Buổi tối, Thẩm Đình Giao thết cung yến ở cung An Khánh, chiêu đãi quần thần. Ân Trục Ly suýt ૮ɦếƭ thì không ở trong cung. Thẩm Đình Giao cố ý nuôi thả nàng, không quấn lấy nàng, để nàng tự do một đoạn thời gian.
Lần này vào cung đúng cuối tháng năm, sóng ao Bồng Lai khẽ gợn, hoa sen lại nở, hương thơm bay xa. Sau lần này, hoa vẫn nở như cũ nhưng nhân sự thay đổi hết. Nàng khoanh tay đứng dưới tàng cây đa bên ao, trò chuyện với mấy đại thần đang nói không ngừng mồm. Vương thượng đã bỏ qua tội cũ, bọn họ cũng không còn cảnh giác nhiều với Ân Trục Ly nữa.
Ít nhất bên ngoài Ân Trục Ly cũng tỏ ra là người đến giảng hòa, đương nhiên cũng giải quyết được bọn họ, sau đó cũng đi vào cung An Khánh. Cung An Khánh gần ngự hoa viên, có một tòa thủy tạ, mái hiên uốn cong lên cao, cầu dài vươn trên sóng, cảnh sắc vui lòng người.
Theo lệ, trong cung yến, quan to tam phẩm trở lên dự thính trong điện, các quan viên dưới tam phẩm thì ngồi ghế ở ngoài điện. Ân Trục Ly vào điện. Theo lý thì nàng là hữu Thừa tướng, thấp hơn Hà Giản nhất đẳng nhưng lại kiêm thêm Hoàng hậu nên ngồi ghế đầu tiên.
Thẩm Đình Giao không ngồi ghế cho vua. Hắn ngồi cùng Ân Trục Ly bên chiếc bàn nhỏ của nàng, sau đó nói về hạng mục công việc cần chú ý trong việc sửa đổi luật, rồi lại cố gắng khen ngợi các đại thần một hồi. Sau khi mở màn xong, hắn ngồi xuống ngay cạnh bên Ân Trục Ly. Hôm nay hắn đổi huân hương, cổ áo choàng vàng sáng thêu hình rồng, vạt áo thêu sóng nước núi đá rất phức tạp, thắt lưng khảm ngọc, nét mặt mẫu mực sâu sắc, phong thái hòa nhã tươi tắn.
Ân Trục Ly cùng nói chuyện với Tôn Kiền về chuyện lao dịch sửa tường thành ở bên cạnh, Thẩm Đình Giao đợi nửa ngày bắt đầu cảm thấy hờn dỗi: người kia đã về Trường An hơn một tháng mà cũng không thèm vào cung gặp hắn! Bây giờ hắn chủ động tỏ thiện chí, nàng cũng không thèm ngó ngàng! Giận lên giận xuống một hồi, cuối cùng các thần tử của hắn ở đây đều phải hứng chịu.
Tôn Kiền đang nói đến quân mã với Ân Trục Ly. Ông ta là cựu thần, khi Thẩm Vãn Yến tiến vào thành Trường An ông ta là người mở cửa thành. Bình thường ông ta cũng tỏ ra chính trực, có uy vọng trong triều. Người như thế tính tình cũng cứng rắn; ông ta thường tự gọi mình là Liêm Pha, thường xuyên tỷ thí bắn cung cưỡi ngựa với người trẻ tuổi. Ân Trục Ly rất thích đôi ngựa một mắt của ông, khi rảnh thường đến học hỏi. Dù nàng thường xuyên té ngã nhưng cũng không để ý.
Tôn Kiền nói đến ngựa là say sưa, nước bọt bay tứ tung, ba hoa chích chòe, Hà Giản qua kéo đi cũng không đi. Ông ta nói khoảng một canh giờ, nói đến khi cung yến kết thúc. Thẩm Đình Giao ngồi lên vương tọa, buồn chán uống rượu chẳng ừ hử gì. Đến khi cung yến tàn, hắn hừ lạnh: “Ân Trục Ly coi rẻ hoàng uy, phạt một tháng bổng lộc!”
Ân Trục Ly mơ hồ: “Ta coi rẻ ngươi cái gì?”
Thẩm Đình Giao không đáp, bực bội phất tay áo bỏ đi.
Ngày tiếp theo, Thẩm Đình Giao lại thết cung yến, mở tiệc chiêu đãi quần thần. Ân Trục Ly thấy chán nên ngồi chơi bắn bia hơn một canh giờ với mấy thượng thư. Ngày thứ ba, Thẩm Đình Giao lại tiếp tục thết cung yến, quần thần đều không hẹn mà cùng u oán: các công sở ở hoàng cung nằm ở những vị trí khác nhau, mọi người sáng vào cung vào triều, chiều lại vào cung dự tiệc, dự hết một canh giờ thì lại lên kiệu về nhà, một ngày liền không làm được chuyện gì!
Thẩm Đình Giao kệ, ngày thứ tư vẫn thết cung yến. Quần thần lệ rơi đầy mặt.
Đến ngày thứ năm, khi hắn mở tiệc chiêu đãi, mọi người hết chịu nổi. Ở đây toàn người thông minh, không chịu được thì phải nghĩ cách tự cứu mình thôi! Mọi người tụ tập thương lượng một hồi lâu, lại cộng với nhớ lại chuyện người nào đó bị phạt lương bổng, cuối cùng cũng nghĩ ra điểm quan trọng. Hay là…Vương thượng muốn tìm bất mãn? Đối với chuyện này tất cả lại rất hớn hở: cũng nên có thái tử rồi.
Hà Giản phân tích qua phân tích lại tình hình hiện tại, cuối cùng kết luận: phải giúp Vương thượng một tay. Viên Đông Thành thậm chí còn am hiểu hơn: “Hà tương, ở đây hạ quan có một lọ Tích lộ mẫu đơn, khi cho vào trong rượu thì… hà hà… đảm bảo Vương thượng vừa lòng.
Hắn vừa nói xong, Trần Dục tái mặt: “Vương thượng vừa lòng, còn ngươi không sợ Ân tương xử lý à?”
Viên Đông Thành so vai, cất lọ Tích lộ mẫu đơn đi. Mọi người bàn bạc mãi nhưng vẫn cứ né tránh những ý tưởng to gan lớn mật.
Hôm đó, Ân Trục Ly cùng đám Triệu Dục, Trần Quang Thiên vào cung dự tiệc nhưng mấy người lại nói rằng việc chưa xong, để nàng đi trước. Khi nàng vừa vào cung đã phát hiện ra sự bất thường. Bình thường đến giờ này mọi người đều đã có mặt. Quả nhiên, đến khi khai yến, trong đại điện chỉ có nàng và Thẩm Đình Giao. Trần Trung và Triêu Hỉ cũng cảm thấy không bình thường, chuồn êm.
Ân Trục Ly đứng trong điện, mắt to trừng mắt nhỏ với Thẩm Đình Giao. Không có bóng đèn, Thẩm Đình Giao cuối cùng cũng vứt bỏ uy nghi đế vương: “Hừ!”
Ân Trục Ly liếc nhìn hắn: “Bọn hắn không tới, ngươi hừ ta làm gì?”
Thẩm Đình Giao đỏ mắt, tiến lên như con trâu đực muốn húc ngã Ân Trục Ly, nhưng Ân Trục Ly nào dễ gục như thế? Hắn bị đè lên bàn trà, Ân Trục Ly cũng chịu: “Cửu gia, dù làm hoàng đế thì cũng phải nói chuyện cho đàng hoàng. Hôm nay rõ ràng là bọn hắn không đế, nhiều nhất ngày mai ngươi phạt họ một tháng lương bổng là được! Không, phạt hai tháng, hôm qua lão tử ngủ đêm được có hai canh giờ mà đã đến, thế mà bọn họ dám không đến!”
Thẩm Đình Giao giãy mãi không ra, thế là đạp nàng một cước: “Im đi! Lên!”
Ân Trục Ly cúi nhìn lại thấy gò má hắn đỏ ửng mới lờ mờ hiểu ra: “Íu gì… Không phải ngươi thết yến liên tục là vì chuyện này đấy chứ?” – Nàng gầm lên – “Thẩm Đình Giao, sao ngươi lại ngây thơ thế này? Muốn thì cứ nói, lại khiến lão tử vội vàng như con quay suốt mấy ngày liền!”
Thẩm Đình Giao không để ý tới nàng – chính sự quan trọng hơn. Hắn đã nghẹn ba năm nay, làm sao nhịn nổi nữa. Ân Trục Ly cũng bó tay: “Đêm qua ta chỉ ngủ được một canh giờ, mà ta còn chưa ăn cơm chiều cơ!”
Thẩm Đình Giao xoay người đặt nàng lên bàn trà, cởi đồ nàng: “Muốn ăn gì? Sai người đi, đợi ta làm xong thì ngươi ăn!”
Hai tay Ân Trục Ly nắm cổ hắn, cười ầm ĩ: “Tốc độ của bệ hạ nhanh như thế thì khi xong ngự trù cũng vẫn đang làm dở ấy.”
Thẩm Đình Giao phẫn hận, cúi người chôn chặt trên người nàng.
Chương mười chín: (mình không hiểu sao lại có đoạn ghi thế này, để xem sao)
Ngày tiếp theo, Gia Dụ đế vào triều muộn. Ân Trục Ly thấy hắn ngủ ngon cũng không cho Triêu Hỉ gọi hắn dậy, cùng đợi ở điện hơn một canh giờ với quần thần. Có điều mấy quần thần đó nhìn ai cũng hớn hở, ra vẻ đàn ông thấu hiểu lẫn nhau vô cùng. Khi Gia Dụ đế vào triều cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng – Ân Trục Ly đã quay về, da mặt hắn cũng dày lên…
Từ đó về sau, Ân Trục Ly ngủ lại sau cung, sáng cùng Thẩm Đình Giao vào triều, sau đó đến bộ Hộ; chiều tuần tra tài sản của Ân gia hoặc đi xã giao, nói chuyện phiếm; tối lại về cung, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cực chính xác.
Nếu nói trước đây, Gia Dụ đế sủng ái nàng theo nguyên tắc thì bây giờ, hoàng đế hoàn toàn trở nên ngu ngốc!
Đến tháng sáu, giữa hè, Ân Trục Ly không ăn uống được, hàng ngày uống nước ô mai lạnh, không ăn gì mấy. Cũng may tháng sáu nhiều hoa quả, Thẩm Đình Giao sai người vận tải bằng xe ngựa nhiều cây dương mai, vải, sơn trúc, ướp lạnh cho nàng ăn một chút.
Giữa tháng sáu, nàng bắt đầu nhàn, thời gian đến bộ Hộ cũng không đều nữa. Thẩm Đình Giao đau lòng, cảm thấy thời tiết nóng bức thế này nàng không ra cửa thì tốt hơn. Vì thế, hắn bảo Triệu Dục mang các công văn cần xử lý vào cho nàng. Triệu Dục biết đây là người thương của vương thượng, đương nhiên cũng tận tâm với Ân Trục Ly, hàng ngày báo cáo cực kỳ chi tiết đầy đủ.
Cứ ở trong cung an dưỡng như thế mà Ân Trục Ly vẫn gầy đi một vòng. Thẩm Đình Giao sốt ruột mới phái người đi mời ngự y. Cục thái y nghe là hội chẩn cho Ân Trục Ly cũng không dám ý kiến, hơn mười người cầm hòm thuốc qua.
Thái y Lệnh rất cẩn thận để cho thái y Khâu đến khám chữa trước. Hắn cũng đã nghĩ kỹ: Văn Hú hoàng hậu sức khỏe như vâm, ăn ngon ngủ say, tự nhiên có bệnh… chuyện nhỏ không sao, nhỡ có vấn đề thì… Ai khám chữa thì người đó chịu nạn.
Thái y Khâu cũng như lâm đại địch, lòng khấn cầu Như Lai niệm Quan Âm, trời phật một vòng, chỉ mong vị tổ tông này đừng bị làm sao! Sau đó hắn đặt tay lên cổ tay Ân Trục Ly, nhận ra mình hời rồi: “Chúc mừng vương thượng, chúc mừng hoàng hậu nương nương, việc mừng của thiên hạ! Nương nương có thai!”
Thẩm Đình Giao xoa bụng Ân Trục Ly, nhìn thì bình tĩnh nhưng nói ra là ai cũng biết hắn điên rồi: “Khâu Trọng Phát, thưởng ngàn cân hoàng kim, từ hôm nay thăng chức lên viện sử cục Thái y.”
Khâu Trọng Phát mừng cuống cuồng, hắn vừa thăng lên ngự y nên là một trong mười vị thầy thuốc có tư cách thấp nhất nên mới bị thái y Lệnh đẩy ra giơ đầu chịu báng, không ngờ trong họa có phúc. Mấy thái y kia đều tiếc thối ruột…
Tin tức Ân Trục Ly có thai nhanh chóng lan truyền khắp triều đình, trên dưới đều vui sướng. Ân Trục Ly thì lại muộn phiền. Nàng vốn vẫn ở trong tẩm cung của Thẩm Đình Giao, giờ an thai lại phải chuyển sang cung thất khác. Thẩm Đình Giao thì chuyện gì cũng tùy nàng, bắt hắn dọn ra hắn cũng cam lòng. Lần đầu Ân Trục Ly mang thai, mặc dù nàng cũng đã quen là nhân vật được người người ngước nhìn (1), nhưng giờ thì lại thành nhân vật được “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” (2) mà vẫn thấy không thoải mái: “Nếu không…ta quay về Ân gia ở tạm?”
Thẩm Đình Giao nghe xong thì nhướng mày: “Nào có chuyện hoàng hậu về nhà mẹ đẻ dưỡng thai? Ngoan ngoãn ở trong cung, trẫm cho Ân lão phu nhân quyền ra vào tự do, để bà qua đây với ngươi, được không?”
Ân Trục Ly cũng không muốn tranh cãi thêm. Thật ra đến giờ nàng cũng không nhận ra mình có gì không bình thường. Mang thai? Hay nhầm nhỉ…
Cuối cùng Ân Trục Ly vẫn chuyển về điện Chiêu Hoa. Hà thái hậu tự mình giúp nàng bố trí cung thất. Bà từng sống ở đây, cũng biết phải thu xếp thế nào. Hơn nữa dù bà có muốn gì cũng vẫn cần hoàng tôn, đương nhiên không thể gây sự. Những mâu thuẫn với Ân Trục Ly trước kia tạm gác qua một bên.
Ân Trục Ly cũng không muốn lại phải đấu với bà ta nữa. Dù gì bà ta cũng là mẹ ruột của Thẩm Đình Giao, dù thua thảm thì vẫn cứ là thái hậu. Ân Trục Ly mà thua thì chỉ có thể trả giá bằng cả nhà mình. Vì thế, đối với hành vi tử tế của bà ta, nàng cũng không có ý sách nhiễu gì. Thế là hai người bắt đầu giai đoạn hòa bình.
Sau đó, Thẩm Đình Giao hạ triều là luôn ở bên Ân Trục Ly, kể cả phê duyệt tấu chương cũng đến cung Chiêu Hoa. Trong hai canh giờ lên triều còn sợ nàng nhàn rỗi sinh nông nổi, đưa Thiên Tâm và Thanh Uyển vào cung chăm sóc cho nàng.
Ân Trục Ly được mọi người hầu hạ một thời gian cũng trở nên béo tròn, vương thượng khen thưởng mạnh tay cho tất cả những cung nhân hầu hạ nàng. Chỉ là thô sử cung nữ trong điện Chiêu Hoa thì ra ngoài cũng có thể cao đầu ưỡn иgự¢, vô cùng có mặt mũi.
Hà thái hậu và Ân lão phu nhân ngày ngày ăn chay niệm phật, Gia Dụ đế đại xá thiên hạ, mọi thứ đều tăng thêm không khí vui mừng cho việc hoàng tử sắp đời ở Đại Huỳnh. Hoàng cung ngày ngày gà bay chó sủa, ai ai cũng tươi cười.
Nói chung ngày mai sẽ tốt hơn, đúng không nào?
Editor nói ra suy nghĩ của mình: LỪA TÌNH!
1.Bản gốc: chúng tinh phủng nguyệt
2.Bản gốc: như ngọc lưu ly đặt trong lòng bàn tay