Kim Hạ, Em Không Thoát Được Đâu - Chương 06

Tác giả: Quỳnh Giangg

Kim Hạ cảm thấy bản thân như đang rơi vào một cái hố không đáy, xung quanh tối đen bao vây lấy cô. Cô muốn thoát ra khỏi đó, quay đầu lại thấy hố đen kia đã biến thành biển nước mênh ௱ôЛƓ. Kim Hạ bị nhấn chìm, một trận lạnh lẽo, nặng nề đè lên иgự¢ khiến cô không nhịn được ho khụ khụ.
"Tỉnh rồi sao?"
Một thanh âm trầm ấm mang theo ngữ khí nhàn nhạt vang lên. Kim Hạ giật mình mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn, còn có...còn có Diệp Cảnh Ngôn đang nằm cạnh cô. Anh đang dựa vào gối, trên tay cầm một cuốn sách, điệu bộ vô cùng thư thái.
Kim Hạ cảm thấy đầu óc choáng váng, kí ức hỗn loạn như những mạnh ghép bị rơi vãi khắp nơi đang từ từ đi vào quỹ đạo.
Đêm qua cô đi dự tiệc sinh nhật Lục Hàn ở bar, vì bị chuốc quá nhiều nên say xỉn, sau đó cô đi vệ sinh, hình như là đi nhầm phòng, sau đó... Lúc đó đầu óc cô giống như bị yểm bùa vậy, thân thể cũng không nghe theo bản thân. Vì sao vậy? Phải rồi, cô bị hạ xuân dược.
Kí ức bắt đầu được sắp xếp gọn gàng. Kim Hạ toàn thân run rẩy. Cô nghiêng đầu nhìn Diệp Cảnh Ngôn, anh đang nở nụ cười, Kim Hạ cảm thấy nụ cười kia hết sức đểu cáng, giống như người thợ săn hài lòng nhìn con vật hắn ta săn được mắc bẫy vậy.
"Anh...chúng ta...đêm qua có phải..."
Diệp Cảnh Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, nụ cười vẫn đong đầy khoé môi
Kim Hạ kinh hãi muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động một chút đã thấy toàn thân đau đớn, phần dưới tê buốt, có cảm giác như ૮ɦếƭ đi sống lại vậy.
૮ɦếƭ tiệt. Đêm qua cô vậy mà lại qua đêm với Diệp Cảnh Ngôn.
Diệp Cảnh Ngôn nghiêng người, rất tốt bụng đỡ cô ngồi dậy, lấy gối giúp cô tựa lưng, dịu dàng vuốt ve gò má cô, khẽ nói:
"Ngủ thì cũng ngủ rồi. Tiểu Hạ, em phải chịu trách nhiệm với tôi đó nha!"
Kim Hạ ngớ người. Nếu không vì bản thân đang bị đau đớn giày vò, cô nhất định sẽ sống ૮ɦếƭ với người đàn ông kia.
Kim Hạ nghiến răng, hừ lạnh:
"Hừ, Diệp tổng dùng thủ đoạn đê tiện này với tôi, anh còn mặt mũi nói ra những lời đó?"
Diệp Cảnh Ngôn cười khổ, vẻ mặt hết sức vô tội:
"Này này, Tiểu Hạ, em đừng có đổ oan cho tôi có được không? Mắt nào của em nhìn thấy tôi dùng thủ đoạn với em? Đêm qua rõ ràng em van xin tôi cho em, là tôi giúp em đó nha."
Kim Hạ nhớ lại đêm qua, sự hoan lạc lần đầu tiên trong cuộc đời, cô quả thật không thể nào quên được giây phút thứ kia bám chặt lấy cô, siết cô tới mức nghẹt thở. Kim Hạ như rơi vào một vũng bùn lầy, nhưng cô lại không muốn thoát ra.
Gương mặt nhỏ nhắn của Kim Hạ trong thoáng chốc đỏ bừng lên. Cô thẹn quá hoá giận:
"Anh im đi. Đêm qua không phải anh hạ dược tôi, chả lẽ là Lục Hàn hạ dược tôi chắc?"
Diệp Cảnh Ngôn nhướn vai, lười biếng dựa lưng vào gối, ánh mắt vẫn nhìn cô đầy nhu hoà.
Kim Hạ hai mắt trừng lên, giọng điệu run run:
"Anh thật sự...không có hạ dược tôi?"
Diệp Cảnh Ngôn cười:
"Vì sao tôi phải hạ dược em? Tôi là con người nghiêm túc, có muốn đưa em trở về bên tôi cũng không nhất thiết phải dở mấy trò ti tiện đó."
Thật ra ý anh là, dở trò khác chắc không sao nhỉ?
Kim Hạ thở dài. Cũng đúng. Nếu thật sự ép buộc cô bằng cách đó, có ૮ɦếƭ cô cũng sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh anh.
Vậy chẳng lẽ là Lục Hàn? Không thể nào.
Kim Hạ mím chặt môi. Chuyện này nhất định cô sẽ tính sổ với tên đáng ghét kia. Chuyện quan trọng bây giờ, cô phải mau chóng rời khỏi đây cái đã.
Để ý mới phát hiện ra, đây chẳng phải là nhà của Diệp Cảnh Ngôn hay sao? Căn phòng ngủ quen thuộc đã gắn bó với cô suốt 1 năm trời. Nhưng mà trước đây cô hầu như không ngủ cùng Diệp Cảnh Ngôn. Anh đều về rất khuya, sau đó chọn ngủ phòng khách, bỏ lại Kim Hạ cô độc. Cô phải chống chọi một mình, duy trì thứ tình yêu đơn độc 1 năm.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Kim Hạ dâng lên cảm giác chua xót. Biểu cảm này của cô rơi vào mắt Diệp Cảnh Ngôn, anh cũng biết căn phòng này không để lại cho cô chút kí ức vui vẻ nào.
"Tiểu Hạ, Lục Hàn không phải chồng sắp cưới của em đúng không? Vì sao em phải nói dối tôi?"
Kim Hạ nghẹn giọng, nhất thời không biết phải trả lời sao. Diệp Cảnh Ngôn kéo cô lại gần, để cô nhìn rõ anh hơn, anh hạ giọng, cúi đầu buồn bã nói:
"Tiểu Hạ, 2 năm nay tôi đều nghe lời em hạn chế uống rượu, cũng đã tập tự nấu ăn ở nhà, nhưng mà tôi vẫn chỉ nhớ thức ăn do chính tay em nấu. Còn có, trí nhớ tôi cũng không tốt, đồ đạc trong phòng nếu không phải do em sắp xếp, tôi sẽ không biết phải tìm ở đâu. Căn nhà này 2 năm nay đã thiếu bóng em rồi. Tôi xin lỗi, lúc trước là tôi sai. Trở về bên cạnh tôi được không?"
Kim Hạ mím môi. Những lời kia như một chiếc kim sắc bén cứa rách quả bóng cất giữ mọi uất ức kìm nén bao lâu nay của Kim Hạ. Cô không nhịn được nước mắt, bật khóc nức nở, bàn tay vô lực đánh vào иgự¢ anh:
"Tên khốn kiếp nhà anh, đồ đáng ghét. Đồ độc ác. Tại sao anh lại bỏ rơi em hả? Anh đối xử với em như vậy, giờ tưởng xin lỗi là xong hay sao? Còn lâu em mới tha thứ cho anh..."
Cô càng khóc càng kịch liệt, nước mắt rơi ướt nhoè gương mặt, hai mắt đỏ ửng lên. Diệp Cảnh Ngôn để mặc cho cô phát tiết, anh biết trong lòng Kim Hạ lúc nào cũng quan tâm anh, lòng anh không khỏi ngọt ngào, nụ cười khoé môi cong lên như trăng lưỡi liềm:
"Em không tha thứ cho tôi, nhưng chuyện đêm qua, em nhất định phải chịu trách nhiệm."
"..."
Vô liêm sỉ...!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc