Tự nhiên cậu ấy sờ lên trán tôi, miệng lẩm bẩm:
“Cậu có ổn không đấy?”
Tôi vội gạt tay Siro ra, tiếp tục tra khảo tiếp. Tôi cần phải biết tình cảm cậu ấy dành cho My có giống như My dành cho cậu ấy không?
“Thực ra, My là một cô gái tốt…” Siro mơ màng, và tôi cũng vậy, thấy nhen nhóm hy vọng.
“Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm…và…” Cậu ấy tiếp.
“Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào. Học tập tốt, lao động tốt?”
“À, giữ gìn vệ sinh thật tốt nữa!” Siro reo lên.
Đến mức này thì không thể chịu đựng được cái ông cụ non nảy rồi.
Tôi bực mình chèo thuyền vào bờ, chấm dứt cuộc tra khảo bất đắc dĩ mà chắc chắn sẽ chẳng ra đâu vào đâu.
...
Buổi tối.
Trong khi tôi đang loay hoay một mình trong phòng với một đống tạp chí, bỏng ngô rơi vung vãi, đột nhiên tôi thấy cần quyển sổ tay.
Tôi cần phải ghi chú vài thứ linh tinh vào đó. Nó là một quyển sổ màu vàng cỡ nhỏ thôi, tôi có dán mấy bức hình G-Dragon vào đó, và trời ạ nó rất rất quan trọng với tôi! Nó không hẳn là nhật kí, nhưng nó cũng gần gần là như vậy, bởi tôi ghi vào đó tất cả những thứ hỗn tạp và thậm chí cả những thứ ngớ ngẩn nhất.
Tất tần tật những cái gì tôi ghét, những rắc rối hàng ngày, và cả chuyện tình cảm của tôi nữa đều được trút hết vào trong quyển sổ ấy.
Vấn đề là: TÔI KHÔNG TÌM THẤY NÓ!
Trời ơi! Tôi đang phát điên đây! Có ai đó nói với tôi nó đang ở đâu không?
Ok, bình tĩnh nào Kem. Phải bình tĩnh nhớ lại xem mình đã nhét nó vào đâu.
Nào Kem, động não đi! Mình đã để nó ở đâu vậy? Ở đâu?
“Thôi ૮ɦếƭ!”
Tôi thốt lên khi bất chợt nhớ ra một điều: tôi đã đem nó theo khi đến Romance!
Tôi tự lấy quyển tạp chí ra và phang bôm bốp vào đầu mình. Ngu hết thuốc chữa luôn, một quyển sổ quan trọng như thế mà lại đem nó ra ngoài, thôi xong rồi.
Một ai đó có lẽ đã thó được nó và chắc giờ này đang hả hê lắm khi lật giở từng trang viết ngớ ngẩn của mình, khám phá ra biết bao nhiêu điều cực-kỳ-quan-trọng về Kem.
Hy vọng nếu có ai vớ được nó thì hãy làm ơn làm phúc trả lại nó cho mình. Tôi xin thề là sẽ cảm ơn và hậu tạ hết mức có thể!
Nhưng ai đã lấy quyển sổ đó? Tôi hết sức băn khoăn và ngạc nhiên. Ngày hôm nay tôi chỉ đến có mỗi tiệm Romance, nhà Kiwi và trại bò sữa. Chắc chắn không thể mất ở trang trại bò sữa được, bởi tôi không hề mang nó đi theo buổi chiều. Tôi cũng chẳng đời nào tin ông chủ quán và chị phục vụ chân dài ở đó lại đi thó đồ của tôi, vả lại khi tôi rời khỏi quán đến nhà Kiwi, cái túi xách vẫn còn đóng khóa nguyên vẹn mà.
Không lẽ nào...
O_O Kiwi?Anh ấy đã lấy quyển sổ tay đó của tôi sao?
Có thể không? Nếu đúng như thế thì tôi đến ૮ɦếƭ mất.
Ôi khônggg!!!
Thứ hai. Tôi đến trường với một tâm trạng chán nản, ỉu xìu.
Đi qua nhà My nhưng tôi chẳng dám ngoái đầu nhìn lại, có lẽ cô ấy đã đi học cùng hội Gigi rồi.
Renggg…
Chuông reo vào lớp. Tôi mệt mỏi và chán nản buông mình xuống, bị cúm rồi!
Cứ hắt xì mãi, mũi thì sụt sịt, mệt thật. Đã thế bọn con trai còn ầm ầm lên như mấy con choi choi vậy. Đau hết cả đầu.
Hắt xì.
Ồ sao My chưa đến vậy? À mà thôi mình quan tâm làm gì cơ chứ? Cô ấy hít le mình rồi mà.
“Ê coi chừng!”
“Ha?” Tôi há hốc mồm ra.
Bốp.
Quả giầy của một đứa nào đó lao vun ✓út và phi thẳng vào mặt tôi, giữa trán!
Tôi quay cuồng quay cuồng, phát giày đó làm trời đất xung quanh tôi chao đảo.
Là thằng Long Hôi Nách!
Kiếp trước con có làm gì nên tội với nó không mà sao kiếp này con toàn ăn phải dép của nó không vậy trời? Học trong cái lớp này cùng nó còn nguy hiểm hơn ᴆụng độ xã hội đen.
Tôi chẳng buồn nói một câu nào, vì bây giờ đâu còn hơi để nói, tôi gục mặt xuống bàn. Tôi nghe thấy tiếng thằng Long líu ríu xin lỗi tôi. Xin lỗi ư? Tao chán ngấy mấy lời xin lỗi của mày rồi, làm ơn biến đi cho tao nhờ.
Tự nhiên bọn con trai ồ lên rõ to, rồi cả tiếng giày cao gót lộp cộp của hội Gigi nữa, tụi nó đang trình diễn thời trang đây mà, chẳng có hứng mà xem.
“Kem! Kem!” Giọng Gigi
“Hả?”
Tôi ngẩng mặt lên với bộ dạng đờ đẫn.
Ai kia?
“My...My "xù"...” Tôi lắp bắp.
“My "xù"?” Gigi quay đi cười đểu tôi. “Nhìn lại bản thân mình đi, xem bây giờ thì ai là người xù nào?”
Tôi chẳng dám tin vào mắt mình nữa, nó cứ hoa hoa thế nào ý. Đứa con gái đứng trước mặt tôi có phải là My không?
Tóc duỗi thẳng, óng mượt.
Gương mặt make up nhẹ, má hồng, môi cam bóng và lông my được chuốt mascara cao ✓út.
Và cậu ấy còn đi giày cao gót nữa, một đôi cỡ 5 phân màu hồng.
Cậu ấy thay đổi nhanh quá. Mới chỉ một hôm chủ nhật mà Gigi có thể biến hoá My trở nên dễ thương như thế này sao?
Thật sự là rất dễ thương, gấp tôi nhiều nhiều lần.
Nhưng có cái gì đó xa lạ lắm, ánh mắt cô ấy nhìn tôi thật xa lạ, một ánh mắt khác hoàn toàn với My trước đây.
“Thế nào? Dễ thương không Kem?” Gigi vừa vuốt vuốt mấy lọn tóc vừa nói với vẻ rất tự đắc.
Hắt xì.
Lại hắt xì nữa rồi.
Tôi liếc sang bên trái nhìn Siro, nhưng cậu ấy đang hướng ánh mắt về phía My, cô ấy bây giờ xinh đẹp quá mà, không ngắm sao được.
Chán nản, tôi lại gục mặt xuống bàn, mặc kệ cho bọn họ muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.
Chỉ có thể nói lên hai từ: mệt và buồn.
Thực sự là rất buồn đó. Lạc lõng quá, tất cả bọn họ đều là những con thiên nga cao ráo, xinh đẹp, còn tôi thì...
Phải rồi, tôi là Kem NQ mà...thực sự rất NQ.
Nước mắt rơi từ khi nào không biết, ướt hết cả tập vở.
...
Giờ ra chơi, tôi không ở lại lớp để nghe hội Gigi bàn luận về chuyện thời trang và kiểu tóc mới của My thêm nữa. Tôi cố gắng tránh xa bọn họ, càng xa càng tốt.
Tôi quyết định đến lớp Kiwi, tìm anh ta và hỏi về chuyện cuốn sổ tay. Cầu trời hoặc là anh ta không giữ nó, hoặc là anh ta chưa đọc nó!
Hành lang xung quanh lớp học của Kiwi thật là nhốn nháo, sực nức mùi nước hoa và phấn trang điểm. Chuyện đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, hầu hết các hot boy hot girl của Isaac Newton đều tập trung vào khối 12 mà.
Tôi rón rén lại gần cửa lớp 12G. Thực ra tôi thấy hơi sờ sợ phải ᴆụng độ dân đàn anh đàn chị ở đây. Một tốp các nam sinh cao lớn với đủ mọi kiểu tóc đang đứng ngay trước cửa. Sành điệu, hào nhoáng và thời thượng-đó là tất cả những gì tôi có thể nhận xét về bọn họ. Mấy tên đó đang buông lời trêu ghẹo các cô nàng xinh đẹp với váy ngắn ѕєχy. Tôi chưa bao giờ có ý định cải biên lại bộ đồng phục mình đang mặc giống như thế cả.
Rồi cả đám người kia đột nhiên cười phá lên hết sức thô thiển. Chuyện này làm tôi sợ và thực sự không dám lại gần. Có lẽ tôi phải bỏ cuộc thôi. Không hiểu từ lúc nào, bàn chân tôi bắt đầu đổi hướng và từ từ quay lại.
“Hey!”
Úi, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai tôi. Như một phản xạ tự nhiên, tôi giật mình quay ra sau. Chưa kịp để tôi hoàn hồn tên đó đã tiếp:
“Tìm ai vậy? Có cần anh giúp không?”
Kèm theo đó là tiếng cười man rợ của cả lũ con trai. Ôi không, tôi muốn bỏ chạy.
Nhanh chóng cả đám con trai lạ hoắc bao vây xung quanh tôi. Một tên nào đó ghé vào tai tôi và thì thầm những lời lẽ khiến tôi rợn cả gai ốc. Khủng khi*p hơn nữa, một bàn tay cứng rắn của ai đó đẩy tôi lùi sâu và ép tôi vào tường. Trời ơi làm sao đây? Nơi này là trường học mà? Bọn họ muốn gì vậy?
“Tìm anh nào vậy nhóc? Tìm anh hả?” Một giọng nói bỡn cợt vang lên.
Tôi hít một hơi thật sâu và từ từ lên tiếng:
“Tôi...tìm anh Kiwi.”
“Ha! Tìm anh Kiwi? Này nhóc, mày là cái quái gì của Kiwi vậy? Bồ nó à? Hay một con bé vô danh tiểu tốt muốn tới tặng quà hay gửi thư cho nó? Haha có đúng vậy không?”
“Đúng rồi, chắc lại đến tìm cách tán tỉnh Kiwi chứ gì? Loại con gái như thế chẳng hiếm.”
“Không...không phải!”
Tôi định chống cự, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại yếu đuối ngừng lại.
Hắt xì....hơ hơ...hắt xì.
Ngoài hành lang giò lùa tới lạnh buốt làm tôi lại bắt đầu thấy đau đầu và lại sụt sịt.
Đám đông xung quanh tôi vẫn tiếp tục trêu chọc và chế giễu tôi. Họ làm tôi nghẹt thở.
Tôi chẳng còn nói được câu nào nữa, mệt mỏi vòng hai tay lên ôm đầu. Cú phi giày lúc trước của thằng Long đến bây giờ vẫn còn làm tôi choáng váng. Mắt tôi hoa hết cả lên và chẳng nhìn rõ cái gì cả.
Và rồi tôi thi*p đi lúc nào không biết và ngã xuống.
Mơ màng...mơ màng...
Đám đông hô hoán ồn ào cả lên, và hình như giữa khung cảnh nhốn nháo lúc ấy, tôi nhận ra bóng dáng của một người, một người rất cao lớn, lịch lãm có đôi mắt xanh nước biển ánh lên những tia sáng.
Một ai đó bế tôi lên và luôn miệng nói: "Tránh ra!"
Mờ mờ chẳng rõ nữa, nhưng mà...là Kiwi thì phải. May thật, cuối cùng thì cũng gặp được.
Mệt quá. Tôi chỉ muốn nhắm mắt lại.