Kim Hạ, Em Không Thoát Được Đâu - Chương 11

Tác giả: Quỳnh Giangg

"Tiểu Hạ ơi Tiểu Hạ, là em cố tình vào đây đó nhé. Đừng trách tôi không nể mặt em..."
Kim Hạ ngồi bật dậy, cả người ướt nhẹp từ trên xuống, nước thấm vào quần áo khiến những đường cong cơ thể lộ ra, hai đồi núi chập chùng không hẹn mà ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng manh.
Diệp Cảnh Ngôn hừ lạnh, đưa tay kéo Kim Hạ một cái. Kim Hạ chưa kịp phản ứng đã lại bị anh kéo ngã vào trong lòng. Nhìn người đàn ông bên dưới nét mặt thâm trầm nhìn cô, còn có da thịt ấm nóng chạm vào người cô, có thứ gì đó cứng như đá đang chọt vào bụng Kim Hạ.
"Anh...anh mau buông tôi ra."
Kim Hạ đỏ mặt tía tai, mắt không dám nhìn linh tinh mà nhìn thẳng vào Diệp Cảnh Ngôn, trừng lên với anh.
Diệp Cảnh Ngôn vẫn nắm chặt cổ tay Kim Hạ, anh hài lòng chiêm ngưỡng cảnh xuân kiều diễm trước mắt, nhẹ mỉm cười cất giọng:
"Tiểu Hạ, người em ướt hết rồi. Nên tắm thôi."
Kim Hạ trợn mắt há mồm, nhất thời ngây ra, cái đầu nhỏ nhìn theo hướng mắt Diệp Cảnh Ngôn xuống người mình, máu nóng dồn lêи đỉиɦ đầu.
"Vô liêm sỉ!!"
Diệp Cảnh Ngôn không hề khó chịu với mấy biệt danh Kim Hạ gọi anh, ngược lại, khoé môi anh càng thêm cong lên nét cười mị hoặc, gật đầu tán thưởng:
"Nói đúng lắm, Tiểu Hạ. Em đã gọi tôi trìu mến như vậy, nếu tôi không làm gì em, vậy thì lại là hữu danh vô thực mất!"
Kim Hạ cảm thấy người đàn ông này đúng là da mặt được làm từ bê tông mất. Cô mắng anh, anh lại coi đó là lời khen. Còn nữa...? Cái gì mà nếu không làm gì cô thì sao cơ?
Khoan đã...
Kim Hạ chưa kịp suy nghĩ kĩ câu nói vừa rồi của Diệp Cảnh Ngôn, cả người đã bị anh lật ngược lại nằm bên dưới, bọt xà phòng bay khắp nơi, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn nhưng lại vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.
Bàn tay to lớn của anh trượt dài trên cơ thể ưùиɠ ҡíи của Kim Hạ, đồ trên người cô cũng bị anh lột sạch, hai trái đào căng mọng bật ra phô bày trong không khí ấm nóng. Diệp Cảnh Ngôn một tay xoa nắn, tay còn lại mò tới nơi khu rừng bí mật đã sớm ẩm ướt kia.
"Này...Đừng...~"
Kim Hạ không nhịn được vặn vẹo thân thể, cả người căng cứng, cắn môi nhíu chặt mày. Diệp Cảnh Ngôn rất thích ngắm nhìn gương mặt Kim Hạ lúc cầu xin anh. Nghĩ vậy, cánh tay anh tăng thêm lực, cúi đầu ngậm lấy иgự¢ cô, ngón tay mạnh mẽ xâm nhập.
"~"
Kim Hạ nức nở, một kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xâm chiếm toàn thân thể khiến cô không thể kiềm chế được tiếng rên kiều mị.
Diệp Cảnh Ngôn cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, hai má anh cũng nóng bừng lên, hơi thở trở nên gấp gáp. Không thể chần chừ được. Anh đem thứ đã sớm bành chướng tới khó chịu kia, một lực đi vào...
"A...Nhẹ chút!"
Kim Hạ thất thểu kêu lên, vành mắt đỏ khoe, hai tay cô víu chặt lấy bắp tay Diệp Cảnh Ngôn, thở dốc.
Diệp Cảnh Ngôn cũng muốn nhẹ lắm. Nhưng mà chỗ kia của cô quá chặt, thật sự khiến anh không thể chịu nổi.
"Tiểu Hạ, chịu đựng chút."
Diệp Cảnh Ngôn chỉ bỏ lại một câu, nâng một đùi Kim Hạ lên eo mình, thắt lưng đẩy tới mức sâu nhất, tốc độ cũng nhanh hơn.
Không biết là sau bao lâu, cuối cùng Diệp Cảnh Ngôn cũng buông Kim Hạ ra, dịu dàng lau người cho cô, đưa cô vào giường. Cả quá trình đó Kim Hạ đều không biết gì. Cô kiệt sức vùi mình trong chăn, hai má đỏ ửng, đầu óc ௱ôЛƓ lung.
Diệp Cảnh Ngôn cũng nằm xuống cạnh cô, tinh thần phấn chấn hơn hẳn, lại cảm giác cô gái nhỏ bên cạnh mình hơi run lên, cả người nóng rực. Anh giật mình cúi xuống, bàn tay mát lạnh phủ lên gương mặt cô, sau đó hai mắt anh trùng xuống, nét mặt cũng buồn bã:
"Xin lỗi bảo bối, lỡ lây bệnh cho em rồi. "
***
Kim Hạ đi thăm bệnh, cuối cùng lại sốt li bì nằm trên giường Diệp Cảnh Ngôn. Cô nằm ngủ mê mệt, trời đất quay cuồng, mãi tới tối mí mắt mới khẽ động.
Kim Hạ thở hổn hển, cảm giác như cả thế giới chao đảo trước mặt mình, cô liếc mắt thấy mình vẫn nằm trong phòng Diệp Cảnh Ngôn thì giật mình nhớ lại cảnh tưởng lúc sáng ở trong nhà tắm.
Tên vô lại Diệp Cảnh Ngôn đó, dám lây bệnh cảm sang cô~
Thể lực Kim Hạ vốn dĩ không tốt, chỉ cần tiếp xúc qua đã làm cô lây bệnh, thậm trí còn cảm nặng hơn anh. Điều này khiến Kim Hạ hết sức ấm ức.
"Tỉnh rồi sao?"
Diệp Cảnh Ngôn từ ngoài đi vào, trên tay còn bê một khay cháo và thuốc. Anh đi tới, giúp cô ngồi dậy, kéo cô vào lòng để cô dựa đầu vào иgự¢ mình.
Kim Hạ muốn đẩy anh ra mà toàn thân vô lực, nên đành phó mặc cho anh chăm sóc. Dù sao thì cũng là lỗi của anh.
Bực thật, người đi thăm giờ lại để bệnh nhân chăm sóc.
Diệp Cảnh Ngôn múc cháo, thổi thổi rồi đưa tới khoé miệng Kim Hạ. Cô cũng ngoan ngoãn há miệng ăn, sau đó cười khổ nói:
"Cháo anh nấu...khó ăn thật đấy."
Diệp Cảnh Ngôn ngượng ngùng:
"Xin lỗi em, bình thường ốm tôi cũng không nấu cháo, chỉ toàn gọi đồ bên ngoài nên không biết nấu."
Thì ra là lần đầu nấu cháo cho người khác.
Một cảm giác vừa động lòng, vừa xót xa dâng tràn trong lòng cô. Kim Hạ hơi cựa mình, dụi đầu vào иgự¢ anh, mỉm cười:
"Không sao. Bón tiếp đi, tôi đói!"
Diệp Cảnh Ngôn tiếp tục bón cho cô ăn, sau đó đút thuốc cho cô. Kim Hạ mệt mỏi ăn xong lại nằm xuống, hai má vẫn đỏ hây hây.
Diệp Cảnh Ngôn cảm thấy rất có lỗi, anh đi tới cạnh giường, lo lắng hỏi:
"Em có mệt lắm không? Có muốn ăn gì không? Tôi gọi đồ ăn cho em nhé?"
Kim Hạ lắc lắc đầu. Anh lại nói:
"Xin lỗi em, vì tôi mà em lây cảm. Sau khi khỏi bệnh, tôi hứa, nếu em không cho phép thì tôi sẽ không ᴆụng vào em nữa!"
Kim Hạ ngạc nhiên, có chút nghi ngờ:
"Thật không đấy?"
Diệp Cảnh Ngôi nhìn cô, nét mặt phức tạp. Anh ngẫm nghĩ một hồi lâu, sau đó trả lời:
"Nửa thật nửa đùa!"
"..."
Kim Hạ chỉ muốn liều mạng với anh.
Còn tiếp,,,,
Mình sẽ update khi có chương mới, các bạn có thể đọc truyện khác của tác giả TẠI ĐÂY
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc