Đứng trước cửa lớn của biệt thự, Kim Hạ hít một hơi, điều hoà lại cảm xúc, trong đầu không ngừng nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo, nhất định không được để Diệp Cảnh Ngôn lừa thêm một lần nào nữa.
"Ting"
Tiếng chuông cửa vang lên. Không có ai trả lời. Kim Hạ mím môi nghĩ thầm. Có khi nào Diệp Cảnh Ngôn nghĩ cô là một trong những cô gái thích thầm anh tới đây mang đồ ăn cho anh không nhỉ?
Một cảnh sát khu vực đi qua thấy Kim Hạ đứng ngoài nét mặt suy tư, anh ta thở dài nói:
"Cô gái à, vô ích thôi. Mấy hôm nay tôi đi qua đây đều thấy rất nhiều cô gái như cô tới đưa đồ cho người đàn ông trong nhà. Nhưng anh ta đều gọi điện bảo tôi đuổi đi hết."
Kim Hạ cắn cắn môi, cúi đầu nhìn hộp cháo trong tay, không đành lòng liền đưa nó cho anh cảnh sát, mỉm cười nói:
"Vậy anh có thể giúp tôi chuyển hộp cháo này cho anh ấy không?"
Anh cảnh sát lắc lắc đầu, vội vàng từ chối:
"Thôi thôi. Cô tha cho tôi đi. Tôi chỉ là cảnh sát khu vực, chứ đâu phải người giao hàng. Thêm nữa, anh ta có nhận đồ của ai đâu. Cô vẫn nên mang về thì hơn."
Kim Hạ đang định nhờ vả thêm thì cánh cửa phía sau mở ra, bóng dáng cao lớn của Diệp Cảnh Ngôn hiện lên sau cánh cửa. Nét mặt anh hơi tái, dáng vẻ cũng khác thường ngày, nhưng trên mặt không giấu được sự vui vẻ.
Anh cảnh sát kia gật gù tán thưởng trong lòng. Quả nhiên là cực phẩm. Bảo sao hai ngày nay có nhiều phụ nữ tới thăm anh ta đến vậy.
"Vào nhà đi!"
Diệp Cảnh Ngôn khẽ ho khan, vứt lại mấy chữ rồi quay người đi vào nhà.
Kim Hạ cúi đầu chào anh cảnh sát, rồi đi vào trong. Anh cảnh sát trầm trồ. Thì ra từ chối nhiều người để được gặp người trong lòng à? Haha. Tên kia cũng được đấy. Nếu mĩ nữ kia mà không tới, xem chừng cậu ta cũng thà ૮ɦếƭ đói còn hơn mất.
***
Kim Hạ thấy anh đi vào giường ngủ, vội vã ngăn cản, nét mặt có chút ngượng ngùng:
"Này này, có thể...có thể ngồi ngoài phòng khách thôi được không?"
Diệp Cảnh Ngôn ho khù khụ, nhưng vẻ mặt lại hết sức buồn cười nhìn cô, dở khóc dở cười nói:
"Tôi ốm như thế này rồi em còn ép tôi ngồi ngoài đó ư? Tiểu Hạ, em sao có thể đối xử với người bệnh như vậy?"
Kim Hạ khẽ chột dạ, lại nhìn vẻ mặt tiều tụy trắng bệch của Diệp Cảnh Ngôn thở dài.
Thôi được rồi. Nhìn thế kia, chắc không phải ốm để lừa cô đâu nhỉ?
Kim Hạ đành chiều theo ý anh, cầm cháo đi vào phòng ngủ. Diệp Cảnh Ngôn đã nằm trên giường, nhàn nhã nhìn cô.
Kim Hạ ngồi xuống đối diện anh, mở hộp cháo ra, lấy thìa rồi đưa cho anh, nhỏ giọng nói:
"Anh mau ăn đi. Cháo sắp nguội rồi!"
Diệp Cảnh Ngôn lại ho, vẻ mặt mệt mỏi:
"Tôi không có sức lực làm gì cả. Em bón cho tôi đi!"
Kim Hạ trừng mắt lên với anh, lại nhận được ánh nhìn đầy mong chờ. Cô thật sự không còn gì để nói, múc cháo đưa lên khoé miệng anh.
Diệp Cảnh Ngôn há miệng ăn, mếu máo:
"Tiểu Hạ, cháo nóng quá!"
Sau đó lại chưng ra bộ mặt đáng thương nhìn cô.
Kim Hạ bất lực, đành thổi cháo cho anh. Cái con người này đúng là chỉ biết đòi hỏi. Quá đáng!
"Sao ốm như vậy mà anh không đi bệnh viện? Ở nhà nằm thế này nhỡ đâu ốm nặng không ai biết thì phải làm sao? Anh lớn rồi, phải biết chăm lo sức khoẻ cho mình chứ?"
Kim Hạ bực bội bón cháo cho anh, không nhịn được khó chịu nói.
"Em lo cho tôi vậy sao?"
Đáp lại cô là câu nói đầy vui vẻ của Diệp Cảnh Ngôn. Anh cười khổ:
"Tôi biết bản thân mình ra sao mà. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tôi bị như thế này."
Kim Hạ thật sự muốn đánh cho anh mấy cái. Nhưng mà cô càng muốn đánh mình nhiều hơn. Sao đã 2 năm rồi cô vẫn không thể ngừng nhớ nhung người đàn ông này. Giờ chỉ cần anh ấy ốm một chút cô liền không nhịn được đau lòng...
Ăn hết cháo, Kim Hạ dọn dẹp muốn ra về. Diệp Cảnh Ngôn cũng không ngăn cản cô, anh chỉ nằm trên giường, không đành lòng nhìn cô:
"Em không thể ở lại thêm một chút sao?Mấy ngày không được gặp em rồi, anh nhớ em lắm!"
Kim Hạ không ngờ anh lại nói thẳng vậy, mặt cô hơi đỏ lên. Đang muốn từ chối lại nghe anh ho một tràng dài, vẻ mặt rất khổ sở. Kim Hạ thở dài. Thôi được rồi. Ở lại một chút chắc không sao đâu nhỉ?
Kim Hạ để túi xách lên ghế, quay người muốn đi vào bếp gọt ít hoa quả giúp anh bổ sung vitamin. Diệp Cảnh Ngôn kéo tay cô, hơi ngại ngùng nói:
"Có thể dìu tôi đi tắm không? Chân tôi không còn sức rồi."
Kim Hạ há hốc mồm:
"Anh...không phải khi nãy vẫn ra mở cửa cho tôi được đó sao?"
Diệp Cảnh Ngôn phụng phịu, kéo tay cô đưa lên trán, thành thật nói:
"Em thấy đó, tôi đã sốt tới không nhìn thấy gì nữa rồi. Em không thể chiều tôi một chút sao?"
Nhiệt độ nóng rực truyền vào lòng bàn tay Kim Hạ khiến cô nhíu mày:
"Anh ốm như vậy, đừng có tắm. Sẽ ốm thêm đó."
Diệp Cảnh Ngôn cười:
"Không sao. Dù gì cả ngày hôm qua cũng chưa tắm rồi. Tắm nước nóng sẽ không sao đâu."
Kim Hạ lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn đưa anh vào nhà tắm, kiểm tra nhiệt độ nước xong xuôi mới quay ra nhà bếp.
Kim Hạ nghĩ. Anh đã ốm nặng như vậy, chắc không phải là lừa cô đâu. Ốm vậy cũng không thể làm gì được cô đâu nhỉ?
"Uỳnh"
Một tiếng động lớn từ nhà tắm vang lên. Kim Hạ sợ hãi, vội bỏ lại đồ chạy vào.
"Anh sao vậy? Có ổn không?"
Kim Hạ gõ cửa, lo lắng hỏi.
"Không...không sao đâu. Chỉ là chóng mặt quá, không đứng dậy nổi."
Kim Hạ cắn môi. Làm sao đây?
Haiz. Sự việc cấp bách. Không nghĩ nhiều nữa.
Nói xong cô mở cửa đi vào, hai mắt nhắm nghiền, lần mò trong hơi nước, miệng hô to:
"Tôi...tôi giúp anh ra ngoài. Nếu thấy tay tôi thì nắm lấy nhé, tôi đỡ anh đứng dậy."
Diệp Cảnh Ngôn thấy cô nhắm tịt mắt mò mẫm khắp nơi, anh dở khóc dở cười.
"Tiểu Hạ, thân thể tôi em cũng nhìn qua rồi. Sao phải ngượng ngùng vậy?"
Kim Hạ không rảnh đôi co với anh, men theo tiếng nói của anh tìm tới bồn tắm, đưa tay ra, vội vã kêu:
"Diệp Cảnh Ngôn, anh đâu rồi? Mau đưa tay đây."
Dường như Kim Hạ cô có thù oán gì đó với ông trời nên số phận luôn trêu ngươi như vậy. Sàn nhà phía gần bồn tắm trơn tới lạ thường, Kim Hạ lại không đeo dép, vừa dẫm phải bọt xà phòng chưa trôi hết liền trượt chân một cái.
"Ùm~"
Một tiếng động lớn vang lên, cả người Kim Hạ ngã vào bồn nước, mà trong đó còn có cả Diệp Cảnh Ngôn!!!!
Hình như anh vẫn ngồi đó. Hình như Kim Hạ ᴆụng phải thứ gì đó. Sao vậy? Mềm mềm, rồi tự dưng lại cứng cứng?
Kim Hạ chưa dám mở mắt, lại nghe tiếng nói trên đỉnh đầu vang lên:
"Tiểu Hạ ơi Tiểu Hạ, là em cố tình vào đây đó nhé. Đừng trách tôi không nể mặt em..."
"..."
Ủa ủa?